Yêu thương trao anh
Chương 8
Sau khi bày tỏ tình cảm với nhau xong thì nên làm gì nhỉ?!
Lương Hòa hiểu quá rõ, đó chính là “chuyện ấy”.
Sáng tỉnh dậy, Lương Hòa vào phòng tắm, vừa xả nước tắm vừa nhìn dấu vết anh đã để lại trên cơ thể mình, cảm thấy rất tức giận.
Lại thế rồi!
Khi cô ra khỏi nhà vệ sinh mới chú ý đến mảnh giấy kẹp trên bàn, là của Cố Hoài Ninh sáng sớm trước khi đi đã để lại. Anh nói hôm nay bận rất nhiều việc.
Lương Hòa nghiến răng, may mà anh đi sớm, nếu không đợi đến khi cô tức giận, chưa biết chừng sẽ trả lại anh gấp đôi những dấu vết anh để lại trên người cô. Đương nhiên, điều kiện đầu tiên là không bị phản công lại.
Cô vừa đặt mảnh giấy xuống đã có người gõ cửa, là Tiểu Lý, anh chàng lính thông tin của Cố Hoài Ninh. Nhìn thấy Lương Hòa thò đầu ra khỏi cửa, Tiểu Lý mỉm cười: “Chị dâu, chào chị!”
Chàng thanh niên trước mặt rõ ràng tuổi tác không kém Lương Hòa là mấy, vậy mà gọi chị dâu cứ ngọt sớt, chẳng thấy ngượng mồm gì cả. Cũng may là sức chịu đựng của Lương Hòa đã được Phùng Đam rèn luyện nên chỉ mấp máy môi rồi mời Tiểu Lý vào nhà. Tiểu Lý đặt chiếc cặp lồng lên bàn. Lương Hòa mở ra xem, có hai chiếc bánh bao, một ít đồ ăn và một bát mỹ. Đó là suất ăn tiêu chuẩn của quân đội.
Lương Hòa hỏi Tiểu Lý: “Đoàn trưởng của các cậu đâu?”.
“Đoàn trưởng vừa ngủ dậy đã đến chỗ lão gia rồi ạ, nói là phải khuyên lão gia về nhà, còn dặn em không được nói ra nữa”.
Lương Hòa thấy buồn cười. Mặc dù biết lão gia lần này đến cũng là vì việc tư, không dễ gì ở lại lâu, nhưng người thẳng thắn chuyện gì cũng sẵn sàng nói ra như Cố Hoài Ninh cũng thật là hiếm gặp. Dù sao thì lão gia đến cũng là để thăm anh. Nghĩ đi nghĩ lại, Lương Hòa lại ý thức được một điều, cô và lão gia cùng nhau đến, lão gia đi, vậy thì cô cũng phải đi sao?!
“Vậy anh ấy có nói là sẽ đi cùng lão gia không?”
Tiểu Lý lắc đầu, Lương Hòa bắt đầu tính toán, xem ra anh sẽ không về đâu.
Lương Hòa không ngừng nghĩ tới lời của bà Lý Uyển đã dặn dò khi ở nhà họ Cố, phải khuyên Cố Hoài Ninh trở về thành phố C. Từ sau chuyện của Lục Thời Vũ tối qua, cô biết rằng việc điều động thuyên chuyển cán bộ quân đội nhất định phải có lệnh điều động của cấp trên. Ba vị tiền bối nhà họ Cố đều là người quyền cao chức trọng, muốn chuyển Cố Hoài Ninh về chẳng phải việc khó khăn gì, việc gì cô phải tham gia vào chứ?! Sở dĩ lâu như vậy không chuyển anh về thành phố C, e là vì anh không bằng lòng trở về.
Chỉ có điều, thành phố B này có gì hấp dẫn anh chứ?!
Lương Hòa nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng có chút thắc mắc.
“Chị, đồ ăn sáng chị ăn ngay lúc đang nóng đi, để lâu sẽ bị nguội đấy!”, Tiểu Lý nhắc nhở.
Lương Hòa mau chóng định thần lại, bắt đầu ăn bữa sáng.
Mấy ngày nay Cố lão gia chỉ ở trong nhà khách của đoàn 302. Mặc dù ông đến đây trước khi mọi người về, nhưng ở đoàn này, chỉ một cơn gió thoảng qua cũng có thể lọt đến tai của mọi người, rất nhiều người trong đơn vị đều biết việc lão gia đến đây. Cố Hoài Ninh băn khoăn không biết bao giờ mới có thể tiễn vị lão thần đáng kính này ra về.
Lão gia vừa thấy con trai sáng sớm đã đến nhà khách bộc bạch tâm tư liền hiểu ý, nhưng vẫn tỏ vẻ chưa biết gì. Ông nhìn cánh tay anh, dặn dò: “Mấy hôm nay phải cẩn thận một chút, nếu không được thì bảo vợ ở đây thêm vài ngày nữa để chăm sóc. Các chiến sỹ khác đều có việc của họ rồi”.
Cố Hoài Ninh không nói gì. Cố Trường Minh đang ngồi uống trà trên sô pha cười, nói: “Lúc đầu em còn thấy cô bé này không để ý gì đến Hoài Ninh, sợ hai đứa không hợp nhau. Kết quả, thằng nhóc này vừa bị tai nạn, con bé đã không quản đường xa chạy từ thành phố C tới đây. Tối hôm đến đây, em thấy 2 mắt con bé đỏ ngầu, chắc là sợ phát khóc lên rồi”.
Cố Hoài Ninh nghe thấy thế, lạnh lùng nói: “Biết là cô ấy gan thỏ đế mà chú còn trêu chọc. Cháu rất tò mò cuộc điện thoại hôm ấy, chú đã nói gì mà lôi được cả hai người tới đây?”
Anh đang thay bà xã chất vấn hai người họ. Cố Trường Minh lập tức kêu oan: “Chú chỉ gọi điện cho ba cháu thôi, còn vợ cháu thì chú không nói một câu nào”.
Thật sao? Tay đang cầm nắp ấm trà của Cố Hoài Ninh chợt ngừng lại, anh quay đầu nhìn ba mình, chỉ thấy ông đang bưng tách trà, cười mà không nói. Trong lòng anh chợt hiểu ra, thầm cười. Không hổ là lão gia nhà mình, là Cố lão tường quân tung hoành khắp nơi. Ông nhanh nhạy khiến cho anh nể phục, ngay cả việc thăm dò xem xét con người, cũng đều chọn những thời điểm hiếm có như thế này.
Mặc dù lão gia ngoài mặt thì như chưa từng nói gì, nhưng từ xưa đến nay, Cố Hoài Ninh hiểu rất rõ, đối với chuyện hôn nhân của mình, thái độ của lão gia vẫn luôn mập mờ khó hiểu. Ông không nói thẳng rằng Lương Hòa không được, nhưng cũng chưa hẳn đã thừa nhận cô con dâu này. Dịp này coi như là để thăm dò, kiểm nghiệm xem cô là người thế nào.
Nghĩ đến đây, anh thấy đôi mắt mình tối đi vài phần. Cố Hoài Ninh đứng dậy, nói với ông Cố Trường Chí: “Con không dài dòng nữa, nếu ba bận thì về trước đi. Còn về phần Lương Hòa, nếu cô ấy thấy tiện, con sẽ nói cô ấy ở thêm hai ngày nữa, Diệp lão gia cũng rất muốn gặp cô ấy”.
Nói xong, Cố Hoài Ninh bước ra ngoài. Vừa mở cửa ra, anh đã nhìn thấy Triệu Kiền Hòa đang chuẩn bị gõ cửa. Anh ta chợt giật mình, nhìn rõ ràng là Cố Hoài Ninh, lại tức giận không kìm được, kéo anh đến nỗi vết thương bắt đầu tái phát. Anh ta gằn giọng: “Đi với tôi!”.
Cố Hoài Ninh điềm tình nhìn anh ta: “Người lớn đều đang ở bên trong, cậu nên vào chào hỏi một tiếng trước đã”.
Triệu Kiền Hòa nhìn Cố Hoài Ninh, sắc mặt u ám, đi qua anh, bước vào phòng, chào hỏi ông Cố Trường Chí và Cố Trường Minh xong liền lôi Cố Hoài Ninh ra ngoài.
Ông Cố Trường Minh nhìn hai người họ, thấy rất khó hiểu: “Kiền Hòa, có chuyện gì vậy? Cứ như chuẩn bị đi đánh nhau vậy!”
Lão gia nhấp một ngụm trà, híp mắt cười: “Bị Hoài Ninh đánh đúng chỗ hiểm, thành ra bực tức thôi mà!”. Thấy Cố Trường Minh vẫn ngu ngơ không hiểu gì, lão gia mỉm cười, nói: “Chuyện tình cảm nam nữ thôi, tôi với chú bớt đi vài lời thì hơn”.
Cố Hoài Ninh cùng Triệu Kiền Hòa ra ngoài. Triệu Kiền Hòa lúc nào cũng tươi cười hào sảng bây giờ lại mang khuôn mặt sa sầm, tức tối, suốt cả đường đi vô cùng giận dữ. Rẽ vào một góc khuất, Cố Hoài Ninh vỗ vai Triệu Kiền Hòa rồi lên tiếng: “Thôi được rồi, Kiền Hòa. Có việc gì thì nói luôn ở đây đi”.
Triệu Kiền Hòa nghe xong quay ngoắt người lại, định nổi cơn giận với anh, nhưng đối diện với gương mặt không chút biểu cảm của Cố Hoài Ninh, cơn giận không biết phải trút vào đâu nữa: “Tôi nói cho cậu biết, rốt cuộc là cậu định làm cái quái già vậy? Thời Vũ đối xử với cậu thế nào? Cậu không phải là không hiểu được tâm tư của cô ấy. Dúng một cái lệnh điều động như thế để đẩy cô ấy đi, cậu tự cho rằng mình có thể chịu trách nhiệm được đúng không? Tôi nói cho cậu biết, đừng hòng!”.
“Vậy cậu phải bảo tôi phải làm thế nào?”
Triệu Kiền Hòa trước đây rất khâm phục sự điềm tĩnh này của Cố Hoài Ninh. Việc lớn đến đâu anh cũng không hấp tấp vội vàng, nhưng có những lúc nhìn điệu bộ ấy của anh lại thấy thật bực mình. Lúc này anh ta lại càng thấy bất mãn với sự bình tĩnh của Cố Hoài Ninh: “Cậu nợ cô ấy một lời giải thích!”.
“Vậy cậu nói đi, phải thế nào mới gọi là có trách nhiệm?”
Triệu Kiền Hòa túm cổ áo Cố Hoài Ninh, nghiến răng nói: “Cậu nói như vậy mà nghe được à?”.
Cố Hoài Ninh cũng rất dứt khoát: “Tôi làm như vậy, chính là cho cô ấy một lời giải thích rõ ràng. Cô ấy đã lãng phí quá nhiều thời gi¬an ở bên tôi rồi. Tôi buộc phải trả lại tự do cho cô ấy, chỉ là, cô ấy không cần sự tự do ấy thôi”.
Triệu Kiền Hòa tức quá bật cười thành tiếng: “Ý của cậu là cô ấy cứ bám riết lấy cậu không buông chứ gì? Tôi nói cho cậu biết, cậu ba nhà họ Cố, đừng có cho rằng mình quá tốt đẹp. Trên đời này không phải người phụ nữ nào cũng đều yêu thương cậu đâu!”.
“Tôi chưa báo giờ tự nhận mình như thế!” Giọng nói Cố Hoài Ninh đanh lại.
Hai người mặt đối mặt trong vài giây, sau đó Triệu Kiền Hòa buông cổ áo Cố Hoài Ninh ra, dựa vào tường nén lại cơn giận dữ.
Cố Hoài Ninh nhìn anh ta, cũng ôm cánh tay dựa vào tường. Vừa rồi Triệu Kiền Hòa quá kích động đã vô tình chạm vào cánh tay bị thương của Cố Hoài Ninh, lúc này anh thấy đau âm ỉ.
“Vết thương còn đau không?” Một lúc sau, Triệu Kiền Hòa gằn giọng hỏi một câu.
Cố Hoài Ninh nhìn anh ta: “Vẫn chưa chết!”. Suýt chút nữa đã dùng vũ lực với anh, giờ mới nghĩ đến vết thương của anh sao?
Triệu Kiền Hòa nghe là hiểu ý của Cố Hoài Ninh, chỉ có điều đang trong cơn giận dữ nên không thể mềm mỏng được: “Vậy cậu nói xem việc cậu làm là đúng hay sai?”
“Cô ấy quá cố chấp, có rất nhiều chuyện cô ấy không quên được, không từ bỏ được. Nếu tôi đã có thể giúp cô ấy lựa chọn, hà cớ gì tôi lại không làm chứ?”, giọng nói của Cố Hoài Ninh điền đạm nhưng vô cùng cứng rắn.
“Vậy tại sao còn đến đoàn 302? Cậu tránh xa cô ấy một chút không phải tốt hơn sao? Thời Vũ còn đến trước cả cậu cơ mà?”.
Cố Hoài Ninh không nói gì, lẳng lặng chỉnh lại dải băng tay, một lúc sau mới vỗ vai Triệu Kiền Hòa, nói: “Đi thôi, đến giờ làm việc rồi”.
Triệu Kiền Hòa vẫn đưng nguyên một chỗ. Cố Hoài Ninh cũng không nổi giận, anh chỉ nhìn anh ta cười nhạt: “Kiền hòa, cậu có thời gi¬an ở đây hỏi tôi chuyện này, thà rằng cậu tự mình suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm thế nào. Cứ yêu thầm như vậy cũng không hay đâu. Có cơ hội thì gạo nấu thành cơm luôn đi. Làm như vậy, với cậu, với tôi hay với cô ấy cũng đều tốt cả”.
Bị nói trúng tim đen, Triệu Kiền Hòa bất động tại chỗ, nghĩ về câu nói của Cố Hoài Ninh, lúc đầu còn im bặt không nói, lúc sau lại cười thành tiếng: “Nếu mọi chuyện đơn giản như cậu nói thì tôi đã nấu thành cơm từ lâu rồi!”.
Thật là bất lực, bao lâu nay người cô ấy yêu không hề là anh ta.
Buổi chiều, Lương Hòa một mình đến nhà Diệp lão gia. Tuyết rơi nên lái xe hơi khó, cô đi bộ tới, cũng may là Diệp Vận Đồng có nhà.
“Lương Hòa, cô đến đấy à?” Diệp Vận Đồng nhìn thấy Lương Hòa vô cùng ngạc nhiên, sau đó lại bật cười: “Đến thăm Hoài Ninh hả?”.
Lương Hòa gật đầu, không nhắc tới chuyện Cố Hoài Ninh bị tai nạn.
“Diễn tập quân sự kết thúc rồi chứ? Hoài Ninh chắc quay về rồi?”
“Về rồi ạ, Diệp lão gia đâu chị?”
Diệp Vận Đồng than thở: “Đang trong phòng ngủ. Mấy hôm nay sức khỏe ông không được tốt, lúc nào cũng phải có bác sỹ túc trực. Lúc tỉnh táo thì chỉ thích nhắc lại mấy chuyện cũ. Các cụ mà, tuổi tác cao rồi ai cũng thích như vậy”.
Lương Hòa im lặng lắng nghe. Lúc cô vào, Diệp lão gia đang đọc sách, cặp kính lão xệ xuống sống mũi. Ông đang đón những tia nắng ngoài cửa sổ, say sưa đọc.
“Ba, ba nghỉ ngơi chút đi, đừng để mất sức quá như vậy!” Diệp Vận Đồng lo lắng nhắc nhờ Diệp lão gia rồi cầm lấy quyển sách trên tay ông.
“Ôi dào, mấy hôm nay nằm lì trên giường, ba đã trở thành kẻ ăn hại rồi đây này! Chán muốn chết đi được!” Diệp lão gia làm bộ giận dỗi, đôi mắt chợt sáng bừng lên khi nhìn thấy Lương Hòa đang đứng ở cửa. Ông bỏ kính xuống: “Hòa Hòa, là Hòa Hòa đến sao?”.
Lương Hòa ngoan ngoãn gật đầu, bước tới ngồi bên giường Diệp lão gia.
Diệp lão gia nắm lấy tay cô, cử chỉ rất hiền từ: “Bao nhiêu lâu cháu không đến. Cái thằng Hoài Ninh này cả ngày bận rộn, bỏ lại vợ một thân một mình ở thành phố C. Thật khổ cho cháu quá!”.
Giọng nói thân thiết ấy khiến Lương Hòa thấy cay cay sống mũi. Không thể phủ nhận, mặc dù mới chỉ gặp ông cụ có vài lần nhưng ông là người thương con thương cháu, yêu thương Cố Hoài Ninh, coi trọng cả vợ của anh là cô. Lương Hòa mỉm cười: “Không sao ại”.
Diệp Vận Đồng thấy ông lão vui vẻ, trong lòng cũng thấy mừng, liền giữ Lương Hòa ở lại ăn cơm, còn đích thân vào bếp. Lương Hòa thấy hơi ái ngại, cũng muốn xuống giúp một tay nhưng Diệp Vận Đồng ngăn lại: “Không có việc gì đâu, em cứ ở đây chơi với lão gia đi”.
Diệp lão gia cười: “Cháu lấy cờ đam, mang tới đây, bác cháu ta làm một ván”.
Lương Hòa nháy mắt, cười đáp: “Chơi một ván thì được ạ, nhưng cháu phải nói trước là bác không được ăn gi¬an đâu đấy!”.
Nghe Lương Hòa nói vậy, Diệp lão gia cười ha hả, vẫy vẫy tay coi như đã đồng ý.
Lúc Lương Hòa xuống lầu lấy bàn cờ đam, cô thấy phòng khách có thêm một người nữa. Người đó mặc bộ Âu phục màu đen, ngồi trên sô pha, dáng vẻ lười nhắc, trước mặt là một cốc trà nóng bốc hơi nghi ngút. Anh ta đang thong thả lật giở từng trang một của cuốn tạp chí, nghe thấy tiếng bước chân khẽ ngẩn đầu lên, đôi mắt đen nhìn chăm chú vào cô.
Lương Hòa bị đôi mắt ấy làm cho bối rồi, tìm thấy bàn cờ, cô liền chuẩn bị đi luôn, đột nhiên người đàn ông kia gọi giật lại: “Đợi chút!”.
Lương Hòa quay đầu lại, vẻ mặt khó hiểu: “Có chuyện gì sao?”.
“Cô là hộ lý cho ông ấy sao?”, người đàn ông hỏi nhỏ.
“Ông ấy” có lẽ là chỉ Diệp lão gia, Lương Hòa khẽ nghiêng đầu, đáp: “Không phải, tôi chỉ đến thăm Diệp lão tướng quân thôi”.
“Thăm bệnh sao?” Anh ta dường như suy nghĩ điều gì đó, lát sau chợt mỉm cười ra điều đã hiểu: “Vậy được, tôi lên đó cùng cô”.
Thế là, trong khi Lương Hòa còn đang bần thần thì đã bị người đàn ông đẹp trai lạ mặt kéo vào phòng của Diệp lão gia.
Diệp lão gia nghe thấy tiếng mở cửa bèn ngẩng đầu lên, vốn đang rất vui vẻ khi nhìn thấy bộ cờ đam trong tay Lương Hòa, nhưng khi chuyển hướng nhìn sang người mặc đồ đen bên cạnh thì sắc mặt đột nhiên sa sầm lại.
“Lên đây làm gì?”
Người đàn ông kia nghe vậy cũng không tức giận, nhìn bộ mặt giận dữ của Diệp lão gia, mỉm cười: “Là cô gái này đưa con lên đấy chứ!”.
Lương Hòa đang trong trạng thái rối bời bỗng nhiên bị đưa vào cuộc, phải làm lá chắn cho người đàn ông khó hiểu kia. Diệp lão gia đương nhiên không tin lời của người đàn ông đó, ông trừng mắt nhìn anh một cái rồi nói với Lương Hòa: “Hòa Hòa, cháu ra ngoài đợi một lát nhé! Ta có chuyện cần nói với thằng nghịch tử này”.
Thoát khỏi tình thế bối rối, Lương Hòa vội vàng chạy xuống nhà tìm Diệp Vận Đồng. Diệp Vận Đồng đang vừa hát vừa chuẩn bị bữa trưa trong phòng bếp, nhìn thấy bộ dạng khó coi của Lương Hòa liền nhướng mày hỏi: “Sao vậy? Lại chơi thua lão gia rồi à?”.
Lương Hòa lắc đầu: “Có một người đàn ông vào phòng, lão gia nói có chuyện cần nói với anh ta nên em phải xuống đây”, nghĩ một lát cô lại nói thêm: “Nhưng, Diệp lão gia gọi anh ta là nghịch tử”.
Diệp Vận Đồng nghe thấy vậy liền nhìn ra chiếc sô pha ngoài phòng khách, chẳng còn ai ở đó cả, suy nghĩ giây lát, chợt bật cười: “Thằng nhóc này chắc lại có chuyện gì đó, còn dám vào phòng của lão gia nữa”.
Lương Hòa tò mò hỏi: “Anh ta là ai vậy?”.
“Là em ruột của chị, Diệp Dĩ Trinh, lần nào về đây cũng cãi nhau một trận với lão gia. Lão gia không muốn gặp nó, nó cũng không hay về, nhưng lần nào về cũng tìm cho bằng được cách vào phòng của lão gia, rồi hai người lại gây gổ với nhau.”
“Hóa ra là… là anh Diệp.”
“Anh cái gì mà anh!” Diệp Vận Đồng suýt sặc nước: “Nó còn nhỏ hơn Hoài Ninh hai tuổi, không phải gọi nó là anh, theo lý mà nói, nó còn phải gọi em là chị dâu ấy chứ!”.
Lương Hòa yên lặng, ngửa mặt lên nhìn trời: “Lão gia nhìn thấy anh ấy hình như rất tức giận”.
“Cũng chẳng phải chuyện lạ gì, vì chuyện yêu đương của nó mà hai người họ đã mâu thuẫn cãi cọ đâu phải chỉ một hai ngày. Ba chị không chấp nhận cuộc hôn nhân của nó, thằng quỷ ấy cũng không thèm để ý luôn, cứ như thế bao lâu nay rồi.”
“Nhưng sao lại không đồng ý ạ?” Lương Hòa thắc mắc, Diệp lão gia trông cũng là người hiểu chuyện mà.
Diệp Vận Đồng nhìn sâu vào đôi mắt cô, thở dài một tiếng: “Chủ yếu là vì bạn gái nó còn trẻ quá, ba chị không đồng ý. Ông cũng có nỗi lo của mình, không muốn Dĩ Trinh đi theo vết xe đổ của Hoài Việt, vì vậy ông nhất quyết không nhượng bộ”, nói xong Diệp Vận Đồng lại hỏi: “Hòa Hòa, em, em có biết Lâm Khả không?”.
Lâm Khả? Là người vợ trước của anh Hoài Việt? Lương Hòa gật đầu, đương nhiên là cô biết.
“Xem ra Hoài Ninh đã nói cho em biết rồi!”, Diệp Vận Đồng mỉm cười gật đầu: “Thực ra như vậy cũng tốt, coi như nó đã cởi được một nút thắt trong lòng, cũng không phụ lòng Hoài Việt đã lo lắng cho nó bấy lâu nay. Thực ra, giữa hai anh em, chẳng có chuyện gì giấu diếm nhau cả. Em đừng thấy Hoài Ninh ngoài mặt thì điền đạm, thời còn trẻ tính khí của nó cũng bộc trực lắm. Nếu đã xem xét kỹ điều gì, muốn nắm bất cứ điều gì, thì dù thế nào nó cũng sẽ theo đến cùng”.
Lương Hòa nghe những lời ấy thấy có chút mơ hồ. Lâm Khả là vợ của anh hai, sao có thể có mối quan hệ gì với Cố Hoài Ninh được chứ? Cô khẽ nhíu mày: “Chị Diệp, Hoài Ninh không nói cho em những điều này. Em, em nghe anh hai nói ạ”.
“Không nói với em sao? Nó không nói với em là vì sao nó không kết hôn à?”
Lương Hòa lắc đầu: “Không ạ”.
“Vậy, vậy sao hai đứa lại lấy nhau?”
“Em, tụi em… là như vậy thôi ạ”.
Có lẽ, cuộc hôn nhân của họ có hơi vội vàng. Nhưng đi đến bước này, trải qua cả chuyện đêm hôm qua nữa, mọi thứ đều không còn quan trọng nữa, chẳng phải vậy sao?
Lương Hòa nghĩ ngợi: “Dù cho kết hôn theo kiểu gì chăng nữa thì em cũng vẫn yêu anh ấy”.
Diệp Vận Đồng không dám tin vào tai mình, nhưng cuối cùng cũng chỉ khẽ than thở: “Đã như vậy thì những chuyện ấy em thực sự nên đi hỏi Hoài Ninh”.
“Anh ấy sẽ không nói với em đâu. Những chuyện quá khứ, anh ấy không bao giờ nói ra.”
“Nó đã không muốn kể, thì thôi em cũng đừng nhắc tới nữa.”
“Nhưng chị Diệp à”, Lương Hòa nhỏ giọng: “Em rất muốn biết, anh ấy chỉ nói anh ấy với Lục Thời Vũ là bạn, chưa bao giờ nhắc tới Lâm Khả”.
Diệp Vận Đồng nghe thấy vậy không nhịn được cười, nhéo mũi Lương Hòa: “Cái con bé này nghĩ gì mà nhiều vậy! Nói cho cùng thì em vẫn phải tin tưởng Hoài Ninh. Nó đã phải đối mặt với rất nhiều chuyện rồi! Còn về Lâm Khả, những chuyện em có thể không nhắc đến thì đừng nhắc đến”.
“Vì sao?” Cô gặng hỏi, thực tình là vì rất tò mò.
Diệp Vận Đồng nhìn thấy thái độ của Lương Hòa như vậy cũng có chút mủi lòng: “Thôi được rồi, chị nói cho em là được chứ gì! Trước mặt Hoài Ninh em đừng có buột miệng nhắc tới đấy, không nó lại suy nghĩ lung tung”.
Lương Hòa lập tức gật đầu.
Diệp Vận Đồng nghĩ một lúc mới chậm rãi lên tiếng: “Lâm Khả là bạn học cấp ba của Hoài Ninh, rất xinh xắn. Nhà cô ấy có người làm chức cao, khi đi học ở thành phố C đã nhận được rất nhiều sự quan tâm của nhà họ Diệp và nhà họ Cố. Lúc ấy chị vừa kết hôn, ba chị còn chưa chuyển đến thành phố B, ngày nào cũng nhìn thấy Hoài Ninh và Lâm Khả học bài ngoài sân. Mối quan hệ của hai đứa rất tốt”.
Như vậy có thể coi là thanh mai trúc mã không nhỉ? Lương Hòa đang đứng một bên đột nhiên thấy thật khó hiểu. Diệp Vận Đồng thấy sắc mặt của Lương Hòa thay đổi, khẽ nói: “Không giấu gì em, lúc ấy, mọi người đều tưởng hai đứa nó sẽ ở bên nhau mãi mãi. Kết quả thì… ai mà lường được lúc Hoài Ninh sắp thi đại học, đột nhiên lại đi nghĩa vụ, sau đó liền thi vào Học viện Quân sự. Từ đó nó không thường xuyên về thành phố C nữa, hai đứa cũng không có tiến triển gì thêm”.
“Vậy, Lâm Khả có thích Hoài Ninh không?”
“Có thể không thích được sao? Cả ngày cùng đi học cùng về nhà, Hoài Ninh lại là đứa ưu tú như vậy, đến em còn thích nữa là! Chỉ có điều Hoài Ninh không thích cô ấy, chỉ coi như em gái thôi. Sau khi Hoài Ninh đi, vài năm sau Lâm Khả đã kết hôn với Hoài Việt, nói ra thì cuộc hôn nhân này là ý của Lâm Khả.”
“Cô ấy rõ ràng không yêu anh hai mà?” Lương Hòa vội hỏi.
“Nhưng lại yêu Hoài Ninh của em”.
Câu nói ấy khiến Lương Hòa không nói được gì thêm. Thì ra Cố Hoài Ninh vào quân đội là để trốn tránh Lâm Khả, như muốn nói rõ anh sẽ không có bất kỳ liên quan gì với cô ấy nữa. Nếu cô ấy không nắm lấy quân bài Cố Hoài Việt thì sẽ chẳng còn một mối quan hệ nào với Cố Hoài Ninh.
“Vậy tại sao anh hai lại đồng ý?”
“Ừm, điều này thì chị cũng không rõ. Nói chung, kẻ đến người đi không sao làm rõ được.”
Phụ nữ khi đã giăng bẫy, đàn ông khó lòng cưỡng lại được. Lương Hòa không biết rốt cuộc Lâm Khả yêu Cố Hoài Ninh đến nhường nào mới có thể không chút do dự bước chân vào cuộc hôn nhân không hề có tương lai này.
Cô lại hỏi, đôi môi khẽ run rẩy: “Vậy, Lâm Khả vì sao lại mất”.
“Cô ấy suốt ngày buồn rầu, trước khi sinh mắc phải chứng trầm cảm và rối loạn ám ảnh cưỡng chế, cuối cùng mất vì khó sinh. Nhiều khi nhắc đến Lâm Khả, chị vẫn cảm thấy trái tim Hoài Ninh thật là lạnh lùng. Nhưng cũng tốt, người mà nó không thích thì sẽ không bao giờ vương vấn, cũng quyết tâm không làm lỡ tương lai của người ta. Cơ bản là con bé Lâm Khả không nghĩ được thông suốt, còn trẻ như vậy mà đã ra đi rồi! Từ sau cái chết của Lâm Khả, Hoài Việt chỉ ở vậy, không lấy ai. Hoài Ninh ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng cũng có tâm sự riêng. Lúc nào nó cũng cảm thấy mình đã làm liên lụy đến Hoài Việt, nên không hề nhắc đến chuyện kết hôn. Thực ra nỗi khổ trong lòng Hoài Ninh lớn hơn nhiều so với Hoài Việt.”
Diệp Vận Đồng vừa nói vừa cười: “Sau đó, nghe Hoài Ninh nói sắp kết hôn, mọi người đều vô cùng sửng sốt, cho rằng nó đang nói đùa, kết quả là nó đi đưa thiệp cưới thật”.
Lương Hòa nghe vậy, gượng cười.
Diệp Vận Đồng vỗ vai cô: “Lương Hòa, chị nói với em những điều này không phải vì cái gì khác, mà chính là vì em. Chị không muốn nhìn thấy một cô gái như em ngày nào cũng lo âu mấy chuyện như vậy. Nghe rồi thì cho qua đi! Hãy sống với Hoài Ninh cho thật tốt! Mấy năm nay hai bác đã giới thiệu cho nó bao nhiêu người, nó không hề động lòng, vì thế Hòa Hòa à, em rất khác biệt, hiểu không?”
Cô khác biệt ư?
Lương Hòa im lặng một lúc rồi nhoẻn miệng cười.
Trong bữa tối, Diệp lão gia và “nghịch tử” của ông đã có thể nói chuyện hòa hợp với nhau. Lương Hòa ngồi đối diện với Diệp Dĩ Trinh, không kìm được sự tò mò, nhìn anh dò xét. Đến tận khi anh phát hiện ra, nhìn lại cô, như cười như không, Lương Hòa mới vội vàng cúi gằm mặt xuống, thấp thỏm ăn cơm.
Sau bữa cơm, Diệp lão gia bảo Diệp Dĩ Trinh đưa Lương Hòa về. Anh lái xe đến, rất tiện đường. Lúc Diệp Dĩ Trinh đi lấy xe, Diệp Vận Đồng đứng trước cửa cùng đợi với Lương Hòa, có điều, xe của Diệp Dĩ Trinh còn chưa tới đã thấy Cố Hoài Ninh.
Diệp Vận Đồng vừa nhìn thấy Cố Hoài Ninh đã mỉm cười vỗ vai Lương Hòa: “Xem ai tới kìa!”.
Lương Hòa ngẩng đầu, nhìn theo hướng chỉ của Diệp Vận Đồng, thấy Cố Hoài Ninh trong bộ quân phục. Ánh đèn đường vàng chói lọi, bóng của anh trải dài. Lương Hòa nhìn thấy anh đang bước về phía mình, đột nhiên cay cay khóe mũi. Cố Hoài Ninh đứng trước mặt họ, nhìn Lương Hòa, rồi lại nhìn Diệp Vận Đồng: “Lừa người ta đến đây, không biết định giở trò gì nữa!”.
Diệp Vận Đồng khẽ cười, đẩy Lương Hòa về phía Cố Hoài Ninh: “Bảo đảm cô ấy còn nguyên vẹn, không tổn thất gì, còn chưa được sao!”, sau đó nhìn thấy cánh tay Cố Hoài Ninh, vô cùng bất ngờ, không đừng được liền hỏi một tràng.
Cố Hoài Ninh lạnh lùng nhìn Lương Hòa, khẽ nói: “Đi thôi!”.
“Anh Diệp đi lấy xe rồi, nói là sẽ đưa em về”, Lương Hòa vẫn đứng nguyên tại chỗ.
“Anh Diệp? Là Diệp Dĩ Trinh sao?”
Diệp Vận Đồng cười: “Không nó thì còn ai vào đây nữa!”.
Cố Hoài Ninh chau mày: “Cậu ta còn có thời gi¬an về đây nữa? Không sợ Diệp lão gia mắng cho một trận sao?”.
Diệp Vận Đồng không cười nữa, nói: “Được rồi, hai người mau đi đi! Đợi nó lấy xe qua đây, hai người các cậu lại bắt đầu gây lộn cho coi!”.
Cố Hoài Ninh không phản đối, chỉ nói với Lương Hòa: “Không được gọi cậu ta là anh, gọi là em thôi. Nhớ chưa?!”.
Lương Hòa: “…”.
Sao con người này bỗng nhiên lại ấu trĩ thế cơ chứ!
Cố Hoài Ninh đi bộ tới đây. Con đường này rất khó đi, anh đi phía trước, để lại chiếc bóng dài thườn thượt đằng sau.
Lương Hòa lặng lẽ đi theo bước chân anh, chỉ cảm thấy con đường này quá đỗi yên tĩnh. Đôi khi, cô không khỏi suy nghĩ, vì sự ra đi của Lâm Khả, anh đã để lại trong lòng mình một cảm giác tội lỗi chăng? Với anh hai Cố Hoài Việt, với cháu trai Cố Gia Minh, còn với Lâm Khả nữa. Liệu có phải vì lý do đó mà anh không cho phép mình được hạnh phúc hay không?
Lương Hòa đứng lại; “Cố Hoài Ninh!”.
Cố Hoài Ninh nghe thấy liền quay lại, thái độ rất bình tĩnh, ôn hòa; “Sao vậy?”.
Lương Hòa nhìn anh bối rối: “Em có thể ôm anh một chút được không?”.
Cố Hoài Ninh hơi sững người lại, sau đó, anh nhìn xung quanh, rồi quay sang hỏi cô: “Sao vậy? Em chịu uất ức gì ở nhà Diệp lão gia à?”.
Nghe anh nói vậy, Lương Hòa suýt chút nữa muốn nhảy luôn từ trên núi xuống! Con người này, thật là biết cách phá hỏng bầu không khí quá đi! Cô nhẫn nhịn lắm mới không xông tới đánh cho anh một trận. Lương Hòa ủ rũ: “Không ôm thì thôi, không thèm!”.
Nói xong, cô bước thẳng về phía trước. Cố Hoài Ninh quay người nhìn cô cười, đợi lúc cô sắp đi ngang qua, anh đột ngột đưa tay nắm lấy bàn tay cô: “Nghe anh nói này, lập trường của em có phải là không vững vàng không?”.
Lương Hòa bĩu môi.
Cố Hoài Ninh có chút đau đầu, nghĩ một lát rồi nói: “Vậy được rồi, để anh ôm em!”, nói đoạn, anh ôm lấy eo cô. Lương Hòa giật mình, bối rối đưa tay ôm lấy cổ anh. Vừa vui vừa buồn, cô cười, khẽ vỗ vào lưng anh; “Anh làm gì vậy? Làm em giật cả mình!”.
Cố Hoài Ninh nhíu mày, đang định nói gì đó thì tiếng còi chói tai cùng hai bóng đèn xe rọi ánh sáng thẳng vào họ. Lương Hòa dúi đầu vào lòng anh, tránh ánh đèn chói mắt, còn Cố Hoài Ninh lại cau mày nhìn chiếc xe đang tiến về phía họ với tốc độ rùa bò. Cửa xe mở ra, để lộ một nửa khuôn mặt. Thủ phạm đang ngồi trong xe vẫy tay với họ, nhìn vẻ mặt khó chịu của Cố Hoài Ninh liền cảm thấy rất mãn nguyện, rồi nhấn ga vụt đi.
Cố Hoài Ninh ngẩng đầu nhìn chiếc xe đã đi về phía xa, hừ một tiếng: “Tên nhãi này!”.
Cuối cùng Lương Hòa cũng có dũng khí thò đầu ra, thấy mình vẫn đang trong vòng tay Cố Hoài Ninh, vội đẩy cánh tay anh ra. Cô thở phào một tiếng, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Cố Hoài Ninh nhìn mình như cười như không.
“Nhìn gì mà nhìn!” Cô bị anh cười nhạo, cảm thấy rất bực mình.
Đoàn trưởng hắng giọng: “Tên phá đám ấy đi rồi, chúng ta có tiếp tục làm việc vừa nãy vẫn chưa làm xong không?”
Lương Hòa tức điên: “Thôi anh đi đi!”.
Nói xong, cô hùng hổ bước đi, bỏ lại Cố Hoài Ninh đứng tại chỗ cúi mặt cười.
Khi về đến nhà khách, điện thoại của Cố Hoài Ninh bỗng đổ chuông. Lương Hòa vào phòng một mình, mặc kệ anh ở bên ngoài nghe điện. Nghĩ lại chuyện lúc nãy, tim Lương Hòa lại đập rộn ràng, soi vào gương thấy khuôn mặt mình đang đỏ ửng lên, cô giơ hai tay ôm lấy mặt, cố gắng bình tâm lại.
Cửa mở ra, Cố Hoài Ninh bước vào, Lương Hòa tỏ ra không có chuyện gì, đi đánh răng rửa mặt, tiện thể hỏi anh: “Có việc gì gấp sao?”.
Cố Hoài Ninh lạnh lùng nhìn cô, bước đến bàn, rót nước, giọng điệu hờ hững: “Không có việc gì cả”.
Vừa dứt lời thì điện thoại lại đổ chuông ầm ĩ, anh mím môi, nhanh chóng bắt máy. Giọng nói ở đầu bên kia rất lớn, Lương Hòa ở đây cũng nghe rõ ràng. Cô liếc nhìn Cố Hoài Ninh. Sắc mặt anh không hể thay đổi, dường như là đang nghe rất chăm chú.
Một lúc lâu sau anh mới mở miệng nói một câu: “Các cậu đừng uống nhiều quá, ngày mai cô ấy phải lên xe rời đơn vị sớm đấy”
Nói xong anh cúp máy rất dứt khoát, liếc nhìn Lương Hòa, bắt gặp ánh mắt tò mò của cô. Nhìn vào đôi mắt đen thăm thẳm nhưng rất có hồn của Cố Hoài Ninh, Lương Hòa biết việc mình nghe lén đã bị phát hiện, vội vàng quay đi, giả bộ không biết gì, rửa mặt xong liền chuẩn bị lên giường đi ngủ.
“Đứng lại!” Cố Hoài Ninh lên tiếng, giơ tay túm lấy cổ áo cô như bắt chú thỏ con vậy. Lương Hòa tức giận, trừng mắt nhìn anh. Hơi thở của anh mang theo mùi hương đặc trưng. Lương Hòa theo phản xạ muốn rụt cổ lại, đột nhiên một bàn tay mềm mại ôm trọn khuôn mặt cô. Cô vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với đôi mắt đen láy của Cố Hoài Ninh ở khoảng cách rất gần. Dường như Lương Hòa đã bị đắm chìm trong nụ cười ấy, không thoát ra được.
“Lau sạch mặt đi rồi hãy đi ngủ.”
“Biết rồi!” Cô khẽ trả lời, cầm chiếc khăn mặt lau đi lau lại cẩn thận, nhìn bóng anh, lại không nhịn được cất giọng hỏi: “Anh không đi sao?”.
“không đi, ở đó quá ồn ào!”
Nghe qua điện thoại cũng đủ biết không khí ở đó nào nhiệt cỡ nào. Chỉ có điều, anh không đi, liệu có người sẽ cảm thấy mất mát không nhỉ?
“Không đi có được không?”
Anh lẳng lặng nhìn cô. Lương Hòa lo lắng tìm lý do: “Dù sao thì hai người cũng đã cùng làm việc lâu như vậy rồi. Hơn nữa… hơn nữa, em biết là giữa anh và cô ấy không có gì”.
Lời của Diệp Vận Đồng cô vẫn luôn ghi nhớ. Lương Hòa cúi đầu, cô gắng dùng câu nói ấy để thuyết phục bản thân, cũng là thuyết phục anh. Nhưng cô còn chưa kịp quay đầu lại thì đột nhiên anh đã đến trước mặt cô, chiếc khăn trong tay bị giật mất. Lương Hòa ngẩng đầu lên nhìn, đã thấy Cố Hoài Ninh đứng trước mặt, cúi đầu nhìn cô, nói: “Có thể suy nghĩ được như vậy thật không dễ dàng gì!”.
Lương Hòa: “…”.
Cố Hoài Ninh cười cười, cũng không trêu cô thêm nữa: “Anh không đi không phải là vì muốn trốn tránh, mà là vì anh cảm thấy nên dành thời gi¬an cho người cần hơn. Chỉ mong ai đó sau khi say rượu có thể nói hết ra những lời trong lòng. Mặc dù Triệu Kiền Hòa từ xưa đến nay vẫn không ôm mộng quá lớn, nhưng anh nghĩ, cô ấy sẽ hiểu được ý của anh”.
Nói xong, anh nhìn sắc mặt Lương Hòa, chỉ thấy cô nhíu mày như đang nghĩ ngợi điều gì đó. Cố Hoài Ninh thấy buồn cười. Anh đã nói rõ như vậy rồi, trong lòng cô vẫn còn băn khoăn điều gì nữa?
Đột nhiên, Lương Hòa ngẩng đầu lên, mắt sáng bừng: “Hóa ra tham mưu Triệu Kiền Hòa thích Lục Thời Vũ sao?”.
Ra là cô đang thắc mắc điều này, Cố Hoài Ninh im lặng vài giây rồi với tay tắt đèn.
“Sao lại tắt đèn?”
“Đi ngủ.”
“Vậy, vậy sao anh còn chưa đi, em không đồng ý cho anh ở lại đây đâu…”
Trong bóng tối, hai người giằng co qua lại, nhưng chỉ một lúc sau là im bặt, không còn động tĩnh gì, bởi đôi môi không chịu nghe lời của cô đã bị ai đó giữ chặt rồi.
Tướng quân Cố Trường Chí sau khi đến thăm Diệp lão gia thì chuẩn bị lên đường quay về thành phố C. Lương Hòa vốn muốn ở lại thành phố B thêm ít ngày nữa, nhưng đột nhiên trưởng bộ phận phóng viên của tòa soạn, Lý Thiệu gọi điện tới nói rằng bài báo mà cô phụ trách có chút trục trặc, kêu Lương Hòa phải về ngay. Trong điện thoại, cô ấy cũng không nói rõ là chuyện gì, Lương Hòa không khỏi cảm thấy lo lắng.
“Sao vậy?” Cố Hoài Ninh mang cơm từ nhà ăn đến cho Lương Hòa, vừa vào phòng đã thấy bộ mặt ủ rũ của cô.
“Tòa soạn gọi điện nói công việc có chút trục trặc, em phải về ngay”
Cố Hoài Ninh im lặng một lúc rồi nói: “Vậy ngày mai em về cùng ba đi, không cần phải đặt vé máy bay nữa”.
Lương Hòa ngẩng đầu nhìn anh trong giây lát rồi lại cúi mặt xuống, lầm bầm một câu: “Sao lại trùng hợp thế nhỉ!”.
Nghe giọng điệu là biết anh không định quay về rồi! Vậy chẳng phải lần này xa nhau, có muốn gặp lại cũng phải đợi đến Tết hay sao? Hơn nữa, người này có về nhà ăn Tết không cũng còn chưa chắc chắn được, nghỉ phép đâu có dễ dàng như vậy! Mấy hôm nay Lương Hòa cũng thấy, cho dù là cuộc diễn tập đã kết thúc, anh được nghỉ ngơi ba ngày, nhưng cô cũng chẳng dễ gì mà gặp được anh. Bận rộn quá mà!
Bây giờ anh còn thêm cả việc bị gãy tay nữa, sinh hoạt lại càng bất tiện. Nghĩ cho cùng, cô đi thực ra cũng tốt, không gây thêm phiền phức gì cho anh.
Cố Hoài Ninh quay người lại nhìn Lương Hòa, đột nhiên đưa tay, lau giúp cô những giọt nước còn đọng lại là khăn mặt lau chưa khô,
“Không muốn đi sao?” Anh nhướng mày hỏi.
Lương Hòa đỏ mặt, gạt tay anh ra, lẩm bẩm: “Muốn quá đi chứ!”
Theo dự báo thời tiết, ngày mai có tuyết lớn, ông Cố Trường Chí quyết định chiều nay sẽ bay về thành phố C. Trước khi đi, ông xem xét rất kỹ càng vết thương của Cố Hoài Ninh, dặn dò anh phải hết sức cẩn thận.
Cố Hoài Ninh lim dim mắt, thờ ơ nói: “Con biết rồi”.
Ông Cố Trường Chí lên xe, nhường lại không gi¬an cho đôi trẻ. Lần này đến xem như không uổng công, mặc dù con trai có trách móc, nhưng những suy nghĩ đơn giản của cô bé Lương Hòa, ông nhìn là biết ngay. Ông có thể yên tâm rồi!
Hôm nay mặc dù không có tuyết rơi, nhưng từ chiều bắt đầu có gió nhẹ. Lương Hòa phải kéo áo sát vào người cho đỡ lạnh. Cố Hoài Ninh đưa cho cô một chiếc áo dày. Lương Hòa nhìn mà dở khóc dở cười: “Không cần mặc đâu, có vài tiếng là đến nơi thôi mà”.
“Mặc vào đi!” Cô Hoài Ninh nói dứt khoát, anh nhìn Lương Hòa mặc áo, còn giúp cô chỉnh lại khăn quàng cổ. Lương Hòa ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thăm thẳm ấy.
Dường như anh có điều gì muốn nói. Lương Hòa yên lặng chờ đợi.
Nhưng anh chỉ đưa tay lên xoa vào hai má đang ửng hồng vì lạnh của Lương Hòa, dặn dò: “Đi đường cẩn thận!”.
Chỉ có câu này thôi sao?
Lương Hòa bĩu môi, nhìn xuống chiếc khăn quàng rồi lại ngẩng lên, hỏi: “Anh, bao giờ anh về?”.
Cố Hoài Ninh yên lặng một lúc, dường như anh đang tìm một câu trả lời hợp lý. Lương Hòa không nỡ làm khó anh, bèn khẽ than: “Thôi vậy, em không hỏi nữa. Không lại thành cản đường, làm lung lay ý chí của anh”.
Cố Hoài Ninh vốn định nói là đợi qua mấy ngày nữa, nhưng vừa nghe thấy câu nói của Lương Hòa, lại buồn cười. Xem ra gần đây đồng chí nhỏ này đã nâng cao nhận thức được kha khá rồi đây! Anh cất lời: “Em lên xe đi, đừng để bị lạnh!”
Lương Hòa khẽ đồng ý rồi lên xe.
“Đợi một chút! Khi cửa xe chuẩn bị đóng lại, đột nhiên Cố Hoài Ninh lại cất tiếng gọi.
Lương Hòa ngơ ngác: “Sao thế?”
Cố Hoài Ninh không nói gì, chỉ ngẩng lên nhìn Cố lão gia đang ngồi trong xe. Bắt gặp ánh mắt anh, lão gia điềm tĩnh quay đi. Lão gia cũng là người từng trải, tâm tư của giới trẻ cũng nắm bắt được. Cố Hoài Ninh rất hài lòng về điều đó. Anh cúi người, hôn lên trán Lương Hòa: “Còn quên cái này!”.
Lương Hòa đằng hắng một tiếng, mặt đỏ ửng, nhìn anh mà không biết nên khóc hay nên cười.
Giây phút tiễn biệt có kéo dài bao lâu thì cũng phải đến lúc chia ly. Cố Hoài Ninh đứng đằng sau nhìn chiếc xe Leop¬ard càng đi càng xa, cuối cùng chỉ còn lại một chấm đen nhỏ bé rồi mất hút. Không còn gì để nhìn nữa, anh nên quay về thôi!
Vừa quay người lại, anh nhìn thấy Triệu Kiền Hòa đứng cách đó không xa. Mặt đối mặt, cả hai không nói gì, chỉ khẽ nở nụ cười.
“Sao vậy, tiễn cô ấy đi rồi à?” Triệu Kiền Hòa hỏi.
“Ừm, đi cả rồi!” Hai người cùng bước đi trên con đường tuyết đã phủ đầy.
“Cảm giác thế nào?”
Cố Hoài Ninh cười nói: “Cảm giác cũng giống với cậu thôi!”.
“Tôi? Tôi thì có cảm giác gì chứ?!” Triệu Kiền Hòa cười ngượng.
“Cậu nói thử xem!” Cố Hoài Ninh nhìn anh ta cười, lấy tay xoa ngực: “Có phải là cảm thấy trống rỗng không?”.
Triệu Kiền Hòa dừng bước, sau đó đập chiếc dây lưng đang cầm trong tay vào người Cố Hoài Ninh: “Đến cũng không được mà đi cũng chẳng xong. Thời Vũ mà đi thì cậu cũng không còn phải chịu trách nhiệm gì cả”.
Xem ra trong bụng tham mưu Triệu vẫn còn ấm ức lắm, không khích bác Cố Hoài Ninh một hai câu thì không cam lòng. Cố Hoài Ninh nhìn anh ta, không nói năng gì, có điều trong lòng bỗng nhiên lại nghĩ đến câu hỏi ban nãy của Lương Hòa.
Dường như cảnh chia cách mỗi người một nơi thế này sẽ không còn lâu nữa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!