Yêu Từ Bao Giờ
Phần 36
YÊU TỪ BAO GIỜ 36
Lấy chồng giàu chưa chắc đã sung sướng như những gì người ta vẫn nghĩ. Nhất là lấy được mấy anh công tử còn lông bông.
Cô đi xuống dưới công ty đồng nghĩa với việc hai đứa xa nhau. Có lẽ mấu chốt trong một cuộc hôn nhân ngoài tình yêu ra thì tình dục mới là thứ gắn kết người ta nhiều nhất. Và với một người đàn ông khoẻ mạnh, đang tràn đầy sức trai thì chuyện đó càng quan trọng. Cho đến giờ cô mới hiểu điều đó.
Công tử là hai từ mà chỉ nhắc đến thôi nhiêu ng cũng biết nó chỉ dành cho những kẻ con nhà giàu ăn chơi . Và có khi người ta chơi với nhau rất lâu nhưng chưa chắc đã hiểu hết nhau , biết hết những việc bạn mình làm .
Cô và nó chơi với nhau từ tấm bé, nhưng có khi thất bại của cô chính là chưa hiểu hết về nó. Chưa quan tâm nó nhiều như những gì thực tế mà cô đang gặp phải.
Mang tiếng là vợ chồng mà hai đứa chẳng bao giờ ngủ chung. Cũng chẳng nói với nhau câu nào tử tế. Cô bận rộn với công việc của công ty. Nó ở trên Hà nội học cho hết khoá học. Cái bụng cũng đã nhú ra kha khá. 6 tháng là số tuổi của đứa con đang nằm trong bụng. Người ta có thế thấy cô gái cao lênh khênh với cái bụng tròn tròn, hàng ngày đi từ đầu xưởng đến cuối xưởng. Gần 4 tháng cùng mẹ quản lý nhà máy này. Có lẽ cũng khiến cô già đi và cứng rắn hơn. Cái việc phải tiếp xúc với nhiều người, việc phải học cách ra lệnh, học cách yêu cầu người khác, và ngay cả việc phải học cách ghê gớm hay khó tính cũng được mẹ chỉ dậy hết sức tận tình. Thật ra… làm người giàu không dễ tí nào cả.
– Lâm.
– dạ.
– chủ nhật vừa rồi thằng kia có về không?
– dạ… không ạ.
– nó có gọi về nói vì sao không về không ?
– không ạ.
dì Được cau mày.
– hai đứa sao lại không quan tâm đến nhau như vậy. Con là vợ, cần phải hỏi xem nó ở đâu? Làm gì? Với ai?
– nhiệm vụ của đàn bà không phải là nấu cơm, sinh con đẻ cái mà là điều khiển người đàn ông của mình đi đúng hướng.
– bố con – tức là Chú Hùng – ra ngoài nhiều, mà con biết đàn ông có tiền họ ra ngoài thì sẽ có những chuyện gì rồi đấy. Nhưng cho dù như vậy nhưng bố con vẫn luôn tôn trọng mẹ, luôn tỏ ra có trách nhiệm với gia đình, nghe lời mẹ. Con cũng không cần phải nghĩ quá nhiều xem nó đi với ai, làm những gì nhưng con cần phải nhắc cho nó nhớ nó còn có con , có gia đình . Và từ đó cho nó thấy nó là người đàn ông có trách nhiệm.
– Vâng.
– mẹ biết chuyện hai đứa lấy nhau là các con chưa chuẩn bị tâm lý . Và cái sai là do Đạt. Và nó cũng còn trẻ để nói hai từ nghiêm túc trong hôn nhân. Nhưng cái quan trọng chính là con.
– nếu con thật sự nghiêm túc , thật sự mong muốn cùng nó đi đến hết đời, thì mẹ mong con hãy tha thứ cho nó.
– vâng.
– đừng chỉ Vâng như thế. Lại đây.
Dì Được đặt tập giấy xuống, chỉ xuống cái ghế trước mặt mình và tiện tay kéo nó gần lại.
– là công việc nhà mình bận quá, mẹ không có thời gian quan tâm đến nó, ko ông có thời gian quan tâm đến con. Nhưng hôm nay, có lẽ chúng ta nên ngồi lại.
– mẹ ở đây với tư cách là người đã thấy con lớn lên, thương con như con. Mẹ muốn con nói cho mẹ biết. Con có mong muốn cũng nó đi đến cuối đời không?
cô nhìn mẹ ngập ngừng. Giờ tự nhiên lại không nghĩ được cái gì hết.
– con…
– chúng ta cần thẳng thắn để tìm ra vấn đề, mẹ mong hai đứa sẽ hoà thuận, yêu thương nhau, và mẹ cũng nói thật là mẹ muốn con là con dâu mẹ chứ không phải ai khác. nhưng nếu diều đó các con cảm. Thấy khó khăn thì mẹ vẫn chấp nhận.
– mẹ và thằngĐạt sẽ luôn có trách nhiệm với cún con.
– sống với nhau mặc không thoải mái thì sớm muộn gì cũng có vấn đề.
– con…con cũng chưa hình dung được một ngày con gọi nó là chồng.
– nhưng mẹ muốn hỏi con… có chút tình cảm nào với nó không ?
Cô nhìn sâu vào mắt Dì Được. Ánh mắt dì như thuyết phục. Cô khẽ gật đầu. Dì nhận được thái độ tích cực thì cười cười.
– thế để mẹ bảo với nó.
– là nó… bảo mẹ hỏi à?
– không… nhưng mẹ thấy lần nào nó vào phòng với con ra mặt nó cũng tệ. Hai đứa… chưa có gì ngoài hôm đó à?
Cô ngại lắc đầu.
– mẹ biết lần đầu mà nó làm thế là hơi quá. Nhưng giờ chắc nó không dám nữa đâu.
– Vâng
– tha thứ cho nó.
– Vâng… con sẽ… thử…
– thử gì nữa, đến gia đoạn này thì kiêng đi, bao giờ sinh được 3 tháng 10 ngày rồi tân hôn lại .
Cô đỏ mặt.
– nó …. chả chờ được đâu.
– ôi dào… đàn ông mà… với nó chưa được con cho vào khuôn khổ thôi. Cứ từ từ… uốn nó cũng giống như uốn cái cây non… cần có giai chứ không ép buộc được. Nhưng mẹ thấy, nó nghe con, nó quan tâm con… chúng tỏ nó yêu con thật đấy, chỉ là nó không nói ra thôi.
Dì Được động viên cô hết lời. Vun vén cho hai đứa. Nói chung mẹ nào cũng thương con. Dù biết con mình không tốt thì cũng không bao giờ nói ra. Điều đó là sự thật.
– Vâng.
– về nghỉ, gọi điện cho nó đi.
– con xong việc đã.
– thôi. Còn vất vả cả ngày rồi. Lên nhà nghỉ rồi mai tiếp tục. Không cháu mẹ nó mệt bây giờ.
– vâng.
Cô về phòng, nằm lên giường, rồi cầm điện thoại. Suy nghĩ.
Nếu giờ gọi cho nó. Cô sẽ nói gì. Nói nhớ nó hả. Nó sẽ bảo cô điên cho mà xem. Nói nó về hả? Nếu nó về, lại đòi hỏi chuyện vợ chồng thì sao. Mà mẹ nói phải kiêng nếu không sẽ ảnh hưởng đến con. Mà nếu nó không về thì biết nói sao với mẹ.
Nghĩ và nghĩ nhưng cuối cùng vì mệt quá mà ngủ thiếp đi. chỉ đến lúc nghe cô tạp vụ gõ cửa mới giật mình mở mắt.
-Lâm ơi, dậy ăn cơm.
-dạ…
Cô thưa nhẹ.
-cô cứ xuống đi, chốc cháu xuống.
-xuống đi không nguội hết cơm đấy nhé.
-vâng. Cô cứ bảo mẹ cháu là cứ ăn cơm trước đi nhé.
-mọi người ăn hết rồi. còn mỗi cháu thôi.
-vâng. Vậy cháu xuống đây.
Cô mò dậy, cơ thể uể oải vì đi nhiều, chân tay cũng mỏi, bình thường phụ nữ có bầu có được chồng massa cho không nhỉ? cô thì chưa được ai massa kể từ ngày mang bầu hết, tự nhiên thấy tự ái. Bữa trước nửa đêm thèm ăn khoai đến không ngủ được mà chả có ai bên cạnh để nhờ đi mua.
Mở ra đọc tin tức về bà bầu mà thấy người ta được quan tâm từng chút một, đằng này, ông bố của con mình giống như một đứa trẻ vậy. có lẽ nó quên cả việc nó có con mất rồi. lấy nhau khi chưa chuẩn bị tâm lý quả thật rất khó khăn, có lẽ cô c hưa bao giờ tưởng tượng mình sẽ rơi vào hoàn cảnh này.
Ngồi trên bàn ăn một mình. tự nhiên lại thấy nhớ nhà. nhớ bố mẹ. cô bấm nút gọi.
-mẹ…
-mẹ nghe đây, con khỏe không? cháu có đạp không?
-con khỏe. Cháu ngoan, tối ngủ mới ngọ nguậy trong bụng.
-sao cuối tuần không về chơi.
-con… con cũng đi chơi xung quanh đây, với chủ yếu ngủ.
-vẫn còn buồn ngủ nhiều thế hả con.
-vâng
Cô nói dối, vì cô quả thật cũng không dám về nhiều.
-Đạt nó đâu con.
-nó.. à quên, anh ý đi xuống xưởng rồi ạ.
-tối rồi chưa nghỉ hả con.
-dạ… dạo này cuối năm nhiều việc mẹ ạ.
-vậy hả? hai đứa giữ gìn sức khỏe. Gặp Dì Được thì cho mẹ gửi lời hỏi thăm.
-con ở dưới này cũng vui. Mẹ đừng lo, cuối tuần con về.
-uh…cuối tuần mẹ nấu cơm, bảo cả Dì Được chú Hùng về ăn nhé.
-vâng. Con cúp máy đây mẹ ạ.
Cô chào mẹ cúp máy mà trong lòng nặng trĩu. Cô nhớ nhà, nhớ mẹ nhiều lắm. dì Được dù có yêu thương nhưng vì công việc quá bận rộn cũng không có nhiều thời gian mà trò chuyện. tối đến một mình quanh ra quẩn vào, càng ngày, càng trở thành tự kỉ.
Cuối cùng sau khi thẫn thờ một hồi mới cầm máy lên và bấm gọi. Tiếng chuông bắt đầu đổ. Môt hồi hai hồi. nhưng đến gần hết chuông mới có tiếng trả lời điện thoại, nhưng thay vì tiếng đàn ông thì đó là tiếng một người phụ nữ. đúng hơn là tiếng một cô gái giọng khá trẻ.
-alo.
Cô đứng hình, nhìn lại màn hình xem mình có gọi nhầm số không. không… chữ -Cò đẹp trai- to tướng vẫn không thay đổi sau rất nhiều năm hai đứa dùng điện thoại. nhưng lại là một cô gái. Cổ họng cô bắt đầu nghẹn lại. ấm ức…
-alo ạ.
Cô không nói gì mà cứ thế nắm chặt lấy điện thoại.
-alo…
-ai gọi điện đấy em.
Tiếng nói vọng ra từ xa… và giọng nói thì rất quen thuộc.
-con mụ điên nào gọi mà không nói.
-số là gì?
-rừng
Câu nói chỉ mất khoảng 30 giây tan vào không khí thì loạt soạt có tiếng điện thoại đầu dây.
-alo. Lâm…
Cô khóc… cô thấy tức ngực… nước mắt cứ thế ứa ra. Cổ họng như nuốt phải miếng thạch khiến cô không tài nào thở được. cô không trả lời tiếng gọi của nó.
-Lâm…nghe anh nói… Lâm…
Cô đau quá… tự nhiên thấy mọi thứ thật sự rất tồi tệ.
-lâm… lâm…
Tiếng gọi vẫn vọng từ điện thoại ra… cô không muốn nghe nữa. Đặt bát cơm xuống bàn, tắt máy điện thoại rồi lẳng lặng đứng lên. vừa đi vừa gạt nước mắt.
Bao nhiêu mong mỏi được nó động viên, nghe nó nói một câu tử tế sau những ngày nó vắng nhà… vậy mà giờ nó lại đi theo một người đàn bà khác. Rốt cục cuộc hôn nhân này là gì? cô sai rồi. sai thật sự.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!