Yêu Trong Hận - Chương Phần 1: Anh Em Sinh Đôi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
660


Yêu Trong Hận


Chương Phần 1: Anh Em Sinh Đôi


Melbourne, thành phố nữ hoàng của miền nam nước Úc. Không phải tự nhiên mà người ta nói rằng đây là thành phố “có bốn mùa trong một ngày”. Quả thật mới sáng nay ra khỏi nhà không khí còn mát mẻ đến dễ chịu, thế mà giờ đây khi trở về, Bảo An Smiths (Jay) lại phải đụng ngay với cơn bão tuyết bất chợt này. Căng thẳng nhìn lại đồng hồ, đã quá trễ so với giờ cơm tối. Anh biết Châu Mai (Mie) – cô bạn gái từ Việt Nam sang đã phải đợi anh rất lâu. Nhưng cơn bão tuyết trước mắt vẫn đang trêu đùa tính nhẫn nại của anh, khiến anh không thể nào chạy nhanh hơn được nữa. Lớp tuyết dưới mặt đường càng lúc càng dày, làm cho độ bám của bánh xe giảm đi khá nhiều, đường trơn và khó đi hơn hẳn. Anh phải một tay ôm vô lăng xe, tay còn lại đỡ lấy bức tranh sơn dầu anh vừa mới hoàn thành xong chiều nay. Cũng vì tâm nguyện phải thực hiện cho xong bức tranh này mà mới sớm tinh mơ anh đã một thân, một mình đến bán đảo Mornington. Một bức tranh mang sắc thái đầy nắng và gió. Có thể nói đây là bức tranh anh hài lòng nhất trong suốt thời gian gần đây. Nghĩ đến khuôn mặt đầy háo hức mong đợi của Mie rồi còn sự ngưỡng mộ nếu cô thấy bức tranh này thì nụ cười trên môi anh lại càng thêm mở rộng.

Ngước mắt nhìn đồng hồ, rồi lại nghe ù ù bên tai từng cơn bão tuyết thổi mạnh. Dù là đang trong phòng kín với hệ thống lò sưởi bao trùm không gian nhưng Mie vẫn thấy lạnh một cách tê tái. Cô thắp thêm mấy cây nến xung quanh phòng ăn để cái ánh sáng màu vàng nhạt, mờ mờ ảo ảo, mang thêm tý hơi ấm nhẹ nhàng lan tỏa. Lấy điện thoại ra, cô bấm lấy một dãy số…nhưng rồi lại thôi. Cô biết anh đang trên đường về và cô cũng biết một người lơ đãng như anh chắc hẳn cũng quên mất hôm nay là sinh nhật của mình. Cô lại muốn tạo cho anh một sự bất ngờ, tắt hết điện đi, cố tình trang trí cả một căn phòng lung linh với cả trăm cây nến. Rồi còn cả một bàn thức ăn phong phú trước mắt mà cô đã phải hao tốn biết bao công sức tự tay hoàn thành. Cô muốn mọi thứ bất ngờ một cách trọn vẹn, vì thế cô chọn cách im lặng và chờ đợi. Nhìn ngọn nến lung linh đung đưa trước mặt, cô bất giác mỉm cười nhẹ, quá khứ như một đoạn phim quay chậm từng hồi, từng hồi một tái hiện lại trong tâm trí cô.

Anh và cô quen nhau từ hồi còn học cấp ba. Cô yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên, bởi cái khí chất lạnh lùng cao ngạo, bởi cái vẻ lãng tử trầm ngâm của người họa sĩ. Anh thích vẽ, đam mê cái nghệ thuật ấy hơn cả mạng sống của mình. Mười tám tuổi, cái tuổi của tuổi trẻ, của những sự náo nhiệt và sôi động. Nhưng cô lại luôn tìm thấy anh ở một góc nào đó ngoài thành phố, ở những nơi tĩnh mịch và tránh xa những ồn ào, xô bộn. Cô yêu cái ánh mắt buồn da diết của anh mỗi khi nhìn về một hướng xa xăm, yêu sự tập trung cao độ, những cái cau mày căng thẳng khi anh suy nghĩ nghiêm túc về một vấn đề nào đó và yêu luôn cái thư thái thả hồn vào từng bức tranh khi anh say xưa vẽ. Anh là người con mang hai dòng máu Việt – Úc, với cặp đồng tử màu trà, máu tóc nâu hạt dẻ cộng thêm khí chất lạnh lùng cao ngạo quả thật khiến anh nổi bật giữa đám đông. Và có lẽ anh lại là một transguy, bởi thế trong mắt cô – anh đặc biệt – hơn tất cả mọi người. Tình yêu thầm kín kèm theo sự ngưỡng mộ âm thầm ấy kéo dài hơn một năm thì bị anh phát hiện. Khác với suy nghĩ của cô, anh không quá lạnh nhạt cũng không tỏ thái độ khinh ghét với cô, chỉ là ánh mắt của anh có phần hơi bối rối mỗi khi họ chạm mặt nhau trong trường. Anh vẫn âm thầm và lặng lẽ như thế, cái cách im lặng của anh làm cô gần như muốn phát điên. Không một lời từ chối, không một thái độ đồng ý. Anh vẫn lập lờ và lơ lửng, cho đến một ngày, khi mọi thứ gần như vượt quá giới hạn của việc “yêu thầm”. Cô đã rụt rè một cách đáng thương đứng trước mặt anh, gục đầu xuống đất, hai tay tự đan vào nhau, run rẩy và lạnh toát. Cô hít một hơi mạnh rồi ngước lên nhìn anh một cách dứt khoác:

– Tôi muốn làm bạn gái của anh.

Phản ứng đầu tiên của anh là hai chân mày nhíu lên hết cở, hai mắt mở to, mồm há hốc ra, đưa một tay lên gãi gãi đầu….chần chừ trong giây lát, anh cười thật tươi rồi ngập ngừng:

– Thật ra….Tôi cũng thích em.

Thế là từ ngày đó bên cạnh anh luôn líu ríu một người – là cô. Anh đi đâu, làm gì cũng mang cô theo, cô như bảo bối mà anh luôn nâng niu và giữ gìn. Tình yêu của họ như hình với bóng không khỏi khiến người khác nhìn vào mà phải ganh tỵ. Hơn hai năm yêu nhau họ chưa bao giờ cãi vã hay giận nhau một lần nào cả. Vào thời điểm đó cô – từ một người mẫu teen được chọn làm vào vai chính cho một bộ phim lứa tuổi học trọ. Sự nghiệp theo con đường diễn xuất của cô cũng bắt đầu từ đó. Sau bộ phim thành công vang dội ấy, tên tuổi cô cũng bắt đầu được nhắc đến nhiều hơn trên các mặt báo. Và cũng một lẽ rất tự nhiên khi đời sống riêng tư của cô bị đào bới, soi mói. Không quá khó khăn cho các phóng viên khi họ điều tra được chuyện tình cảm giữa cô và anh. Như một chủ đề hot, họ giật tít bằng những ngôn từ khó nghe, họ thêm màu sắc, hương vị cho câu chuyện càng thêm sống động. Cái cuộc sống yên ả giữa cô và anh bị khuấy động và đồn thổi đến tận tai gia đình cô. Tất nhiên với con đường sự nghiệp đang dang rộng trước mặt, với tiền đồ cao lớn còn trong tương lai. Ba mẹ tuyệt nhiên ngăn cản cô, họ xua đuổi và kì thị anh. Họ bắt cô nghỉ học, nhốt cô và gây sức ép cho anh.

Anh – một con người của nghệ thuật. Anh yêu tự do, yêu cuộc sống bình yên êm ả. Nhưng giờ đây hàng ngày anh phải chịu sự truy lùng của hàng tá phóng viên, phải chịu sự đả kích tột cùng của “dư luận”. Những con người vốn dĩ không hề quen biết, những con người chỉ biết đọc và tự suy luận. Và cái ác nghiệt hơn, họ tin vào sự suy luận của chính mình. Như những loài động vật không biết động não, họ ngang nhiên cho rằng anh bám víu cô, anh lợi dụng sự nổi tiếng của cô để gây tên tuổi cho bản thân mình cũng bởi lẽ cô vốn không thuộc vào cộng đồng LGBT giống anh. Đều là do anh cưỡng chế, anh dụ dỗ. Họ nghĩ như thế và tin rằng như thế. Họ chỉ biết nói cho sướng mồm, sướng miệng, họ như những anh hùng ảo chứng minh sức tưởng tượng của mình phong phú tới đâu mà không bao giờ nghĩ rằng chỉ lời nói bâng quơ ấy lại chính là những dát nhao sắt nhọn đâm vào từng tế bào của anh. Bên cạnh anh lại không còn cô, quảng thời gian đó anh sống gần như trong địa ngục.

Ba anh là người Úc, một lần về Việt Nam công tác mà nên duyên với mẹ anh. Đã nhiều lần ba muốn đem hai mẹ con anh sang Úc định cư nhưng mẹ anh lại là con một, trong nhà chỉ còn mỗi bà ngoại mà bà lại quyết tâm sống chết với quê hương của mình. Bà không nỡ rời xa nơi chôn nhau cắt rốn này. Thế là anh đành ở lại Việt Nam cùng mẹ, ba anh và anh trai của anh thì ở Úc. Thỉnh thoảng ông mới về Việt Nam với mẹ con anh một vài ngày. Và rồi vào đúng thời điểm đó, ngoại anh mất đi. Mẹ anh đã không còn lý do để ở lại, đành phải qua Úc đoàn tụ cùng ba. Lẽ ra anh có thể tiếp tục ở Việt Nam mà theo đuổi ước mơ riêng của bản thân nhưng vì cái mọi người gọi là “tương lai tốt đẹp” của cô, vì cái “hạnh phúc thật sự” mà cô phải có. Như cố tìm một lối thoát, anh đành cùng gia đình rời xa quê hương thân yêu, rời xa luôn mối tình đầu đẹp tựa thiên đàng ấy.

Chuyện tình đó cứ tưởng chừng như tới đó đã kết thúc nhưng rồi biến cố đã xảy ra với gia đình anh. Khi chỉ vừa qua Úc được một năm, trong một vụ tai nạn xe đã đồng thời cướp mất cùng lúc cả ba và mẹ anh. Anh đau đến mức tưởng chừng như không thể nào gượng dậy nổi, anh sụp đổ một cách hoàn toàn…và trong sự tuyệt vọng cùng cực ấy anh đã liên lạc lại với cô. Biến cố đau đớn ấy xảy ra khiến cô vì anh mà cảm thấy lo lắng vô cùng. Cô liên tục van xin gia đình để được đi du học. Còn gia đình cô không biết anh đã qua Úc nên cứ tưởng rằng cô muốn rời xa nơi này để quên anh nên đã chấp thuận cho cô sang đây. Và rồi cô lại được ở bên anh, được chăm sóc anh mỗi ngày, được cùng anh trải qua những ngày tháng khó khăn ấy.

Do mãi mê hồi tưởng lại quá khứ, cộng thêm tiếng gió cứ ù ù bên tai cô không nhận ra tiếng động cơ xe đã vào đến nhà. Rồi ngay cả tiếng mở khóa nhẹ nhàng cô vẫn mơ màng không nghe thấy, cho đến khi có người bất ngờ ôm chầm cô từ phía sau cô mới giật nảy người quay lại nhưng chưa kịp lên tiếng thì môi người đối diện đã áp sát môi cô, anh hôn cô một cách cuồng nhiệt, hai bàn tay lạnh cóng không chần chừ liền lập tức sờ soạng trên cơ thể cô. Do đã tắt hết đèn, chỉ còn ánh nến mờ ảo ngập ngừng trong đêm tối khiến đầu óc cô có phần mụ mị. Cô hốt hoảng đẩy mạnh người đối diện ra, rồi khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc cô lại thở phào một cái nhẹ nhõm. Đang định mở miệng nói gì đó với anh thì anh lại một lần nữa ôm chầm lấy cô, siết chặt, hai tay không ngừng run rẩy trên da thịt của cô. Hơi thở đứt quảng cô thì thầm bên tai anh:

– Jay! Anh sao vậy? Sao lại gấp gáp như thế? Ăn chút gì đi đã.

Anh không trả lời, chỉ là nụ hôn kéo dài từ đỉnh đầu cô xuống mang tai, rồi nồng nhiệt hơn ở cổ. Tay anh đưa ra sau anh kéo luôn khóa đầm cô đang bận, chiếc đầm trắng theo lực hút buông lỏng xuống chân, anh lại càng táo bạo hơn nữa tháo tung chiếc áo trong của cô, liên tục dùng sức, hơi thở gấp gáp khẩn trương khiến cô cũng bắt đầu cảm thấy mình bị đốt cháy, cô trách nhẹ trong tiếng thở:

– Jay, buông em ra nào. Đang ở phòng ăn đó, lỡ anh trai anh về thì biết làm thế nào?

Anh đột nhiên ngưng mọi hành động của mình lại, một chút chần chừ, một chút do dự… sau đó anh bế thốc cô lên đi thẳng về phía phòng ngủ.

Quả thật cô chưa bao giờ thấy anh cuồng nhiệt và khẩn trương như thế, cũng không biết lý do tại sao anh lại trở nên như vậy. Nhưng đoán hẳn là anh có tâm sự gì đó, hoặc là anh thấy những gì cô đã chuẩn bị trong ngày sinh nhật của anh mà cảm động nên ngay lập tức liền “muốn” cô? Thời gian không cho phép cô suy nghĩ nhiều, nhất là đang trong hoàn cảnh này, cô thật sự không muốn làm anh mất hứng. Gạt bỏ những suy đoán đó đi, cô bắt đầu tập trung thả hồn theo nhất cử nhất động của anh. Cho đến khi trên người cô không còn lấy một mảnh vải cô khẽ choàng tay lên vai anh nhẹ nhàng vuốt ve, mùi nước hoa quen thuộc xông thẳng vào mũi càng làm cô thêm hưng phấn. Đưa tay ra phía trước cô bắt đầu cởi từng nút áo sơ mi của anh. Một phút khựng tay….cô chợt nhớ ra, sáng nay lúc ra khỏi nhà chính tay cô đã soạn cho anh một chiếc áo len màu xanh nhạt, thế mà tại sao bây giờ anh lại bận áo sơ mi trở về? Cô hơi hoảng loạn, đẩy đầu anh ra khỏi cổ mình nhưng anh ngoan cố vẫn vùi đầu vào người cô. Kéo trượt nụ hôn xuống ngực, không cho cô một phút phản ứng anh đã ngậm lấy nơi nhạy cảm nhất của cô, như một luồng điện chạy dọc cả cơ thể. Cô bắt đầu run rẩy, lời nói sắp bật ra khỏi miệng cũng đành phải nuốt vào. Cô đưa tay tiếp tục mở nút áo cho anh nhưng ngay lập tức anh dùng tay của mình khóa chặt hai tay cô lại khiến cô không thể nhúc nhích được nữa. Hành động của anh hôm nay quả thật rất lạ…chỉ có điều là đầu óc cô đã không còn tỉnh táo để nhận ra nữa. Cho đến khi có một vật cứng của người đàn ông mạnh mẽ đâm thẳng vào cơ thể cô….như một cú tát trời giáng vào mặt, cô lập tức vùng vẫy đạp mạnh hai chân, lắp bắp rống lên:

– Anh không phải là Jay, John…. Anh là John??? Thả tôi ra, thả tôi ra….

Người đàn ông trên thân cô ngừng mọi hành động lại, nhìn cô một cách ngơ ngác nhưng rồi dường như không thể dừng lại, anh như một con thú điên ghì chặt cô xuống. Dùng hai đầu gối chế ngự đôi chân đang đạp tứ tung của cô. Tiếp tục đi thẳng vào cơ thể cô.

Cô đau đớn, cô bắt đầu khóc lớn, bắt đầu la hét:

– John, anh điên hả? Sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Thả tôi ra…đồ cầm thú…thả ra…ááá….

Mặc cho cô cứ gào thép, không ngừng giãy dụa, không ngừng khóc lóc anh vẫn như một con thú phát tiết trên cơ thể cô. Đến khi cô bất lực, sức lực gần như cạn kiệt, cô thả mặc… chỉ còn biết cắn chặt môi mà run lên những tiếng nấc, cô xoay đầu sang một bên nhắm nghiền mắt lại để không phải chứng kiến cơn ác mộng này. Một sự đau đớn dường như xé rách cơ thể cô, cô chỉ còn nghe một vị mặn đắng tanh tưởi ngập tràn trong khoan miệng.

Bảo An cuối cùng cũng thoát khỏi cơn bão tuyết trở về nhà an toàn. Từ ngoài nhìn vào anh hơi nhíu mày vì căn nhà bỗng chốc lại tối om như thế. Mở cửa bước vào hàng trăm ngọn nến lung linh huyền ảo đập vào mắt mang theo hơi ấm nhẹ nhàng sưởi ấm cơ thể anh. Anh mỉm cười, hẳn là Mie lại giở trò gì nữa đây. Anh bước theo đường nến được sắp sẵn hai bên, đi đến phía phòng ăn. Đập vào mắt là một bàn thức ăn đầy ấp, bao tử anh bắt đầu sôi lên. Bốc lấy một miếng thịt anh cho vào miệng nhai một cách ngon lành. Đồ ăn Mie nấu quả thật ngon nhất trên cuộc đời này. Chai rượu tây được đặt ngay ngắn giữ bàn, bên cạnh là chiếc bánh kem ba tầng to đùng, anh lướt qua mặt bánh, dòng chữ màu đỏ in hằn nổi bật “mừng sinh nhật Bảo An, ông xã yêu của em” anh ngơ ngác một hồi rồi lại phì cười, đưa tay vỗ vỗ vào trán. Quả thật anh đã lơ đãng tới mức quên mất hôm nay là sinh nhật của mình. Nhìn quanh một lượt căn phòng anh cảm thấy khá xúc động khi biết Mie đã vì mình tổn hao tâm sức như thế. Mà không biết cô ấy lại tiếp tục muốn giở trò gì nữa đây. Từ nãy tới bây giờ vẫn mất tăm, anh bước thêm vài bước đưa mắt tìm kiếm cô, vô tình lại giẫm lên chiếc váy trắng nằm ngổn ngang dưới đất. Cuối xuống nhặt lên xem kỹ, anh nhận ra đây là chiếc váy của Mie. Một linh cảm xấu bao trùm lấy anh, ngay lập tức theo bản năng mắt anh nhìn thẳng về phía phòng ngủ bên cạnh phòng ăn, tim anh không hiểu sao lại đập mạnh một cách lạ thường, tay cầm y chiếc đầm đó, chân anh từng bước một hướng về phía phòng ngủ kia. Căn phòng đó cũng chính là phòng của anh và Mie. Cửa phòng chỉ khép hờ, anh đưa tay run rẩy đẩy nhẹ cửa phòng và rồi…..anh lập tức “chết đứng” với cảnh tượng bên trong…..

Mặc dù đèn đã tắt, mặc dù dưới cơn bão tuyết dày đặc không còn thấy ánh sáng của mặt trăng đâu cả. Nhưng dù có hóa tro, hóa bụi anh vẫn nhận ra người đang “cật lực” trên chiếc giường kia chính là Bảo Bình (John) người anh sinh đôi mà anh một mực yêu thương. Và….không ai khác người nằm dưới thân anh trai, người đang nhắm nghiền mắt tận hưởng cơn khoái lạc kia lại chính là Mie….người con gái anh yêu nhất trên cuộc đời này…

Anh thở mạnh, phì cười rồi theo quán tính lui lại một bước, lắc lắc đầu… không… ảo giác, anh chỉ ảo giác mà thôi. Một cảm giác lạnh toát sống lưng, anh lấy tay dụi mạnh hai mắt, rồi hít một hơi thật sâu anh mở cửa thêm một lần nữa. Lần này anh dùng hết sức của mình nên chiếc cửa tung nhanh ra đập mạnh vào tường khiến cho “hai đối tượng” đang hoan ái trên giường lập tức giật mình quay ngoắt mặt lại. Bảo Bình như chết điếng khi thấy người em sinh đôi của mình đang chứng kiến cảnh đồi bại này, mồ hôi đổ ra nhễ nhại, nước mắt lập tức túa ra nhưng anh vẫn không có ý định dừng lại. Chỉ một cái quay đầu, anh lại tiếp tục. Động tác lại ngày một nhanh hơn, tiếng va chạm giữa da thịt nghe như tiếng vọng từ địa ngục, bi ai….thảm thiết….

Mie mở to mắt nhìn Jay, cô không kiềm chế được khóc lớn hơn. Tiếng khóc gần như lạc giọng, cô lại giãy dụa, chuyển tầm mắt sang John, ánh mắt mang đầy sự cầu khuẩn. Đau đớn cô hét thật to, âm thanh gầm gú giữa tiếng gió, tiếng khóc… nghe thật đáng sợ.

– John, anh tha cho tôi đi, dừng lại đi. Jay đang nhìn chúng ta kìa, anh tha cho tôi đi… Tôi xin anh…

John lúc này như người câm, người điếc. Vẫn như một con thú điên, liên tục ra vào cơ thể cô. John nhắm nghiền mắt, cắn chặt răng để không phải phát ra những âm thanh ám muội.

Rất rất nhiều năm sau này nhớ lại, Mie vẫn không thể quên cái đêm kinh hoàng đó. Cái đêm cô bị cưỡng bức trước mặt bạn trai mình nhưng anh chỉ đứng đó….chôn chân và đứng nhìn. Cô có cảm giác như mình chính là người phụ nữ lăng loài, người đàn bà cầm thú dâm đãng lên giường với anh trai của người yêu ngay trong đêm sinh nhật của anh ấy. Có trời mới thấu được sự đau đớn đầy oan ức này của cô. Cô không biết phải làm sao, phải nói gì….chỉ biết rống lên mà khóc….chỉ biết cắn chặt răng mà chịu đựng, mà van xin…ước gì đây chỉ là cơn ác mộng. Rồi khi thức giấc mọi thứ sẽ qua đi. Thôi hết rồi, từ ngày mai cô biết phải nói gì? Phải làm gì mỗi khi chạm mặt anh đây? Rồi cả chuỗi ngày sau này, cô phải sống như thế nào? Phải làm gì để xóa đi vết nhơ của ngày hôm nay?

Môi anh bắt đầu cảm thấy mặn đắng, đưa tay sờ lên mắt anh mới biết hóa ra mình đang khóc, anh cuộn tròn nắm đấm, bóp chặt đến khi móng tay bấm vào da thịt của mình, đau rát…vị giác là có thật, xúc giác là có thật, tim anh đang quặng lên từng cơn một…..là có thật. Vậy hình ảnh anh đang nhìn thấy trước mặt….ừ….cũng là có thật. Anh ngơ ngác đến mức không biết nên làm gì, đầu óc anh xoay cuồng và trống rỗng. Anh phải bay vào, túm lấy người đang “hì hục” trên cơ thể của bạn gái anh xuống, đấm thật mạnh từng nhát vào khuôn mặt đó và nghiền nát cái bộ phận kia ra? Nhưng làm sao anh làm được, đấm vào khuôn mặt giống anh y đúc đó khác nào anh tự đấm vào mặt mình??? Còn Mie, sự cam chịu, sự hưởng thụ lúc đầu khi anh vừa nhìn thấy đã tố cáo tất cả. Cô ấy còn khóc làm gì? Còn van xin làm gì? Vì bị anh nhìn thấy ư? Vì họ phát hiện ra sự có mặt của anh ư? Họ không có ý dừng lại… ngay khi họ nhìn thấy anh…họ vẫn không-dừng-lại. Đây có chắc là lần đầu họ làm chuyện này hay không? Hay là họ mượn ngày sinh nhật của anh để tuyên bố cho anh biết…họ là của nhau và họ đã thuộc về nhau từ-lâu-lắm-rồi???

Nhấc lấy đôi chân dường như hóa đá, anh quay lưng bước đi. Lịch sự khép cửa lại giúp họ, phòng cách âm ngay lập tức trả lại cho anh không gian bình yên vốn có. Không còn tiếng va chạm da thịt, không còn tiếng khóc như bi, như ai của Mie. Im lặng, một cách đáng sợ. Anh lê từng bước chân nặng nhọc và vô hồn ra khỏi nơi đó. Đi ngang qua phòng ăn, cổ họng anh đột nhiên khô khóc, anh quơ tay theo bản năng chụp lấy chai rượu tây trên bàn, một hơi nốc cạn, anh để cái chất vừa cay, vừa nồng đó thiêu cháy cơ thể mình. Liếc qua chiếc bánh kem mừng sinh nhật cùng vô số đồ ăn trên bàn anh bỗng nhiên cười lớn! Cái này là gì? Là sự bố thí cho một con chó khi chủ của nó làm gì sai trái với nó sao? Sinh nhật anh, quà của anh trai cùng bạn gái tặng cho anh thực sự quá lớn, lớn đến mức anh có cảm giác hai tay mình quá nhỏ để cầm được nó. Nụ cười chợt tắt, những giọt nước mắt ngay lập tức lại thi nhau rớt xuống. Anh giận dữ hất tung chiếc bàn làm tất cả đổ nhào xuống đất, tiếng va chạm, tiếng chén dĩa vỡ toang nghe thật chói tay. Một mảnh thủy tinh văng ra ghim vào chân anh, nhưng tất nhiên anh không còn cảm thấy đau được nữa. Vì…đã có một nổi đau khác lớn hơn đang ngự trị trong anh.

Rượu bắt đầu ngấm vào từng tế bào. Anh có cảm thấy cơ thể mình sắp bốc cháy. Chạy thật nhanh ra khỏi nhà. Anh lên xe và lao thẳng vào màn đêm phía trước.

Dây an toàn anh cũng quên thắt thì làm gì còn biết mình sẽ đi đâu, làm gì. Chỉ biết giờ đây có một chiếc xe thể thao như một con mãnh thú săn mồi, lao thật nhanh xé tan màn đêm. Men rượu bắt đầu làm đầu óc mụ mị, hai mắt anh mờ đi hẵn, đầu óc cũng không tập trung khiến chiếc xe đang chạy với tốc độ nhanh lại bắt đầu chao đảo. Cơn bão tuyết vẫn chưa tan, tuyết rơi ngày càng dày khiến cho việc xác định phương hướng gần như khó hơn. Anh hạ thấp kiếng xe, để từng cơn gió tuyết tát vào mặt lạnh buốt, đau đớn. Bằng một chút tỉnh táo còn sót lại, anh quyết định giảm tốc độ nhưng rồi khi chân vừa đạp thắng anh mới phát hiện ra miếng thủy tinh lúc nãy đã gim chặc vào chân khiến chân anh tê cứng, đau nhói đến nổi ngay cả một chút sức lực nhỏ cũng không còn. Anh chỉ còn biết thả nhẹ chân ga, cuối người dùng tay thay thế chân để dậm thắng. Nhưng khi vừa cúi người xuống cũng là lúc anh phát hiện ra cách anh một đoạn không xa có thấp thoáng bóng người. Mà dưới tốc độ này không khéo anh có thể đâm vào người đó. Không có quá nhiều thời gian để suy nghĩ, anh đánh tay lái sang bên trái. Mặt đường ngay khúc đó bị đóng băng, vô cùng trơn trợt và thế là chiếc xe thể thao của anh không phanh, với tốc độ cao trong chốc lát đâm mạnh vào lề đường. Theo quán tính tự nhiên do không thắt dây an toàn nên cả cơ thể của anh đập mạnh vào mặt kính phía trước khiến nó vỡ tung và anh….bay thẳng ra ngoài văng ra xa rồi rơi mạnh xuống đất.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN