Yêu Trong Đợi Chờ
Phần 15
Quả thực, khi nói ra câu đó, tôi cũng chỉ đơn thuần nghĩ rằng mình và Dương vốn sẽ chẳng có kết quả gì cho nên mới trả lời như vậy. Không ngờ cái con người này lại để bụng mấy lời nói xã giao bình thường đó, lòng dạ thật quá sức hẹp hòi mà.
Tôi bực tức giằng cánh tay lại, hét lên: “Đau quá”
Quân nghe thấy vậy, tuy không buông tay tôi ra nhưng có vẻ cũng đã giảm bớt lực nắm đi một ít, khiến cho tôi cảm thấy thoải mái hơn lúc nãy rất nhiều.
Anh cứ lôi xềnh xệch tôi lên phòng, sau đó ném xuống giường, lạnh lùng đưa tay lên cổ…cởi áo sơ mi.
Tôi bật dậy, trợn tròn mắt kinh ngạc, mồm miệng lắp bắp mãi mới thành được một câu hoàn chỉnh:
“Anh…anh…làm gì vậy?”
“Mắt nhìn người của cô tốt lắm mà, chẳng lẽ không nhìn thấy tôi muốn làm gì?”
Nhìn thấy anh cởi đến cúc áo thứ ba mà vẻ mặt vẫn lạnh băng như tiền, tôi chỉ thiếu điều quỳ xuống dập đầu lạy anh luôn mà thôi. Huhuhu, tôi sai rồi, sai rồi, không dám nữa.
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi sai rồi. Tôi xin lỗi”.
Lúc này, Quân đã cởi xong áo sơ mi ngoài, lạnh nhạt ném xuống đất. Trước đây tôi vốn tưởng anh cũng thuộc kiểu công tử lớn lên trong nhung lụa cho nên có lẽ người sẽ trắng bóc, nhìn chẳng có tý cơ bắp gì. Thế nhưng bây giờ, dưới ánh đèn trần màu vàng nhạt, nửa thân trên săn chắc sau khi cởi áo sơ mi liền lộ ra, khi ấy tôi mới biết hóa ra anh không những có cơ bụng sáu múi, mà thân hình còn chuẩn đến mức cực kỳ quyến rũ. Đúng kiểu soái ca có body hút hồn mà mấy cô gái mê phim Hàn Quốc thường mơ…. đàn ông cực phẩm.
Mặc dù cả người anh toát lên vị đàn ông quyến rũ là vậy, cộng thêm việc tôi rõ ràng là được anh mua về, sớm muộn gì cũng phải bằng lòng dâng hai tay cơ thể mình cho anh… thế nhưng, tôi thật lòng không muốn như thế này. Ít ra thì lần đầu tiên của mình được cùng người đàn ông mình thật sự yêu sẽ có ý nghĩa hơn…Chỉ tiếc là, anh không yêu tôi…mà tôi thì cũng không với tới được anh, huống hồ anh còn có Vân Mộc Kiều.
Nghĩ đến Vân Mộc Kiều, trong đầu tôi chợt lóe lên một suy nghĩ.
Lúc Quân chậm rãi đi lại phía giường tôi đang ngồi, đột nhiên tôi hét lên:
“Kiều đến à?”
Sau đó nhân lúc anh bị phân tán, tôi lập tức lồm cồm bỏ chạy trối chết ra khỏi phòng, vừa cắm đầu cắm cổ chạy vừa hét lên:
“Tôi xin lỗi, tôi sai rồi, từ giờ tôi sẽ không như vậy nữa. Cả đời sau này chỉ an phận làm phụ nữ của anh. Tha cho tôi”
Tôi hét xong một tràng dài như vậy thì cũng vừa chạy đến cửa phòng của mình, mặc kệ anh có nghe hay không, có tha thứ hay không? Bỏ trốn trước đã.
Tôi khóa cửa phòng, đứng tựa vào cửa ôm ngực một lúc lâu mà trái tim vẫn đập loạn lên. Vẫn biết mình không có quyền gì để từ chối anh, vẫn biết đó là nghĩa vụ tôi phải làm…thế nhưng tại sao rút cục đã kết hôn hơn một tháng rồi mà tôi lại vẫn không thể làm được…
Tôi cứ đứng như vậy, thần kinh căng ra để lắng tai nghe xem anh có đuổi theo tôi hay không, mãi đến cả tiếng sau đó cũng không thấy ngoài hành lang có tiếng bước chân đi lại gì, tôi mới dám thở phào một tiếng, rón rén ôm đồ đi xuống tầng một tắm.
Lúc tôi đi qua phòng làm việc của anh, thấy bên trong vẫn còn sáng đèn, có lẽ là anh vẫn đang làm việc rồi.
Anh uống nhiều rượu như vậy mà vẫn làm việc sao?
Bất giác, tôi thật sự rất muốn pha một ly trà Ô Long mang đến cho anh. Tôi biết, anh chỉ đe dọa tôi như vậy chứ thật ra không hề có ý định làm gì tôi, bởi vì một khi đàn ông đã thật sự nổi dục vọng, nhất định sẽ không dễ dàng để tôi chạy thoát như vậy. Huống hồ, tôi còn là vợ anh…tôi được anh mua về… muốn đối xử với tôi thế nào, tất cả đều là quyền của anh.
Tôi thở dài một tiếng, lặng lẽ xuống tầng một đi tắm. Khi tắm xong nhìn đồng hồ cũng đã gần một giờ sáng rồi…Vậy mà anh vẫn chưa ngủ, phòng làm việc an tĩnh kia vẫn cứ im lặng sáng đèn…
Đàn ông trẻ tuổi lại tài giỏi như vậy, chắc chắn phải nỗ lực hơn người ta rất nhiều, cũng phải chịu được áp lực lớn hơn bình thường rất nhiều…Chỉ là, nhìn thấy anh như vậy…tôi cảm thấy rất xót xa.
Tôi không hiểu cảm giác trong lòng mình là gì? Là đồng cảm, là thương, hay là một cảm giác gì khác. Nhiều khi tôi cảm thấy trái tim mình rất mâu thuẫn, lúc thì muốn gặp, lúc gặp lại không dám nhìn, lúc thì muốn quan tâm, lúc lại thấy chán ghét.
Mãi sau này tôi mới biết, cảm giác đó được định nghĩa là Thích.
Thích một người là như vậy. Là luôn muốn biết người ta làm gì, bận rộn thế nào, lao lực ra sao. Là thật lòng muốn quan tâm nhưng lý trí lại bảo không phải. Là nhớ thương rất nhiều nhưng lại cứ một mực phủ định rằng mình không nhớ ai.
Tôi đứng ở cửa đấu tranh tư tưởng một hồi, sau đó lại lặng lẽ xuống nhà pha cho anh một ly trà Ô Long. Tôi nhẹ nhàng đặt khay trà ở ngoài cửa, sau đó về phòng mình, lấy điện thoại nhắn tin cho anh:
“Trà của anh ở ngoài cửa”.
Nhắn xong, tôi lại lắng tai nghe xem bên ngoài có động tĩnh gì. Vài phút sau đó có tiếng cửa phòng mở ra, một lát sau lại có tiếng cửa đóng lại. Khi nghe âm thanh cửa đóng lại rồi, tôi mới dám rón rén mở cửa phòng mình, sau đó thò cổ ra ngoài, lúc nhìn thấy khay trà đã biến mất thì mới an tâm quay người vào đi ngủ.
Đồ hẹp hòi, uống trà ngon miệng nhé.
Đêm ấy, tôi thật sự mệt mỏi nên đã ngủ rất ngon. Trong giấc mơ, mùi hương thơm ngát dễ chịu ở Kyoto lại một lần nữa xuất hiện. Tôi mơ thấy có người khẽ ngồi xuống đưa tay vuốt tóc mình, bàn tay to lớn nhưng lại vô cùng ấm áp dịu dàng chạm nhẹ vào gò má tôi.
Một giấc mơ vô cùng chân thực!!!
***
Ngày hôm sau, tôi đến công ty để dọn đồ đạc của mình để chuyển sang Diên Kính. Thật ra đồ đạc của tôi cũng không có gì nhiều, chỉ xếp đầy một thùng các tông nhỏ là đã hết rồi.
Tôi dọn xong, chào mọi người trong phòng rồi lặng lẽ đi đến phòng Dương, gõ cửa mấy tiếng.
“Mời vào”
Khi thấy tôi đẩy cửa bước vào, ánh mắt anh xuất hiện mấy tia ngạc nhiên xen lẫn khó xử nhìn tôi rồi rất nhanh thu về vẻ ấm áp thường ngày. Anh đặt bút xuống, nhẹ nhàng lên tiếng:
“An An, ngồi đi”
“Vâng”.
Tôi đến sofa, ngồi xuống, lần này vì không có ý định ở lại lâu nên tôi không pha trà, chỉ bình thản lên tiếng:
“Em đến dọn đồ, ngày mai qua bên Diên Kính”
“Không cần phải gấp như vậy”
“Ngày mai chuyển thiết bị sang đó rồi, em đi theo đoàn sang để hướng dẫn họ vận hành và sử dụng luôn”
Dương bất lực thở dài một tiếng: “An An, nhất định phải như vậy sao?”
Tôi cười cười: “Em chỉ sang bên đó làm cố vấn, vẫn về công ty mình bình thường. Hai năm sau lại quay về với anh”
Nói xong, tôi không chờ anh trả lời mà nhanh chóng đứng dậy, nói tiếp: “Em có chút chuyện, liên lạc với anh sau nhé”.
“An An, em quen Quân từ trước phải không?”
Nghe anh nói vậy, đột nhiên tôi lại nhớ lại chuyện hôm qua, lúc Quân nói tiện đường nên đưa tôi về, ánh mắt của Dương khi ấy đã vô cùng khó hiểu. Bước chân tôi lập tức ngừng lại, tôi yên lặng một lúc lâu, sau đó mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói:
“Anh yên tâm, em sẽ không bao giờ phản bội lại công ty. Em với Quân chỉ mới biết nhau gần đây thôi”.
Sau đó mở cửa rời đi.
Thật sự mà nói, vào đúng thời điểm, gặp gỡ đúng người, đó là hạnh phúc. Vào đúng thời điểm, người ta gặp không phải dành cho ta, đó là điều đau khổ. Vào thời điểm không thích hợp, gặp được người phù hợp, thì chỉ biết thở dài. Vào thời điểm không thích hợp, gặp người không phải của mình, điều đó giống như một cơn gió thoảng qua mà thôi. Tôi với Dương chính là vô duyên vô phận như vậy!!!
***
Hôm nay tớ bận nên chỉ viết được thế thôi. Mọi người đọc xong thì nhớ thả tim & cmt động viên tác giả tí ti nhé. Đa tạ!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!