Yêu Trong Đợi Chờ
Phần 41
Tôi thẫn thờ một lúc lâu, sau cả ngày tìm kiếm mà vẫn không thấy anh cho nên rút cục tôi vẫn phải theo đoàn về khách sạn. Tất cả mọi người đều hoang mang sợ hãi, chị Hiền cũng đứng ngồi không yên. Tất nhiên, tin tức này vẫn được chúng tôi bưng bít, chưa dám thông báo về Việt Nam. Nếu tin tổng giám đốc tập đoàn Diên Kính bị mất tích truyền ra ngoài, ngày mai chắc chắn ngày mai cổ phiếu của tập đoàn sẽ lao dốc không phanh. Bởi vì thế, dù trong lòng đang khó chịu và lo lắng cho anh như thế nào, chúng tôi đều phải im lặng, âm thầm tìm cách tự giải quyết.
Sự việc anh bị thương và mất tích là một đòn đả kích rất lớn với tôi, tôi không ăn không uống gì, cứ ôm gối ngồi lì một mình trong phòng cả một đêm. Cứ nghĩ đến việc không biết anh bây giờ sống hay chết, bị bắt đi đâu, bị hành hạ thế nào, trái tim tôi lại như hàng ngàn hàng vạn mũi dao đâm đi đâm lại, nhức nhối đến tận cốt tủy. Nếu anh có mệnh hệ gì, chắc chắn tôi sẽ phát điên.
Tôi cứ ngồi như vậy đến gần sáng hôm sau, khi đã tạm bình ổn lại, tôi mới nhớ đến câu nói anh đã dặn tôi trước đây ba ngày: Ba ngày sau, em hãy đến tìm Trịnh Hạo Vũ.
Đợi trời sáng, cũng là vừa vặn tròn ba ngày.
Tôi giật mình, chẳng lẽ anh đã biết trước sự việc ngày hôm nay? Anh đã sớm biết mình sẽ rơi vào hoàn cảnh này nên mới muốn tôi đến tìm Trịnh Hạo Vũ? Rút cục là chuyện này là thế nào?
Ruột gan tôi cồn cào như lửa đốt, không dám ngủ mà cứ chốc chốc lại nhìn đồng hồ xem trời đã sáng chưa. Hôm trước lúc ở phiên đấu giá, khi chị Hiền giơ điện thoại cho anh đọc tin nhắn của bên phía Trịnh Hạo Vũ gửi đến, tôi có vô tình thấy một dãy số. Đó chính là số điện thoại của người vợ kiêm trợ lý của Trịnh Hạo Vũ.
Cũng may, trời phú cho tôi trí nhớ rất tốt, cho nên chỉ cần nhìn một lần là tôi đã nhớ ngay. Khi kim đồng hồ vừa điểm 8 giờ sáng, tôi run run bấm điện thoại theo dãy số mà mình đã nhớ được. Điện thoại đổ chuông rất lâu, mãi đến khi gần hết chuông mới có người nghe máy:
“Alo”. Phía bên kia là giọng phụ nữ, chất giọng vô cùng ngọt ngào dễ nghe.
“Xin chào. Tôi là trợ lý của Hoàng Minh Quân, tổng giám đốc công ty Diên Kính”.
“À, xin chào. Cho hỏi, cô có việc gì không?”
“Tôi muốn gặp Tổng giám đốc Trịnh Hạo Vũ”
“Cô có hẹn trước không?”
“Không có. Xin cô giúp cho, tôi đang có việc rất gấp. Cô có thể cho tôi địa chỉ để đến gặp trực tiếp được không?”
Vân San im lặng suy nghĩ một lát rồi nói: “Đợi một chút”.
Nói rồi, hình như cô ấy trao đổi gì với Trịnh Hạo Vũ trong điện thoại, một phút sau, Vân San mới trả lời: “Cô hãy đến Số 5, đường Canbei. Chúng tôi chờ cô ở đó”
Tôi không kịp suy nghĩ gì, đành nói: “Cảm ơn”. Sau đó vội vàng cúp máy, bắt một chiếc Taxi đến địa chỉ mà Vân San vừa nói.
***
Số 5 đường Canbei là một căn biệt thự màu trắng vô cùng hoành tráng, khi tôi đến, bảo vệ dường như đã được dặn dò trước nên mở cửa để tôi tự nhiên đi vào bên trong.
Trịnh Hạo Vũ cùng Vân San và người đàn ông mà hôm trước tôi đã gặp ở mỏ TM20 đang ngồi uống trà trong phòng khách. Lần thứ 3 gặp Trịnh Hạo Vũ, tôi vẫn có cảm giác sợ hãi như lúc trước, khí chất lạnh lẽo như băng của anh ta khiến người ta không rét cũng run. Bất giác khiến tôi lạnh buốt sống lưng.
Tuy nhiên, trong lòng tôi rõ hơn ai hết, bây giờ không phải là lúc để sợ hãi, điều quan trọng nhất là cứu anh càng sớm càng tốt, cho nên tôi đành nuốt nước bọt, chậm rãi tiến lại:
“Chào anh Vũ, tôi là người của tập đoàn Diên Kính”.
Vợ Trịnh Hạo Vũ mỉm cười nhìn tôi: “Mời ngồi”.
Trịnh Hạo Vũ từ đầu đến cuối vẫn không rời mắt khỏi tờ báo trên tay, sắc mặt vẫn trầm mặc tựa hồ băng. Tôi thấy thái độ của anh ta như vậy cũng không dám nói tiếp gì, qua nửa phút sau đó anh ta mới ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt sắc lạnh như dao cứa: “Quân đã xảy ra chuyện gì?”
Tôi run đến mức hai lòng bàn tay đổ rất nhiều mồ hôi. Anh ta không cần hỏi cũng biết tôi đến đây vì chuyện của Quân, hơn nữa còn đoán được anh đã xảy ra chuyện. Người đàn ông này nhất định không hề tầm thường.
Bất giác, lúc đó tôi nhớ lại câu nói lúc ở phiên đấu giá, khi ấy anh nói: “Có thể không tin ai, chỉ không thể không tin Trịnh Hạo Vũ”.
Anh tin Trịnh Hạo Vũ, đương nhiên tôi cũng tin.
“Anh ấy sau khi mua lại mỏ TM20 thì bị ám sát, sau đó mất tích, bây giờ không rõ sống hay chết”.
Trịnh Hạo Vũ buông tờ báo xuống, nhíu mày suy nghĩ. Sau đó lạnh lùng nói với người đàn ông đang ngồi phía đối diện: “Vỹ, điều tra đi”.
Người đàn ông tên Vỹ kia gật gật đầu. Sau đó đứng dậy, lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại.
Trong khi chờ đợi, Vân San quay sang hỏi tôi: “Cô là trợ lý của Tổng giám đốc bên đó hả?”
Tôi gật gật đầu: “Tôi tên An An, chị tên gì?”
“Tôi tên Vân San”
“Ồ, tên đẹp quá”
Vân San cười cười: “An An bao nhiêu tuổi?”
“Tôi hai mươi bảy. Còn chị?”
“Hai mươi sáu”
“Trẻ quá”
Vân San đổi cách xưng hô: “Có nhìn thế nào cũng không thấy chị giống trợ lý. Có phải chị thích Tổng giám đốc Quân không?”
Tôi bị nói trúng tim đen, liền lúng túng đỏ mặt. Vân San ghé sát vào tai tôi thì thầm: “Đừng ngại. Em cũng từng như chị”
Nghe tới đây, tôi bất giác liếc nhìn Trịnh Hạo Vũ. Tảng băng máu lạnh như anh ta mà cũng chơi trò gian tình: Giám đốc và Thư ký sao? Nhìn Vân San hiền lành thuần khiết thế kia, nhất định là bị anh ta lừa.
Một lát sau, Trịnh Thiên Vỹ đi vào, anh ta nói: ”Anh hai, đã có tin tức rồi”
Trịnh Hạo Vũ lãnh đạm gật đầu, sau đó đứng dậy mặc áo vest: “Đi thôi”
Tôi và Vân San cũng đứng dậy đi theo. Khi ra đến cổng biệt thự, tôi không khỏi tròn mắt kinh ngạc. Bởi vì lúc đến đây, tôi chỉ thấy ở ngoài có vài người bảo vệ. Không ngờ khi đi ra, vệ sĩ của Trịnh Hạo Vũ đã xếp thành hai hàng dài đứng bên ngoài. Ai cũng mặc vest đen, đeo kính đen, bộ dạng ngập tràn sát khí.
Tôi khẳng định lại một lần nữa, người đàn ông tên Trịnh Hạo Vũ này, nhất định không hề tầm thường.
Khi tôi còn đang ngơ ngác thì Vân San kéo tôi lên một chiếc xe thương vụ loại ba cánh cửa. Trịnh Hạo Vũ và Trịnh Thiên Vỹ ngồi phía trước, tôi và Vân San ngồi dãy ghế phía sau. Ở trên xe, thấy tôi có vẻ rất lo lắng, Vân San đành động viên: “Chị đừng sợ, đây là loại xe chống đạn”. Sau đó nhìn về Trịnh Hạo Vũ bằng ánh mắt ngập tràn tự hào: “Không có chuyện gì là anh ấy không thể giải quyết được”.
Cho đến mãi sau này, khi đọc truyện “Vốn Là Nhân Duyên”, tôi mới biết, hóa ra Trịnh Hạo Vũ tuy là người kinh doanh, nhưng gia đình có mấy đời lăn lộn xã hội ngầm, danh tiếng vô cùng lừng lẫy. Sở dĩ Vân San bình thản như vậy cũng là do đã từng cùng Trịnh Hạo Vũ vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần. Có Trịnh Hạo Vũ, dường như tất cả những người được anh bảo vệ không cần phải sợ hãi bất kỳ điều gì nữa. Tựu chung lại, có thể miêu tả anh ta bằng một câu: “Đại ma vương máu lạnh của xã hội ngầm, đầu đội trời, chân đạp đất”.
Chiếc xe chống đạn di chuyển trên đường khoảng hai mươi phút, sau cùng đỗ lại trước một căn biệt thự, phía sau, mấy chục chiếc xe cũng dừng lại theo.
Trịnh Hạo Vũ lạnh lùng bước xuống xe, phong thái đàng hoàng đĩnh đạc, khắp thân tỏa ra một luồng hàn khí lạnh lẽo nhưng lại vô cùng ngang tàng, ngay thẳng.
Anh ta ngoái đầu lại nhìn Trịnh Thiên Vỹ, lạnh nhạt buông ra mấy từ: “Bảo vệ San San”. Sau đó chậm rãi bước vào trong căn biệt thự, vệ sĩ của anh ta đi hai bên.
Bảo vệ của biệt thự thấy Trịnh Hạo Vũ thanh thế ngút trời như vậy, mặt mày liền tái mét, tuy nhiên vì nhiệm vụ vẫn cố hết sức lao ra chặn lại: “Xin lỗi, cho hỏi anh tìm ai”.
Một người vệ sĩ tiến lên, dí súng vào thái dương người bảo vệ: “Mở cửa”
Tên bảo vệ hoảng sợ đến nỗi hai chân mềm nhũn, vội vàng giơ tay ấn công tắc mở cửa. Đoàn người của Trịnh Hạo Vũ tiếp tục tiến vào.
Anh ta đi thẳng vào phòng khách biệt thự. Lúc này, tôi mới phát hiện ra đây chính là biệt thự của Đới Mục Lãm.
Trong đầu tôi chợt nhớ lại lúc chúng tôi gặp Trịnh Hạo Vũ ở mỏ TM20, anh ta có nhắc Quân một câu: “Hãy để ý đến Đới Mục Lãm?”. Lẽ nào tên đàn ông người Trung Quốc này là kẻ đã ngấm ngầm ra tay hại anh?
Đới Mục Lãm nhìn thấy Trịnh Hạo Vũ đi vào, sắc mặt liền thoáng qua một tia ngạc nhiên, sau đó lại rất nhanh đổi thành vẻ tươi cười niềm nở. Anh ta nói bằng tiếng anh lơ lớ:
“Tổng giám đốc Trịnh, ngọn gió nào đưa anh đến đây vậy? Sao đến không báo trước để tôi nghênh đón”.
Trịnh Hạo Vũ không thèm liếc mắt một cái, vệ sĩ của anh ta đi lên phía trước, dùng thuốc khử trùng và khăn sạch lau ghế sofa mấy lượt. Xong xuôi, Trịnh Hạo Vũ mới thản nhiên ngồi xuống, châm một điếu thuốc, hờ hững nhả khói: “Tôi cho ông hai phút. Một là thả người, hai là tôi đốt sạch biệt thự này”
Đới Mục Lãm vẫn cười cười: “Anh Trịnh nói gì, tôi không hiểu?”
Ông ta nói hết câu, một đoàn vệ sĩ từ bên ngoài cũng chạy vào. Đây là vệ sĩ của Đới Mục Lãm, so về số lượng thì không hề thua kém Trịnh Hạo Vũ, nhưng xét về thanh thế và khí chất ngang tàng thì vẫn kém đoàn vệ sĩ áo đen bên này hẳn mười bậc. Cái đó, chính là khí phách không phải ai cũng có được!!!
Trịnh Hạo Vũ thấy cảnh này, mặt mày vẫn không biến sắc, anh ta vẫn thản nhiên hút thuốc: “Tôi không bao giờ nhắc lại lần hai”
Ngay sau đó, vệ sĩ đứng bên cạnh Trịnh Hạo Vũ rút ra từ trong người một vật gì đó, đặt lên bàn. Khi nhìn kỹ, tôi mới phát hiện ra đó là một quả bom.
Mẹ ơi, bá đạo quá.
Lần này vẻ mặt Đới Mục Lãm liền lập tức thay đổi: “Anh Trịnh, tôi và anh nước sông không phạm nước giếng, hà tất anh phải làm khó tôi”
“Hoàng Minh Quân đang ở đâu?”. Trịnh Hạo Vũ không thèm điếm xỉa đến lời nói của ông ta, nét mặt chuẩn mực như tạc tượng vẫn lạnh lùng như cũ.
“Đây là chuyện riêng của tôi và Hoàng Minh Quân. Anh Trịnh tốt nhất không nên nhúng tay vào”
Trịnh Hạo Vũ dập điếu thuốc, đứng dậy: “Nếu tôi cứ thích nhúng tay vào, thì sao?”
Đới Mục Lãm liếc mắt ra hiệu cho vệ sĩ, nhàn nhạt nói: “Vậy đừng trách tôi không khách khí”
Dứt lời, vệ sĩ của Đới Mục Lãm đều đồng loạt giương súng nhắm về phía Trịnh Hạo Vũ, tuy nhiên, tôi để ý thấy hầu hết vệ sĩ của Đới Mục Lãm đều toát mồ hôi, bàn tay cầm súng cũng trở nên run run. Điều này chứng tỏ, bên Đới Mục Lãm cũng khiếp đảm trước thanh thế cực kỳ to lớn của Trịnh Hạo Vũ, hoặc là tất cả ở đây, không một ai là không biết đến danh tiếng lừng lẫy của Trịnh Hạo Vũ.
Trước tình thế căng thẳng như cung tên đã lên dây như vậy, Trịnh Hạo Vũ không mảy may dao động dù chỉ một khắc nào, chỉ trong chớp nhoáng, anh ta đã rút ra một khẩu súng ngắn, nhắm thẳng vào ấn đường của Đới Mục Lãm.
Tất cả diễn ra nhanh đến nỗi tôi còn không kịp nhìn xem là anh ta rút súng ra từ chỗ nào, chỉ thấy vẻ lạnh lẽo trên mặt Trịnh Hạo Vũ từ đầu đến cuối đều không hề biến đổi, bộ dạng ngang tàng quá sức kinh người.
Đới Mục Lãm nghiến răng nghiến lợi: “Trịnh Hạo Vũ, đừng tưởng là trùm thế giới ngầm ở Đông Nam Á mà có thể làm bừa”
“Ngại quá, tôi lại rất thích làm bừa”
Nói rồi, Trịnh Hạo Vũ lạnh lùng bóp cò, tuy nhiên nòng súng không chĩa lên trán Đới Mục Lãm mà nhanh như cắt di chuyển đến vai của anh ta.
Pằng một tiếng, hắn gào lên đau đớn. Đúng lúc ấy, vệ sĩ của Trịnh Hạo Vũ cũng nhanh chân đạp quả bom trên bàn bay về phía đám vệ sĩ của đối phương, sau đó giơ chiếc điều khiển kích nổ quả bom ra, nắm chặt trên tay.
Chỉ cần manh động một chút thôi, tất cả vệ sĩ của Đới Mục Lãm đều có khả năng tan tành thành trăm mảnh.
Hoàn cảnh này tôi đã xem trên phim nhiều lần rồi, nhưng không ngờ khi được trực tiếp chứng kiến lại kích thích đến như vậy. Cảm giác Trịnh Hạo Vũ ngầu khỏi phải nói, quả thực rất xứng danh là Đại ma vương máu lạnh của Đông Nam Á.
Vệ sĩ của Đới Mục Lãm mặt mày xanh lét, dù thấy ông chủ của mình bị bắn như vậy cũng không một ai dám bóp cò súng.
Ánh mắt Đới Mục Lãm hằn lên những tia máu đỏ. Trịnh Hạo Vũ vẫn nắm chặt khẩu súng trong tay, thản nhiên chuẩn bị bóp cò lần thứ hai, vẻ mặt anh ta vẫn lạnh lẽo như vừa tắm máu mười tám tầng địa ngục xong: “Tôi không có nhiều kiên nhẫn đâu”
Đới Mục Lãm hận đến mức hai mắt đỏ ngầu, máu tươi vẫn nhỏ tong tong xuống sàn, tạo thành tiếng kêu lách tách. Qua vài phút sau, ông ta mới gầm lên: “Được”. Sau đó liếc mắt ra hiệu cho vệ sĩ đến đỡ mình: “Hoàng Minh Quân đang ở dưới tầng hầm”.
Nói rồi, Đới Mục Lãm cùng đoàn vệ sĩ cẩn trọng đi giật lùi về phía sau, rời khỏi căn biệt thự. Lúc ấy tôi chẳng có thời gian mà chần chừ cái gì, đành vội vội vàng vàng tìm đường xuống tầng hầm biệt thự của Đới Mục Lãm. Trịnh Thiên Vỹ cùng Vân San cũng dẫn theo một nửa đám vệ sĩ đi theo tôi.
Tôi xuống đến nơi, tầng hầm đầy ẩm mốc không có một chút ánh sáng nào, tối om đến mức xòe mười đầu ngón tay ra cũng không nhìn thấy gì cả.
Tôi cố gắng gọi thật lớn: “Quân, anh ở đâu”.
Không có ai trả lời.
Trịnh Thiên Vỹ lấy từ trong túi áo ra một cây pháo sáng, vừa đốt lên, cả một tầng hầm rộng đến gần hai trăm mét vuông được chiếu sáng.
Ánh sáng xanh nhanh chóng rọi đến một chiếc lồng sắt đặt ở giữa tầng hầm, người đàn ông trong đó không phản ứng gì, vẫn hờ hững tựa đầu vào tường, nhắm mắt tĩnh lặng.
Giây phút nhìn thấy anh, tôi kìm không được, suýt chút thì bất chấp tất cả để lao lại phía chiếc lồng sắt. Không ngờ, khi vừa chạy được hai bước, Trịnh Thiên Vỹ đã giơ tay kéo tôi trở lại.
“Đứng yên”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!