Yêu Vì Tính Phúc
Quyển 1 - Chương 20: Hầu gia thách đấu
Ngày kế, Hoàng thượng cùng trọng binh võ thần bồi Đoạn Hạo đi nơi nơi tham quan, khi đoàn người đến sân tập luyện, vừa lúc gặp hai gã võ tướng đang tỷ thí, Đoạn Hạo rất có hứng thú mà nhìn, Hoàng thượng cười ha hả, nói: “Nghe nói Thái tử võ nghệ cao cường, mấy vị đại tướng Đoan quốc đều thua trong tay ngươi, có thể lĩnh giao ngươi chỉ dạy cho Trẫm và các ái khanh một phen?”
Đoạn Hạo cười cười: “Hoàng thượng quá khen, bất quá đó là do các tướng quân nhường ta, không dùng hết sức mà thôi.”
Lúc này, hai gã võ tướng kia cũng đã qua đây thi lễ, nghe xong lời này, một gã thô thanh thô khí trong đó nói: “Thái tử quá khiêm tốn, Đoan quốc danh tướng đông đảo, mỗi người đều là nam tử trượng phu, làm sao có thể hạ thủ lưu tình, đã là người thắng, thì phải có phong thái của kẻ thắng. Không biết Thái tử có thể giao thủ một lần cùng tại hạ?”
Hai nước tuy kết giao, nhưng cũng ngầm gây khó dễ cho nhau. Đặc biệt là võ tướng, tâm ý ngay thẳng, không quen với những lời nhún nhường, bởi vậy đối với lời nói của Đoạn Hạo rất là không nể.
Đoạn Hạo trong lòng biết rõ, cũng không tức giận, tiếp nhận lời giao đấu.
Kiều Vũ Mặc bình tĩnh chờ đợi kết cục của hắn, trong mắt một tia biểu tình cũng không có.
Tuy Đoạn Hạo thân là Thái tử, từ nhỏ lớn lên ở trong thâm cung, nhưng đã từng cầm binh, thời trẻ đã từng tác chiến cùng Kiều Vũ Mặc, rất có đầu óc quân sự, võ nghệ cũng cực tốt. Hai gã võ tướng bổn quốc này, tuy võ nghệ không tồi, nhưng lại không phải đối thủ của hắn.
Quả nhiên, không đến ba mươi phút sau, hai gã võ tướng lần lượt bị bại trận, quần thần bổn quốc tiến lên khen ngợi một phen, nhưng Kiều Vũ Mặc lại thấy họ có chút không cam lòng. Hiển nhiên ngay tại lãnh thổ sân nhà mình bị người ta đánh bại dễ dàng như thế, là ai chắc cũng sẽ không vui nổi đi.
Hoàng thượng tuy rằng sắc mặt không tốt, nhưng Kiều Vũ Mặc lại quá hiểu hắn, đứng dậy tiến lên, nói: “Thái tử võ nghệ xuất chúng, bản hầu cũng muốn lĩnh giáo một phen.”
Đoạn Hạo nhìn qua, cười như không cười, nói: “Lĩnh giáo? Hầu gia uy danh lan xa, nay nói lời này, thật sự làm ta sợ hãi.”
Kiều Vũ Mặc biểu tình lãnh đạm, trong mắt lại có hàn quang quét qua.
Bên cạnh mọi người đều cảm thấy độ ấm xung quanh hạ xuống, một trận lạnh lẽo từ lòng bàn chân dâng lên, không khi trở nên đông cứng.
Đoạn Hạo nhận được nồng đậm khiêu khích, khóe miệng gợi lên, nói: “Nếu Hầu gia khăng khăng muốn đấu, vậy thì đấu!”
Nhìn hai người một trước một sau, đáy lòng mọi người nghi hoặc, Hầu gia đây là làm sao vậy? Vô duyên vô cớ, lại đi khiêu chiến?
Người khác làm sao biết do Kiều Vũ Mặc ghi hận việc Đoạn Hạo ca ngợi Hứa Diệc Hàm tối qua, khi đó trong mắt hắn rõ ràng có dục ý, Kiều Vũ Mặc đem hết thảy thu vào đáy mắt, tuy không nói gì, nhưng làm sao có thể buông tha dễ dàng như thế?
Lúc này Kiều Vũ Mặc thay đổi một thân quần áo nhẹ nhàng, cưỡi một con ngựa màu trắng tuấn mã, lưng đeo cung tiễn, cầm trong tay hồng anh trường thương, cầm cương phóng ngựa mà đến, phong thần tuấn lãnh, khí phách vô song.
Vừa vào sân, đã thấy Đoạn Hạo ở trên ngựa chờ, hai người giục ngựa tới gần, người khác toàn bộ đều đã lui ra bên ngoài, nên không thể nghe bọn họ tán gẫu.
“Ta đã sai người nghe ngóng một chút, nghe nói Hầu gia cưới phu nhân hai năm, thế nhưng chưa bao giờ ở cùng nhau. Người đẹp như vậy, bị Hầu gia lạnh nhạt, chẳng phải đáng tiếc lắm sao?” Đều làm nam nhân, Đoạn Hạo như thế nào lại không biết địch ý của Kiều Vũ Mặc từ đâu mà đến, một câu đã đi thẳng vào vấn đề.
“Nữ nhân Bản hầu không cần Thái tử quan tâm.” Kiều Vũ Mặc xoa xoa thương*.
*thương: súng
Đoạn Hạo tùy ý mà cười: “Tôn phu nhân thiên tư quốc sắc, khiêu vũ khuynh thành, Hầu gia nếu không thương tiếc, sẽ có người khác đau lòng.”
“Vậy để ta xem “người khác” có hay không có lá gan này.” Kiều Vũ Mặc giương mắt nhìn hắn, hàn ý trong mắt bắn ra như lưỡi dao sắc bén, chọc thẳng vào tâm Đoạn Hạo.
“Thứ ta nói thẳng, nàng theo ngươi, nhiều lắm là được cái danh chính thê Hầu gia bị vứt bỏ, nhưng nếu theo ta, ngày ta làm Đế, nàng sẽ thành Hậu.” Đoạn Hạo không chút khách khí mà đáp trả, trong mắt sự cuồng ngạo càng tăng lên.
“Bản hầu nói, muốn xem ngươi hay không có lá gan này!” Kiều Vũ Mặc để lại một câu, giục ngựa, xoay người, phóng nhanh mà đi.
Tiếng trống vang lên, cuộc giao chiến giữa nam nhân mở màn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!