Yêu Trong Hận
Chương Phần 3: Bàn Tay Phải Bị Phế
– Mie, cậu tranh thủ ngủ một chút đi. Để đó tớ làm cho.
Mie mỉm cười lắc đầu, ánh mắt trìu mến nhìn Bảo An. Tay cô vẫn cầm nhẹ chiếc khăn ấm lau nhẹ lên trán anh.
– Jay thích sạch sẽ và thích phải chính tay tớ chăm sóc cho anh. Nếu người khác làm, sợ anh sẽ không vừa ý.
An Đình nghe thế chỉ còn biết thở dài rồi quay lưng đi.
…………………………………………………………………………………………………….
Chiều nay một cơn mưa phùn thấm nhẹ lên bầu trời Melbourne mang theo cái se se lạnh làm con người ta sảng khoái vô cùng. An Đình lúc này đang ngồi trong phòng bệnh của Bảo An. Cô tự pha cho mình một ly cà phê thơm lừng. Rồi đến bên cửa sổ khẽ mở hờ một cánh cửa để dễ dàng nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài. Cơn mưa dăng kín lối tạo thành một vùng trời mờ mờ ảo ảo. Khung cảnh đượm buồn không khỏi làm lòng cô chùn xuống. Cô lại nhớ về quê hương. Nơi có những người thân thương, những người bạn luôn sát cánh bên cô. Và còn có Lâm, mối tình đầu của cô. Cô và Lâm xét cho cùng cũng chỉ là dành cho nhau một chút tình cảm đặc biệt. Để có người nhớ tới mỗi khi buồn. Ngày trước mỗi buổi sáng anh thường mang cho cô một chút điểm tâm khi cô vội lên lớp. Rồi thì cứ tối tối lại lượn lờ trước cửa nhà cô chỉ để trao tận tay ly trà sữa ngọt ngào. Cô còn nhớ ngày cô rời khỏi Việt Nam sang đây. Anh theo đám bạn ra tận sân bay đưa tiễn cô. Cô nhớ như in ánh mắt buồn của anh ngày hôm đó, anh cứ ngập ngừng như có lời muốn nói. Thế mà đến phút cuối cùng anh vẫn kín như bưng. Nghe đám bạn kể lại, khi cô đi rồi anh lại òa lên khóc như trẻ con lên ba. Đã có lúc cô nhủ thầm với bản thân. Chỉ cần anh mở lời, cô sẽ ôm chầm lấy anh và thỏ thẻ “anh mà nói trễ hơn một tẹo nữa thôi là em thuộc về người khác rồi cơ đấy”. Cô khẽ cười một cái thật buồn, anh đúng là ngốc thật!
Cô giật nãy người khi nghe một tiếng động khá to ở phía sau. Khi quay người lại thì thấy cốc trà uống nước trên bàn rơi xuống đất vỡ toang và người đang nằm trên giường kia thì đang cố nhướng người lên cao, đưa tay trái lên quơ quơ tỏ ý muốn gọi ai đó đến giúp. Cô vội lao nhanh về phía anh. Hất đổ luôn ly cà phê cầm trên tay. Anh mở to hai mắt nhìn cô, nhíu mày tỏ vẻ khó chịu. Cô mừng rỡ đến mức ngơ ngác chỉ biết há hốc mồm nhìn anh mãi thôi, đến khi anh gần như giận dữ đưa tay trái lên chỉ thẳng vào mặt cô rồi nói cái gì đó nhấp nháy trong miệng cô mới sực tỉnh đưa tay bấm lấy chuông báo động gọi bác sĩ. Đến lúc này cô mới bật cười thành tiếng. Ngồi xuống bên giường anh, cô cầm lấy tay anh một cách tự nhiên rồi liên tục hỏi:
– Bảo An, anh tỉnh rồi? Anh thấy trong người như thế nào???
Anh trừng mắt nhìn cô không đáp. Cô đoán được rằng nếu lúc này anh mà khỏe mạnh chắc sẽ mắng cô một trận té tát. Đi trông chừng người bệnh, mà người bệnh tỉnh dậy lúc nào không biết, còn ngồi ngơ ngác suy tư nữa chứ.
Ngay lập tức bác sĩ xuất hiện, họ nhanh chóng kiểm tra một lượt tổng thể cho anh. Tranh thủ lúc đó cô mừng rỡ đi về phía cửa sổ lấy điện thoại ra liền gọi cho Mie.
– Mie, Bảo An tỉnh rồi. Cậu mau mau về bệnh viện đi. Bác sĩ đang kiểm tra tổng thể cho anh ấy.
Bảo An mặc dù đang được bác sĩ kiểm tra. Và anh cũng cảm nhận rõ rệt cơ đang rất yếu nhưng cũng lờ mờ nghe được nội dung cuộc gọi kia. Anh hướng mắt nhìn về phía An Đình. Trong ánh mắt biểu lộ điều gì đó không-hài-lòng.
Bác sĩ lấy ống thở oxy từ miệng anh ra. Anh lập tức thở mạnh từng hơi một, y như rằng đã rất lâu rồi anh không còn được thở. Bác sĩ hỏi anh cảm thấy ổn không? Anh gật đầu nhẹ nhàng. Lại kêu anh nhấc chân phải lên, rồi đến chân trái. Anh đều ngoan ngoãn làm theo. Nhưng khi kêu anh nhấc tay phải lên thì cánh tay anh đơ ra, không một cảm giác, không một sức lực. Bác sĩ có vẻ hơi do dự, liền cầm lấy tay anh ra sức bấm mạnh vào các đầu ngón tay. Hỏi anh có đau không? Anh lắc lắc đầu. Trong ánh mắt ẩn hiện một tia hốt hoảng. Bác sĩ nhận thấy điều đó nên im lặng không nói gì nữa. Chỉ tiến hành kiểm tra thêm một số bộ phận khác. Sau khi bác sĩ chuẩn bị rời đi thì đột nhiên anh dùng tay trái níu áo bác sĩ lại. Nhấp nháy một cách khó khăn, anh cố gắng nói ra từng chữ một.
– Tay phải của tôi bị làm sao vậy?
Bác sĩ chần chừ một lúc rồi ôn tồn trả lời anh.
– Chúng tôi sẽ kiểm tra lại, rồi cho cô một câu trả lời chính xác.
Anh vẫn không buông tay ra, hơi nhướng cao đầu, nhíu mày, thở mạnh rồi kiên quyết nói:
– Tôi muốn tôi là người đầu tiên biết được kết quả.
Bác sĩ nhìn anh, gật đầu rồi bước nhanh ra ngoài. Đến lúc này cô mới lại gần anh rồi ngồi xuống cạnh giường. Anh không khách khí quay sang nhìn chằm chằm vào cô khiến lời nói sắp bật khỏi cổ họng của cô chợt nín lại, ánh mắt nghiêm túc này của anh quả thật khiến cho người đối diện lúng túng đến khó chịu. Cô ngượng ngùng quay đi chỗ khác. Đang tính lấy điện thoại gọi thêm cho Mie một lần nữa thì anh đột nhiên lên tiếng trước:
– Có phải đợi tôi hỏi rồi mới cho tôi biết cô là ai phải không?
Đến lúc này cô mới giật mình lắp bắp nói:
– Ơ! Tôi tên là Phạm An Đình, là người mà tối hôm đó anh suýt chút nữa đụng trúng. Cũng là bạn của Mie. À! chúng ta đã gặp nhau một vài lần.
Nhắc đến tối hôm đó, đầu anh đột nhiên lại đau nhói lên từng cơn. Anh nhắm nghiền mắt, ngay lập tức tái hiện lại trong anh từng hình ảnh mập mờ lướt qua “Cái ánh nắng vàng ươm của bán đảo Mornington, bức tranh sơn dầu anh vẫn ôm trong khi phải vượt qua cơn bão tuyết mịt mù. Căn phòng đầy nến thắp sáng hai bên đường đi, một bàn thức ăn đầy ấp hương vị, chiếc bánh kem ba tầng viết chữ chúc mùng sinh nhật anh và…….” Anh khựng lại một vài giây, mở to hai mắt anh lắc đầu cho thật mạnh. Anh không muốn nhớ tiếp nữa, thật sự không muốn nhớ tiếp tới điều khủng khiếp sau đó nữa. Anh dùng răng cắn lấy môi để từng tia máu đỏ nổi rần như sắp trực trào. Thế mà cái hình ảnh người anh trai yêu quý đang thoải mái “ra vào” cơ thể bạn gái anh vẫn lặp đi, lặp lại trong đầu khiến anh gần như muốn phát điên. Họ quay lại, nhìn thấy anh và vẫn ung dung tiếp tục “công việc” của mình. Những tiếng va chạm da thịt, tiếng khóc bi ai của Mie như những đòn giáng từng hồi vỗ thật mạnh vào đầu anh. Anh có cảm giác mọi thứ gần như vỡ tung.
– Ááá!!!!
Anh hét lớn rồi hất tay gạt mọi thứ trên chiếc bàn bên cạnh xuống đất, đã vậy còn đưa chân đạp tứ tung. An Đình ngồi kế bên, thấy anh nhắm mắt tưởng rằng anh lại muốn ngủ, bỗng nghe tiếng hét đến chói tay không khỏi bị dọa đến mức xém ngất xỉu, cô hoảng hồn chụp lấy anh tay ghì chặc.
– Anh sao vậy? Anh sao vậy?
Bảo An ngưng mọi động tác lại, thở mạnh trừng mắt nhìn chằm chằm vào An Đình. Ánh mắt của anh lúc này như muốn ăn tươi nuốt sống người đối điện. Anh trở tay nắm ngược lại tay An Đình, siết chặt như muốn nghiền nát, miệng cắn chặt răng, phát ra những âm thanh tru tréo, hai mắt trợn tròn trông rất đáng sợ. An Đình với bàn tay bị anh siết, đau đến mức nhăn mặt nhíu mày. Cô không biết phải làm sao, chỉ liên tục kêu “ối, đau quá, buông ra” rồi thêm một lần nữa cô đưa tay bấm nút kêu bác sĩ.
Bác sĩ một lần nữa ào ạt vào phòng anh. Rồi phải tới hai người giúp sức mới gỡ được tay anh ra khỏi tay An Đình. Tay vừa được thả ra cô lập tức ôm lấy xuýt xoa, quả thật là đau đến mức xương thịt nghiền nát mà. Lúc này anh cũng đã bắt đầu hồi tỉnh. Hơi thở anh có phần nhẹ nhàng hơn, ánh mắt cũng chùn xuống. Bác sĩ hỏi anh tại sao lại như vậy? Anh lắc đầu không đáp. Rồi như chợt nhớ ra điều gì đó anh vùng dậy hỏi bác sĩ:
– Tay phải tôi sao rồi? Các người đừng giấu tôi nữa, nói cho tôi biết nó bị cái quái gì rồi?
Vị bác sĩ kia thở dài ra vẻ miễn cưỡng nói với anh.
– Tay phải của cô lúc bị tai nạn đã vô tình bị một mãnh thủy tinh cứa vào, làm đứt gân. Tạm thời sẽ không cử động được, chúng tôi sẽ tiến hành tập vật lý trị liệu cho cô trong thời gian sắp tới. Nếu tập thường xuyên thì sẽ có ngày cô hồi phục và làm được một số điều cơ bản.
Anh căng thẳng nghe từng lời, từng chữ một của bác sĩ. Đến khi ông nói xong từ cuối cùng, anh trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng:
– Một-số-điều-cơ-bản??? Có nghĩa là dù có tập cỡ nào vẫn không thể hồi phục hoàn toàn à?
Bác sĩ gật gật đầu:
– Có thể nói như vậy, hồi phục hoàn toàn là không có khả năng. Nhưng chỉ cần cô không cầm vật gì quá nặng hay là dùng tay phải hoạt động quá lâu thì mọi hoạt động bình thường khác hầu như sẽ không ảnh hưởng gì nữa cả.
Ánh mắt anh vô hồn nhìn chằm chằm vào vị bác sĩ đứng tuổi, nuốt nước bọt một cách khô khốc. Anh đau đớn nhã ra từng chữ chậm rãi:
– Tôi còn khả năng vẽ tranh không?
Bác sĩ trầm ngâm một hồi lâu rồi thở dài:
– Việc này e rằng rất khó, vẽ tranh phải dùng đến sức các ngón tay, cổ tay, khuỷa tay. Và phải kéo dài trong một thời gian rất lâu. Tuy nhiên cô có thể vẽ một vài nét cơ bản.
Anh bật cười, tiếng cười giòn tan rồi vỡ vụn. Anh vùng mình ngồi dậy mặc kệ các vết thương vẫn chằn chịt đau nhức trên cơ thể. Mặc cho đầu óc anh quay cuồng chóng mặt đến mức không xác định được phương hướng. Anh túm lấy cổ áo của vị bác sĩ trước mặt. Nước mắt anh không biết ứa ra tự lúc nào. Anh siết chặc, nghiến răng rồi hét lớn:
– Ông nói gì? Nét cơ bản? Tôi là một họa sĩ, ông nói tôi vẽ một vài nét cơ bản, ông đang đùa với tôi đấy à? Ông nói lại đi, tay tôi khi nào thì hồi phục?
Anh liên tục rống lên, nước mắt chảy dài từng hồi một. Những vị bác sĩ bên cạnh khó khăn lắm mới kéo được anh ra. Anh vẫn không ngừng la hét.
– Ông nói đi, tay tôi khi nào hồi phục? NÓI ĐI..
An Đình chứng kiến cảnh tượng trên mà đau lòng, cô thật không biết phải làm sao. Muốn mở miệng nói gì đó với anh nhưng lại cảm thấy sợ hãi. Cô chỉ còn biết trơ mắt đứng nhìn anh bị lôi về giường và bị chích một mũi thuốc an thần. Ngay lập tức anh chìm vào giấc ngủ. Vị bác sĩ kia chỉnh đốt lại trang phục, ông nheo mắt nhìn anh ngủ thật ngon rồi khẽ lắc đầu. Quay sang nhìn An Đình ông nói:
– Quả thật tôi không biết cô ấy là họa sĩ, nếu không đã không dại dột nói ra sự thật đó.
An Đình không đáp, đợi các bác sĩ rời đi cô mới nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh anh. Đưa tay vuốt lấy một vài sợi tóc lòa xòa trước mặt anh. Không hiểu sao trong lòng cô lại dâng lên cảm giác chua xót đến lạ thường. Đã có lần cô nghe Mie nói, Bảo An đam mê vẽ còn hơn cả đam mê mạng sống của anh. Anh có thể bay từ Úc sang Nhật chỉ với mục đích mua bằng được lọ màu mà anh thích. Rồi có một lần, khi anh đang trèo lên ghế để treo tranh lên tường thì bất ngờ bị trượt chân té nhào. Với phản ứng đầu tiên của mỗi con người, người ta sẽ quăng bức tranh ra xa rồi dùng hai tay ôm lấy đầu hay chống xuống đất. Còn anh vẫn ôm khư khư bức tranh trên tay, đến khi chạm đất, đầu đập xuống đất sưng lên một cục to đùng anh vẫn đưa bức tranh lên cao cười hì hì “may quá bức tranh không sao” anh là thế đó. An Đình biết nhà anh là cả một tập đoàn lớn. Sau khi ba mẹ anh mất đi, mọi việc kinh doanh lớn nhỏ trong công ty đều do một mình anh trai anh quyết định. Bản thân anh chỉ có mỗi việc vẽ, ngoài ra những chuyện khác anh đều không có bất kì hứng thú gì. Có thể nói vẽ chính là sự sống của anh, giờ đột ngột mất đi như thế có khác nào giết chết anh?
Mie cuối cùng cũng về đến nơi. Cô lật đật đến mức mở toang cửa rồi lao nhanh vào phòng. An Đình giật mình quay nhanh nhìn cô, gấp gáp đưa một ngón tay lên môi.
– Suỵt! Khẽ thôi, anh ấy vừa mới ngủ.
Mie run run bước đến gần anh, nước mắt lại bắt đầu ứa ra lắng đọng rồi chực trào. Cô đưa một tay che kín miệng vì sợ tiếng khóc làm anh thức giấc. Cô nhẹ nhàng cầm lấy tay anh, đan xen từng ngón tay vào nhau, một cảm giác thật ấm áp.
– Yan, anh ấy tỉnh lại có hỏi gì đến tớ không?
An Đình khẽ thở dài, đem hết tình tiết lúc Bảo An tỉnh dậy kể cho Mie nghe. Nghe đến đâu, bàn tay Mie trong tay anh lại khẽ siết chặt thêm một tý, những giọt nước mắt ngày càng nặng, tiếng nấc ngày một nhiều hơn.
– Jay, lỗi tại em, lỗi tại em….làm sao bây giờ Jay? Làm sao em dám đối mặt với anh vào lúc này…???
Mie nói mà nghẹn cứng trong tiếng nấc khiến cho âm thanh trở nên nhỏ dần và tru tréo. An Đình cảm thấy mình không nên phá vỡ phúc giây thiêng liêng này nên lặng lẽ bước ra ngoài. Cơn mưa phùn vẫn dăng dẳng chưa dứt. Trong lòng ngổn ngang trăm bề, cô thật ra cũng không biết nên vui hay buồn. Bảo An tỉnh dậy, ngày tháng ở bệnh viện cũng sắp chấm dứt. Và rồi cô cũng phải ra đi nhưng cái điều quan trọng cô vẫn chưa biết mình phải đi đâu, làm gì trong thời gian sắp tới.
Đang lơ mơ với hàng tá suy nghĩ hỗn độn cô thật bất ngờ khi nhìn thấy Bảo Bình từ phía xa bước lại. Hẳn là anh đã biết tin Bảo An tỉnh dậy. Nhưng khi bước chân gần như chạm cửa, anh lại đột ngột ngừng lại, chần chừ một phút rồi quay lưng bước đi. An Đình thấy làm lạ, cô ở đây chăm sóc Bảo An cũng đã hơn hai tháng nhưng chưa một lần thấy Bảo Bình đến thăm. Cô biết giữa ba người bọn họ đã xảy ra chuyện gì đó rất kinh khủng nhưng quả thật cô không thể đoán ra được chính xác là chuyện gì. Nếu nói cô không tò mò cũng không đúng. Thật ra chỉ là cô tin rằng nếu chuyện đó cô nên biết thì sớm hay muộn Mie cũng nói cho cô biết mà thôi.
Bảo Bình quay lưng đi được một đoạn ,anh đột nhiên lại vòng trở lại. Lần này anh dứt khoác đặt tay lên chốt cửa, run run…rồi lại lấy xuống. Hẳn là trong lòng anh có điều đó rất bâng khuâng. Cuối cùng…anh vẫn quay lưng đi. An Đình bước đến đối diện chặn ngang lối đi của anh lại. Anh nhìn cô hơi có chút giật mình nhưng rồi chợt nhớ ra cô là ai thì anh thở dài chùn giọng xuống.
– Có việc gì không?
An Đình nhìn chằm chằm vào người đối diện. Quả thật anh em nhà họ rất giống nhau, nếu không phải Mie đã từng chỉ cô cách nhận dạng phân biệt hai người bọn họ thì thật cô sẽ trăm phần trăm lẫn lộn không biết ai là ai. Chắp hai tay sau lưng cô cũng buông một cái thở dài theo anh rồi mĩm cười:
– Mưa phùn thế này mà được ai mời một tách cà phê chắc hẳn là sẽ rất thích.
Anh phì cười, cặp chân mày dãn ra không ít.
– Tưởng có chuyện gì quan trọng, hóa ra là âm mưu mời trai đẹp đi uống cà phê?
Cô bật cười theo anh, giọng nói trở nên tự nhiên hơn hẵn:
– Anh hiểu lầm rồi, tôi nói là….trời mưa như thế này tôi đang mong nhã ý tốt của ai đó mời tôi đi cà phê.
Anh bật cười thành tiếng, đôi mắt nhìn cô từ đầu đến chân rồi giả vờ phán xét:
– Nhìn bề ngoài cũng không tệ, rất phù hợp tiêu chuẩn bạn uống cà phê cùng tôi. Vì một lời đề nghị bồng bột rất dễ thương mà tôi sẽ mời cô một chầu vậy.
Nụ cười trên môi An Đình càng mở rộng thêm.
– Xem ra tính ga lăng rất thích hợp với bề ngoài đẹp trai của anh. Được, vì anh khen tôi xinh đẹp nên tôi sẽ chấp nhận lời mời này của anh.
Nói rồi cô quay lưng bước đi nhanh như tỏ ý muốn dẫn đường. Bảo Bình nhướng cặp chân mày lên lắc lắc đầu tự thì thầm với chính mình “tôi khen cô xinh đẹp hồi nào cơ chứ!”
Cạnh bệnh viện có một quán cà phê nhỏ, không gian khắc hoàn toàn với cái lạnh tê tái bên ngoài, hệ thống máy sưởi điều hòa không khí ấm áp một cách dễ chịu. Hai ly cà phê bốc khói nghi ngút được đặt ngay ngắn trước mặt. Cái hương thơm đậm đà lan tỏa khiến người ngửi cảm thấy tươi tỉnh đi phần nào. Bảo Bình không còn cái vẽ vô tư cười nói như lúc nãy nữa. Ánh mắt anh trầm xuống nhìn chằm chằm vào ly cà phê. Nhìn từng giọt cà phê trĩu nặng rồi rơi xuống, anh lại thở dài, đây là cái thở dài thứ ba kể từ lúc anh bước vào quán này. Cô biết anh có điều muốn hỏi nhưng lại vì một lý do nào đó khiến anh “nói không nên lời”. Cô cũng chọn cách im lặng, người ta đã không mở lời, cô cũng không đường đột lên tiếng trước. Không gian cứ thế mà trôi qua…nặng nề và trầm uất. Cho đến khi giọt cà phê cuối cùng được nhỏ xuống. Anh nhấc nhẹ phin pha xuống, múc từng thìa đường trắng muốt vào trong ly. Trầm ngâm một lúc anh đành phải lên tiếng trước:
– Em trai tôi lúc tỉnh dậy tâm trạng thế nào?
Bưng ly trà nóng, cô thổi nhè nhẹ rồi uống lấy một ngụm. Thở dài, cô đưa mắt nhìn lơ đãng theo ngọn nến trên bàn. Nhớ lại vẽ kích động tột cùng của Bảo An khi anh biết anh hoàn toàn mất đi khả năng vẽ lòng cô lại dâng lên cảm giác chua xót đến lạ thường. Đặt ly trà trên tay xuống mặt bàn, cô trả lời nhưng không nhìn lấy anh.
– Rất kích động, nhất là khi anh ấy biết bàn tay bên phải đã bị phế. Có thể cả đời không còn vẽ nổi một bức tranh nào nữa cả.
Bàn tay đang múc đường của anh chợt khựng lại, rồi rất nhanh sau đó anh lại tiếp tục công việc múc đường của mình. Động tác có phần nhanh hơn, vội vã hơn.
– Anh đã bỏ rất nhiều đường rồi đó.
Cô nhẹ nhàng lên tiếng nhắc nhở anh. Lúc này anh mới chợt bừng tỉnh. Phì cười, anh thả chiếc thìa xuống ly. Không buồn khuấy cà phê. Anh cũng hướng tầm mắt sang chiếc nến duy nhất trên bàn. Ánh mắt anh nhòe lại, long lanh trong tia sáng yếu ớt khiến người đối diện có cảm giác mắt anh ngấn đầy nước. Lại thở dài thêm một cái, anh nuốt nước bọt một cách khó khăn và khô khốc.
– Hẳn là cô cũng cho rằng tôi là loài cầm thú?
Cô im lặng nhìn chằm chằm vào người đối diện. Đây là lần thứ hai cô gặp anh nhưng lại là lần đầu tiên nói chuyện và tiếp xúc. Chắc là vẫn chưa nói quá mười câu nhưng không hiểu sao tận sâu trong lòng cô lại có linh cảm rất rõ ràng anh là một người tốt. Một người rất xứng đáng để tin cậy. Cô khuấy đều ly cà phê của mình rồi nghiêng nghiêng đầu trả lời anh.
– Tôi thật không hiểu giữa ba người các anh đã xảy ra chuyện gì. Nhưng quả thật tận sâu trong thâm tâm tôi không hề nghĩ anh là người xấu xa hoặc cầm thú.
Bàn tay anh cuộn tròn rồi nắm chặt. Lần này cô khẳng định mình đã không nhìn nhầm nữa. Quả thật trong mắt anh rõ ràng đã ngấn đầy nước, lắng đọng từng dòng một rồi thi nhau rớt xuống. Cô cảm thấy đôi vai chắc khỏe của anh đang run lên từng hồi một. Việc gì? Do đâu mà có thể khiến một người đàn ông mạnh mẽ như anh lại có thể rơi nước mắt trước một người con gái hoàn toàn xa lạ là cô???
Thời gian không biết đã trôi qua bao nhiêu lâu, đến khi cơn mưa phùng kia hoàn toàn dứt, đôi vai anh mới thôi hết run. Anh ngước lên nhìn cô cố nở một nụ cười thật buồn.
– Khiến cô chê cười rồi, trễ rồi…hôm nay đến đây thôi.
Cô khẽ gật đầu không đáp, anh dùng thìa gõ nhẹ vào ly cà phê ra ám hiệu muốn kêu người phục vụ lại. Và rất nhanh sau đó anh mở ví lấy tiền. Thoáng một cái cô chợt rùng mình khi thấy rất rõ ràng tấm hình của Mie được bỏ ngay ngắn trong ví tiền của anh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!