Yêu Trong Đợi Chờ
Phần 60
Thành phố C sau một hơn năm không trở về, từng cảnh vật thu nhỏ dưới ô cửa sổ máy bay đều trở nên quen thuộc và thân thương với tôi quá đỗi. Lúc trước kia tôi ra đi, ôm một trái tim đau đớn nhìn về phía tòa nhà tổng công ty Diên Kính cao chọc trời trong màn sương mù mịt. Bây giờ tôi trở về, cảm xúc hạnh phúc đã ngập tràn trong tim, bên cạnh còn có một chồng một con, một gia đình theo đúng nghĩa.
Khi tôi quyết định nộp đơn xin thôi việc ở Edsel, Ethan đã hỏi tôi rằng: “Tổng giám đốc Hoàng là ba của Mục Mục phải không?”
Tôi kinh ngạc, tròn mắt hỏi lại: “Tại sao anh biết”
“Bởi vì có nhìn thế nào cũng thấy Mục Mục rất giống anh ấy. Đến cả chiếc nhẫn trên tay hai người cũng vô cùng giống nhau”.
Tôi hạnh phúc mỉm cười, bởi vì tôi biết, huyết thống chảy trong người Mục Mục là không thể chối bỏ, và người đàn ông tôi yêu đã không ngần ngại bất cứ điều gì mà đến đây rồi. Bởi thế cho nên, tôi cũng sẽ vì anh mà quay về Việt Nam, cùng anh chăm sóc ông nội, làm một người vợ hiền của anh…
“Anh ấy là ba của Mục Mục”.
“An An, anh ấy là một người đàn ông tốt. Khi Diên Kính quyết định đầu tư vào Edsel, anh đã biết, một công ty lớn như vậy ký kết hợp đồng có giá trị 1 triệu USD, tổng giám đốc vốn không cần đích thân ra mặt. Lại càng không cần phải ngồi chờ một nhân viên của đối tác đến tận hai tiếng”
Đúng vậy, anh đã vì tôi mà làm rất nhiều chuyện, tự mình chứng minh cho tôi rất nhiều chứ không cần dùng đến lời nói để giải thích gì, đương nhiên là tôi đã bị cưa đổ hoàn toàn rồi: “Cảm ơn Ethan, cảm ơn anh đã giúp đỡ mẹ con em trong một năm qua. Sau này, nếu có dịp, em nhất định sẽ đến thăm anh”.
Máy bay hạ cánh xuống sân bay thành phố C, anh một tay ôm Mục Mục, một tay xách hành lý cho tôi, khi ra đến sảnh lớn, anh bỗng nhiên dừng lại, quay sang mỉm cười nhìn tôi:
“An An, có hối hận không?”
“Có, em rất hối hận”. Tôi xích lại gần, ôm chặt lấy cánh tay anh: “Hối hận vì để ông chồng cực phẩm thế này chịu cảnh chăn đơn gối chiếc tận bốn trăm ba mươi ngày”.
Lần đầu tiên, tôi thấy anh cười vui vẻ đến thế. Nụ cười làm tâm tình của tôi rung động dữ dội như sóng ngầm xô vào bờ đá, nụ cười mang theo sự quyến rũ riêng biệt của đàn ông cực phẩm, rực rỡ và ma mị.
Đêm nay, nhất định tôi phải hành anh tơi tả thì thôi!!!
(Ahuhu, sao viết đến đoạn này An An không đỏ mặt mà tác giả lại đỏ mặt nhỉ. Hahahaaa)
***
Xe dừng lại ở biệt thự chúng tôi đã từng ở khi trước. Khung cảnh nơi đây vẫn y nguyên như khi tôi ra đi, như khi tôi dọn đến, từng kỷ niệm xưa cũ cứ theo ký ức tôi ùa về, làm trái tim tôi bỗng chốc trở nên vô cùng bồi hồi xúc cảm.
Tôi đưa tay bế Mục Mục, khẽ nói: “Mục Mục, đây là nhà của chúng ta”.
Thằng bé tròn xoe mắt nhìn về phía căn biệt thự, sau đó lại nhíu mày nhìn về phía tôi, đến từng điệu bộ cử chỉ đều giống anh như tạc.
Tôi bế con vào đến sân, liền thấy ông nội đang trầm ngâm ngồi trên xe lăn cho cá ăn, dường như không để ý đến bất cứ thứ gì xảy ra xung quanh, chỉ im lặng ngắm đàn cá dưới mặt hồ xanh biếc.
Một năm trôi qua rồi, ông đã gầy đi nhiều, mái tóc cũng đã bạc phếch bạc phơ rồi…
“Ông nội”.
Nghe tiếng của tôi, ông ngẩng đầu lên nhìn, trong đôi mắt đã đục liền thoáng qua một tia kinh ngạc, sau đó lập tức chuyển về sự vui mừng khó tả: “An An”
Tôi bế Mục Mục đi đến bên cạnh, mấy giọt nước mắt sau một thời gian dài xa cách không kìm được, khẽ lăn dài trên gò má: “Ông nội, An An đã trở về rồi”
“Trở về rồi”. Giọng ông trở nên run run: “Trở về là tốt rồi”
“Ông à, ông có khỏe không?”
Tôi vừa nói dứt lời, anh tiến lên mấy bước, khẽ đặt cánh tay mình lên vai tôi, ánh mắt yêu thương nhìn Mục Mục: “Ông à. Đây là con trai của con”.
Ông sững người, kinh ngạc nhìn thằng bé trên tay tôi. Một lúc sau hai mắt liền đỏ hoe: “Giống…giống y chang ba nó”.
Mục Mục thấy ông, liền giơ bàn tay bé xíu ra, sờ sờ chiếc xe lăn, sờ cả vào tay ông nội. Tôi đặt con ngồi vào lòng ông, khẽ nói: “Ông à, thằng bé tên ở nhà là Mục Mục. Tên khai sinh con còn chưa đặt, chờ ông nội đặt tên”
“Được, được. Để ông tìm một cái tên thật đẹp cho Mục Mục”.
Tối hôm đó, gia đình chúng tôi quây quần bên mâm cơm như lúc trước, chỉ có điều, phía bên cạnh ông nội đã có thêm một thằng nhóc thích ăn bột mà thôi.
Nhìn ông cưng chiều Mục Mục giống hệt anh, trong lòng tôi đã không còn cảm thấy bao nhiêu hy sinh khổ đau của mình vô nghĩa nữa, mà trái lại, chỉ cảm thấy hạnh phúc ngập tràn trong tim.
Chúng tôi kể cho ông nghe bao nhiêu chuyện, kể về lúc tôi đến thành phố B, kể về khi tôi đến Nhật Bản, kể lại tất cả, chỉ trừ việc chị Hiền. Sau cùng, ông nói với tôi:
“An An, con có muốn tìm ba ruột của mình không?”
Tôi kinh ngạc đến mức đơ người ra như tượng. Ba ruột của tôi? Ông biết ba ruột của tôi sao?
Anh ngồi bên cạnh cũng ngạc nhiên không kém tôi, liền nói: “Ông nội biết ba ruột của An An sao?”
Ông nội im lặng một lúc lâu, mãi gần năm phút nữa trôi qua mới chậm rãi nói: “Ông đã biết từ trước khi hai đứa kết hôn, bởi vậy cho nên mới để hai đứa đến với nhau”
Nói rồi, ông kể cho tôi một câu chuyện. Qua câu chuyện này tôi mới biết thật ra mình họ Vương chứ không phải họ Dương. Tức là tôi tên là Vương An An.
Ông nội của tôi và ông nội của anh lúc trước đều là thương nhân, hai nhà thân thiết đến mức còn hứa hẹn sau này có con sẽ kết thành thông gia với nhau. Chỉ có điều, cả hai bên đều sinh được con trai, cho nên lại đành hẹn nhau đến đời cháu nội.
Ba của tôi sinh được hai người con, anh trai tôi bây giờ đang là tổng giám đốc của công ty Vương Phong ở thành phố B, Vương Hoài Phong. Ba tôi làm ăn trên thương trường đã gây ra không ít hiềm khích, cho nên khi mẹ vừa sinh tôi, đối thủ cạnh tranh khi ấy đã lén bắt cóc rồi đem tôi tới thành phố C, uy hiếp ba tôi rút lui khỏi một hợp đồng về dầu khí.
Ba tôi đã vì đứa con mới sinh mà chấp nhận rút lui, đồng ý nhượng lại hợp đồng cho người kia, không ngờ cuối cùng công ty kia vẫn không chịu trả tôi, còn nói tôi đã chết rồi. Mẹ tôi cũng vì chuyện này mà đau khổ quá mức rồi qua đời. Khi ấy anh trai tôi 3 tuổi.
Ba tôi gần như phát điên, lúc đó đã nhờ đến một người tên là Đoàn Cảnh Thiên, giết sạch những người thuộc công ty đối thủ đã bắt cóc tôi, sau đó nhiều năm, mọi chuyện dần dần chôn vùi vào dĩ vãng, không ai còn nhớ đến tôi nữa, lời hứa hẹn kết giao thông gia năm xưa rút cục vẫn không thực hiện được.
Hai mươi mấy năm sau, ông nội của anh sau một lần đến trại trẻ mồ côi làm từ thiện, đã phát hiện ra hồ sơ một đứa trẻ, bên trong tấm tã lót ngày xưa còn được thêu một chữ Vương. Nhìn ngày tháng trên hồ sơ, lại trùng khớp thời gian con gái của Vương Vũ Vương bị bị bắt cóc. Vậy là đã cho người điều tra rồi tìm ra gia đình nhận nuôi tôi.
Đúng lúc ông đang cầm tấm ảnh của tôi do cấp dưới mang đến thì Lưu Tố Cầm cũng mang một xấp ảnh đi tới, nói rằng đây chính là những đối tượng đã được bà ta lựa chọn để kết hôn với Quân, còn nói Quân đã nhiều tuổi, nhất định phải sớm có con trai để thừa kế sự nghiêp của Diên Kính.
Lần đầu tiên, ông không phản đối bà ta. Bởi vì ông đã lén bỏ cả tấm ảnh của tôi vào xấp ảnh Lưu Tố Cầm để trên bàn. Sau đó lại rút ra tấm ảnh của tôi, nói rằng cô gái này rất được.
Tất nhiên Lưu Tố Cầm cứ đinh ninh rằng tôi là một trong những người mà bà ta chọn, có thể lợi dụng tôi để moi móc thông tin từ anh, cho nên mới nhanh chóng mua tôi về với giá ba trăm triệu, sau đó lại ngay lập tức tổ chức lễ kết hôn. Mãi cho đến tận ngày chúng tôi kết hôn, tôi luôn chống lại bà ta, bà ta mới biết mình đã bị lừa một vố. Lưu Tố Cầm cũng vì ôm hận trong lòng chuyện này mà luôn thù ghét tôi.
Kể xong câu chuyện, ông nói: “Con và Quân vốn dĩ phải kết hôn với nhau. Trước kia ông tạm thời không muốn nói tất cả sự thật, là để cho hai đứa tìm hiểu, cũng để xem con là người như thế nào. Sau một thời gian ông mới hiểu rằng, con dù sống cuộc sống ở thành phố C này không mấy tốt đẹp, nhưng tấm lòng của con vô cùng chân thành. Ông đã không lựa chọn sai”
Khi tôi thấy anh cầm khăn giấy, đưa lên mặt mình, tôi mới biết là nãy giờ mình đã khóc đến mức cả khuôn mặt ướt nhòe nước mắt. Thì ra cuộc đời của tôi lại như vậy, hóa ra tôi vẫn còn có cha, có anh trai!!!
Nếu không gặp ông, nếu ông không tìm ra tôi, có lẽ cả đời này tôi sẽ vẫn chỉ là một đứa trẻ mồ côi, không cha không mẹ, không nơi nương tựa. Nhờ có ông mà tôi được làm vợ anh, được có Mục Mục, được biết đến gia đình thật sự của mình… Cuộc đời tôi nợ ông quá nhiều!!!
“Ông nội”. Tôi vừa nói vừa nấc, Mục Mục ngồi bên cạnh thấy mẹ khóc cũng mếu miệng, suýt nữa thì khóc theo: “Con cảm ơn ông, cảm ơn ông rất nhiều. An An sai rồi”
Ông khẽ nựng Mục Mục, nói: “Con không sai cái gì cả. Tình cảm phải trải qua sóng gió mới có thể lâu bền. Bây giờ không phải hai đứa yêu nhau rất tự nhiên chứ không phải bị ép cưới nữa rồi sao?”
Anh mỉm cười gật đầu, bàn tay lớn khẽ lau nước mắt cho tôi: “An An, ngày mai anh sẽ đưa em đi tìm ba”
Tôi ôm chặt anh, khóc nức nở. Cuộc đời của tôi cũng nợ anh quá nhiều, nợ ân tình, nợ sự hy sinh và bao dung, nợ nhiều đến nỗi có đi đến kiếp sau cũng không thể trả xong: “Anh ơi, em sai rồi. Sau này nhất định sẽ không bỏ đi nữa, không xa anh nữa”.
Đêm hôm ấy, Mục Mục ngủ cùng ông nội. Sau một thời gian dài không được ngủ trong căn phòng tân hôn của chúng tôi, tôi đã ngủ thật ngon trong vòng tay anh. Lần đầu tiên tôi có một giấc ngủ bình yên và an nhiên đến vậy.
Ngủ ngon nhé tôi ơi. Vương An An!!!
**********
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!