Yêu Thương Quay Về - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
132


Yêu Thương Quay Về


Chương 3



Trường dân lập Minh Tuệ.

Phòng học lớp D.

Duy Phong gục mặt xuống bàn ngủ ngon lành. Linh Nhi ngồi bên lặng lẽ ngắm từng đợt gió thu se lạnh khẽ thổi qua cành lá. Lát sau, mở cặp Duy Phong lấy ra quyển bài tập Tiếng Anh rồi cắm cúi làm tiếp lesson 8.

Tiếng giày cao gót nện xuống sàn gạch bóng loáng. Mùi Lacoste hồng hăng hắc. Linh Nhi không cần rời mắt khỏi bài viết lại câu cũng biết ai vừa đến. Hạc Băng – bạn “khá” thân của cô lúng liếng cười toe:

– Hôm nay, có người cũng đi học muộn giống mình nè.

– Sao Băng biết? _ Linh Nhi cười xã giao.

– Thấy PS trắng biển 8668 để bên ngoài mà.

– Ưm. Tại sáng Nhi dậy hơi muộn.

– Nhi thì tốt rồi. Sáng ngủ nướng mà vẫn được bạn trai đưa đón, chẳng bù cho Băng _ cô bạn làm ra chiều tội nghiệp lắm.

– Tại Băng kén chọn thôi chứ lúc nào chả có cả tá con trai xếp hàng chỉ mong có cơ hội đưa đón người đẹp _ Nhi chun mũi, le lưỡi đáp.

Hạc Băng bĩu môi đang định mở miệng kể khổ thì cô chủ nhiệm bước vào lớp, cả đám học sinh tíu tít chạy về chỗ ngồi. Cô Tuệ Trân gườm lũ tiểu quỉ một cái rồi nói:

– Lần sau nghe thấy trống phải ổn định chỗ ngồi ngay đấy! Cứ để cô nhắc mãi thôi.

– Bọn em biết rồi thưa cô giáo xinh đẹp!!!

Cả lớp ồ lên cười giòn tan. Chỉ riêng Duy Phong là vẫn say giấc nồng. Cô Tuệ Trân tiếp lời:

– Hôm nay, lớp ta có thêm bạn mới. Các em nhớ giúp đỡ bạn nhé! _ cô giáo nháy mắt.

– Con trai hay con gái ạ? _ cả lớp đồng thanh hỏi.

Mọi người bỗng háo hức xôn xao hẳn lên. Lâu lắm rồi mới có được không khí sôi nổi thế này. Bởi 8D vốn là lớp VIP[1] trong trường dân lập Minh Tuệ danh tiếng. Những thành viên trong lớp có qui định bất biến là không chơi với người ngoài. Ai đó nhìn vào có thể mặc định rằng họ đang tự cô lập nhưng cái qui định tưởng chừng vô lí hết sức ấy lại chính là cách thể hiện đẳng cấp – đẳng cấp của những cậu ấm cô chiêu nhà giàu. Nên việc có thành viên mới là rất đáng mừng.

Cô Phong Lan hướng mặt ra phía ngoài gọi:

– Tony! À quên, Thụy Vũ em vào đây!

Hai mươi bốn cặp mắt thấp thỏm ngó ra cửa. Vài đứa con trai đứng hẳn lên ngóng đợi. “Chắc đang hi vọng là bạn gái xinh đẹp chân dài nào đây”, Linh Nhi vừa nghĩ vừa mỉm cười.

Ánh nắng rực rỡ hắt lên người cậu con trai đang đứng trước cửa lớp bỗng khiến cậu ta trở nên toả sáng đến chói mắt. Cả lớp 8D nín thở. Tất nhiên là trừ kẻ vẫn đang say ngủ. Mỗi khuôn mặt thể hiện một cung bậc cảm xúc khác nhau. Nhưng hai giây sau tất cả đều vỡ òa, khi cậu con trai với phong cách hiphop cùng đôi mắt xanh dương, mái tóc mật ong, mũ new era đội lệch, quần tụt và áo pull rộng thùng thình, tay cầm chiếc ipad phiên bản mới, đủng đỉnh bước vào.

Cô giáo cười tươi, chỉ về phía cậu học sinh với khuôn mặt non choẹt nhưng lại rất nghênh ngang:

– Giới thiệu với các em, đây là Thụy Vũ. Bạn mới trở về từ Hoa Kì nên có nhiều điều chưa quen với nền giáo dục của Việt Nam. Cô mong lớp ta hãy nhiệt tình giúp đỡ…

– Cô cho em về chỗ rồi tiếp tục được chứ? Em đoán cô cũng nhờ vả còn lâu. Mà em đứng ngoài nãy giờ đã mỏi chân lắm rồi _Thụy Vũ nở nụ cười sáng rực để lộ chiếc răng khểnh cùng lúm đồng tiền rất duyên.

Cô Phong Lan bối rối, nhìn quanh lớp tìm chỗ trống. Thụy Vũ hất mặt về phía cuối lớp:

– Cô cứ để em ngồi tạm ở chỗ đó rồi quyết định sau cũng được. Mà được ngồi luôn thì càng tốt. Dù sao nghe giảng và làm bài tập cũng không phải sở trường của em. Ngồi góc lớp để tránh bị giáo viên chú ý, đồng thời cũng có thể duy trì thành tích tốt cho tập thể.

Cả lớp bỗng giật mình khi Nhật Trung đập bàn tiến đến chỗ Thụy Vũ:

– Mày là cái gì mà dám dùng thái độ lấc cấc, vô lễ đó nói chuyện với cô Phong Lan ! _ Nhật Trung cao giọng.

– Trường học ở Việt Nam luôn thích nói về đạo lí này nọ nhưng có vẻ không chú trọng đến chuyện thuần hóa học sinh nhỉ _ Thụy Vũ lại khiến bọn con gái trong lớp bao gồm cả Linh Nhi đứng tim vì nụ cười khểnh đáng yêu.

Cô Phong Lan nhanh tay đẩy Nhật Trung về chỗ ngồi cùng vẻ mặt hòa nhã:

– Các em thông cảm cho Thụy Vũ. Bạn ấy chưa quen với thuần phong mĩ tục của người Việt.

Đám con trai ngoài mặt thì tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời nhưng bên trong lại vô cùng khó chịu, tự nhủ: “Chờ cho cô ra khỏi lớp rồi phải sang nói với Duy Phong cho thằng ôn con nửa mùa này một trận mới được!”.

Tiết học thứ hai trôi qua nặng nề. Thỉnh thoảng lại có vài ánh mắt hình viên đạn ném về chỗ bạn học sinh mới. Lũ con gái thì ra sức tô son chát phấn, vuốt tóc làm duyên để gây ấn tượng với chàng trai có nụ cười khểnh chết người. “Lại một cái cớ vô cùng chính đáng để bị ăn đòn”, Linh Nhi có chút cảm thông liếc nhìn Thụy Vũ.

Cuối cùng tiếng chuông được chờ đợi cũng réo rắt vang lên. Các cậu ấm nhà giàu đẩy bàn kèn kẹt phóng nhanh đến chỗ Thụy Vũ. Nhưng tới nơi mới phát hiện trên bàn chỉ còn lại chiếc ipad cùng quyển truyện “Shin” để ngay ngắn. Còn kẻ “tội đồ” kia lại đang hiên ngang đứng bên bàn Duy Phong.

Tony say sưa đứng ngắm Duy Phong đang ngủ gục dưới bàn. Ánh mắt thể hiện rõ sự nhớ mong tha thiết. Linh Nhi nghĩ chỉ có thể bắt gặp ánh nhìn đó ở sân bay – nơi những người xa cách hàng năm trời mới có dịp trở về bên nhau. Đột nhiên, cậu con trai có nụ cười thiên thần ấy cúi xuống, đôi môi ướt át chỉ còn cách khuôn mặt Duy Phong hai centimet. Linh Nhi giơ bàn tay yếu ớt giữ lấy bả vai Tony:

– Bạn đang làm gì vậy? _ giọng nói cô thậm chí không che dấu nổi sự ngỡ ngàng đến mức run rẩy.

– Liên quan gì tới bạn _ Tony cau mày đánh giá Linh Nhi.

– Mày không biết chị Nhi là bạn gái anh Phong hay sao mà dám giở trò bệnh hoạn thế hả! _ tiếng Nhật Trung hét lên đầy đe dọa.

Cả lớp nhao nhao bàn tán, xì xầm về sự xuất hiện kì lạ của Tony và mối quan hệ “mờ ám” của cậu với Duy Phong – kẻ có quyền thế nhất trong tập thể 8D. Lũ con gái thì thất vọng ra mặt vì bị mất hình tượng idol bấy lâu và cũng mất luôn cơ hội tăm tia “thiên thần” mới. Dù vậy chúng vẫn bám lấy hi vọng: “Chắc là Tony thấy Duy Phong đẹp trai, manly[2] quá thôi chứ anh Phong tuyệt đối không thể…!”. Đám con trai lại có phần mừng thầm vì cuối cũng tìm ra điểm yếu của “công tử hoàn hảo” Duy Phong và hạ bệ được thằng ma mới đáng ghét. Linh Nhi nhìn Tony chằm chằm:

– Bạn là…gay[3]?

Tony đáp lại bằng tràng cười sằng sặc. Hai mươi bốn cặp mắt lại đồng loạt đổ dồn lên người cậu ta.

– Không lẽ lại là bi[4]? _ Nhi tiếp tục.

– Bạn..đúng là..có..có..óc khôi hài ! _ Tony ôm bụng, giọng nói xen lẫn tiếng cười trong veo trẻ con.

Nhật Trung không kiềm chế được xông đến túm áo Tony:

– Mày! Nói chuyện với chị Nhi cho tử tế! Đừng mong dùng cái thái độ cợt nhả đó để thoát tội! _ đôi mắt cậu con trai xốc nổi hắt ra tia nhìn giận giữ.

– Bạn từng học qua môn võ gì vậy? _ Tony hồn nhiên hỏi kẻ đang túm áo mình.

Nắm đấm của Nhật Trung nhằm đúng miệng Tony. Nhưng chỉ trong thoáng chốc “thiên thần nụ cười” đã bắt được đôi tay to lớn ấy bẻ oặt ra sau. Hành động nhẹ nhàng, nhanh nhạy đến bất ngờ! Tony vừa khống chế Nhật Trung vừa mỉm cười để lộ chiếc răng khểnh cùng cái má lúm duyên chết người:

– Mình không thích động chân động tay nhưng do bạn hết lần này đến lần khác thích chơi trò “nghĩa khí” vớ vẩn nhé!

– Mày…

– Bạn thả Nhật Trung ra đi. Bạn ý cũng chỉ muốn tốt cho mọi người thôi. Coi như mình thay mặt Nhật Trung xin lỗi bạn được chứ? _ Linh Nhi lo lắng nhìn cậu bạn mình bị kìm kẹp dưới tay Tony.

– Hey. Lại một kẻ thích lo chuyện bao đồng. Người Việt Nam sống lạ thật đó. Có câu tục ngữ gì mà “Ốc ốc rêu rêu” ý nhờ?

– Bạn muốn Nhật Trung đích thân xin lỗi thì mới chịu tha cho cậu ấy?

– Bạn đừng hỏi thừa! Chắc chắn cậu ta không chịu “hạ mình” như thế đâu. Hơn nữa, Nhật Trung đâu có lỗi. Chỉ tại cậu ta không quen dùng cái đầu để suy nghĩ thôi, nhỉ. Hi hi hi _ Tony thả tay Nhật Trung rồi cười tít.

– Mày chán sống hả!!! _ Nhật Trung tức giận hét lên.

– Ồn ào! _ Duy Phong bỗng lừ mắt.

Chẳng biết Phong tỉnh dậy từ lúc nào và cũng không rõ đã nghe thấy những gì nhưng xem ra có vẻ khá bực bội. Xưa nay, “công tử” Duy Phong chúa ghét bị làm phiền lúc đang ngủ. Bởi khi đó anh trở nên “xấu tính” lạ thường. Có lần, một bạn nam vô tình bật nhạc house ầm ĩ rồi đi qua chỗ Duy Phong đang yên giấc và sau đó anh cũng rất “vô tình” khiến cậu ta vỡ sống mũi phải nhập viện. Thế nên, lúc này tất cả mọi người đều không dám cử động vì sợ lọt vào tầm ngắm của kẻ đang gắt ngủ. Chỉ riêng Tony là vẫn toe toét nhảy chân sáo chen vào giữa Linh Nhi và anh:

– Bây giờ mới chịu dậy! Có biết bỏ lỡ bao nhiêu trò vui rồi không hả?

– Rắc rối! Đi đến đâu là phá bĩnh tới đó! Làm mất cả giấc ngủ ngon!

– Hey. Đêm qua lại tơ tưởng đến em nào nên mới ngủ gục trong lớp đúng không! Duy Phong biết yêu rồi cơ đấy! Ha ha ha.

Linh Nhi ngạc nhiên kéo tay Duy Phong:

– Anh! Anh quen Tony sao?

– Có gì lạ _ Duy Phong bình thản trả lời.

Những kẻ tò mò nãy giờ đứng xung quanh dõi theo câu chuyện đều có chung ý nghĩ: “Sắp có sóng gió rồi đây! Mà Linh Nhi yếu đuối sao có thể thắng nổi Tony ranh mãnh chứ. Câu chuyện này khỏi xem cũng biết kết cục!”. Tuy nghĩ như vậy nhưng lại chẳng ai trong số họ chịu rời đi nửa bước. Không khí nặng nề bỗng tràn ngập tiếng cười của Tony. Cậu cố tình kéo dài giọng vờ nhõng nhẽo:

– Anh à. Lúc nãy, bạn gái nhỏ này thấy em định đánh thức anh bằng cách…

Duy Phong ném một ánh nhìn nảy lửa về phía Tony.

– Được rồi được rồi. Không nói thì không nói. Dù sao em cũng thích giữ bí mật này làm của riêng _ Tony nháy mắt _ Bạn ý đã hỏi em là gay hay bi đó!

– Nói không phải là được _ Duy Phong vẫn lạnh lùng không thèm để tâm đến kẻ vẫn đang cười ngặt nghẽo.

Tony nghe thấy thế liền quay sang Linh Nhi ra vẻ nghiêm túc:

– Đúng vậy. Bạn nhầm rồi. Mình là tomboy!

Thật không hiểu nổi hôm nay là ngày gì mà toàn những sự kiện lạ lùng liên tiếp xảy ra. Linh Nhi ngớ người, mắt long lanh như sắp khóc. Rồi bỗng nhiên Duy Phong lạnh lùng tung nắm đấm ngay giữa ngực cái người đã gây nên biết bao sóng gió cho lớp D vốn ảm đạm này. Tony ôm ngực nhăn nhó:

– Anh…sao anh nỡ…

– Lại mất tiền đi bơm silicon rồi _ Duy Phong nghiêng đầu cười nhạt.

Tony cũng không chịu kém cạnh, nhảy lên đập “Bốp” vào lưng Duy Phong thách thức:

– Để hôm khác tính nợ. Quân tử mười năm trả thù chưa muộn!

– Huống hồ Tony còn là tiểu nhân _ Duy Phong nhếch miệng.

– Đừng có được đà làm mất thể diện tôi trước mặt bạn gái cậu! Tôi mất ba ngày ba đêm mới nghĩ ra được màn kịch ra mắt chị dâu đó _ Tony vênh mặt tự hào.

– Xin lỗi Linh Nhi đi. Làm cô ấy sợ tái mặt rồi kìa _ Duy Phong ra lệnh.

Ghé sát vào khuôn mặt khó hiểu của Linh Nhi, Tony dùng chất giọng ngây thơ:

– Chị ah, nhìn em giống gái giả trai lắm sao?

– Ơ…

– Em manly thế này mà!!!

Khoảng cách gần kề khiến khứu giác Linh Nhi bị lay động mạnh mẽ bởi mùi The Beat vô cùng gợi cảm. Lùi lại. Tony cũng bước theo. Vấp phải chân ghế. Linh Nhi ngã sõng soài. Duy Phong chạy đến đẩy Tony ra:

– Có sao không?

– Không sao. Không sao ạ.

– Tốt nhất cậu nên tránh xa Nhi ra một chút nếu không muốn suốt ngày bị ăn đòn! _ Duy Phong hằm hè với Tony.

[1] Lớp học đặc biệt, phải đóng nhiều tiền và được trang bị cơ sở vật chất tốt hơn các lớp khác trong trường dân lập.

[2] Manly: nam tính.

[3] Gay: đồng tính nam.

[4] Bi: (bisexual) lưỡng tính, yêu và quan hệ với cả nam lẫn nữ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN