Yêu Vì Tính Phúc
Quyển 4 - Chương 11: Chết không toàn thây!
Editor: Kua Kua (Ái Vũ)
Bạch y phảng phất như đang thấm ướt một tầng nước nặng trĩu, đem toàn bộ gánh nặng đè lên vai người thiếu nữ.
Ngay cái khoảnh khắc thiếu nữ gầy yếu kia bị mang vào mật thất, trong mắt Hình Quyết tựa như có một ngọn lửa lớn dữ dội đang bùng cháy, quay cuồng cắn nuốt tâm trí hắn, tựa như muốn đem cả đất trời thiên địa này hung hăng dẫm nát dưới lòng bàn chân.
Đầu Hứa Diệc Hàm rũ xuống, cánh tay tê dại giống như bị người cầm trụ, hiển nhiên cũng không thể thiếu được tầng tầng lớp lớp xiềng xích. Chỗ cổ tay như bị bẻ gãy, vô lực mà rũ rượi, đau đớn như bị tách rời khỏi cơ thể.
Mái tóc dài như thác nước che dấu đi hơn nửa khuôn mặt tái nhợt của nàng, ẩn ẩn chỉ có thể thấy được một bên khuôn mặt vốn là tuyệt mỹ, trắng nõn, thì nay lại trắng bệch như giấy trắng, lộ ra khí thái lạnh lẽo. Trên chiếc mũi tiểu xảo còn đọng lại một vệt máu dài, dưới sự phụ trợ của làn da trắng mịn mà, cực kỳ bắt mắt.
Từng giọt mồ hôi chậm rãi rơi xuống, như một đao búa mạnh hung hăng gõ vào trong lòng Hình Quyết.
Hình Thiên đắc ý mà nhìn đến biểu tình phẫn nộ, điên cuồng như muốn ăn thịt người của hắn. Giờ phút này, cả người hắn tỏa ra hàn khí ác liệt hơn cả trăm lần so với những lần trước!
Hai tay hắn gắt gao nắm chặt, móng tay dài đâm sâu vào trong da thịt chai lỳ, gân xanh bạo trướng. Trong chớp mắt, cả người bùng nổ sự lạnh lẽo đến cực độ.
“Hình – Thiên!” Hắn nghiến răng nghiến lợi phun ra hai âm tiết, khóe miệng chảy ra máu tươi, hai mắt trợn lên, đôi hắc ưng như muốn phá băng mà ra, làm cho Hình Thiên kinh sợ mà lui về sau một bước, theo bản năng mà trốn chạy khỏi uy nghiêm của con thú dữ hoang dại trước mắt.
Nhưng rất nhanh, Hình thiên lại cười, hắn cao ngạo mà hất cằm lên: “Ngươi thua rồi, thua ngay từ lúc ngươi bước ra khỏi hoàng cung mười lăm năm trước. Mà hiện tại, cũng là lúc nên để kẻ thất bại thảm hại như ngươi hưởng thụ mùi vị bị trừng phạt.”
Hắn xoay người, giơ tay bóp chặt lấy cằm Hứa Diệc Hàm, đem khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu kia của nàng để đối diện với Hình Quyết – ngón tay hắn dùng lực cực mạnh, thế nên Hình Quyết cũng có thể nhìn thấy rõ ràng những vết hằn đỏ trên làn da nõn nà của nàng thiếu nữ ý, thậm chí ngay cả người đang bị tra tấn đến mất hết cả ý thức như Hứa Diệc Hàm cũng phải đau đớn mà hé mắt ra.
Hình Thiên dùng ánh mắt của kẻ săn mồi nhìn chăm chú vào Hứa Diệc Hàm, khóe miệng hắn nở nụ cười tươi roi rói, tà khí nghiêm nghị, không chút nào che giấu nội tâm sung sướng lúc này.
Mi mắt của nàng nặng trĩu, không thể nào nâng lên nổi, gắng gượng hết sức, nàng mới dần dần nhìn thấy rõ Hình Quyết đang ở cách đó không xa. Trong nháy mắt, nàng như được hồi sức, dùng hết sức bình sinh mà mở mắt cho thật to, xác định đúng là hắn, nàng mới vui vẻ mà hò reo.
Sung sướng… Bi thương… Thương tiếc…
Vô vàn cảm xúc bùng nổ trong lòng ngực nàng, làm nàng không biết phải nói gì…
Chàng ấy còn sống… Ít nhất, còn có thể gặp lại chàng ấy một lần nữa.
Hình Thiên hưng phấn mà nhìn phản ứng của nàng. Muốn bắt được Hình Thiên, chỉ cần có Thái Hậu là đã nắm được chín phần thắng, đến nỗi ngay cả Hứa Diệc Hàm, hắn cũng là tự mình dẫn người đi. Ngay chớp mắt hắn nhìn thấy nàng ta, hắn phải phái rất nhiều thủ vệ có võ công cao cường vây bắt lấy nàng ta. Cho đến khi mang về kinh thành, vô luận trên đường đi có tra tấn nàng ta thế nào thì trước sau vẫn cứng đầu không chịu rên rỉ, hoặc hé răng nói một lời nào. Không cùng hắn nói chuyện, thậm chí còn khinh thường không thèm liếc hắn một cái. Hình Thiên đã từng hoài nghi nàng chính là một người câm. Nếu không phải một lần nàng ta đều dùng loại ánh mắt bướng bỉnh, thù hận mà nhìn chằm chằm hắn, hắn còn nghĩ nàng ta là một người mù.
Hình Quyết áy náy, thương tiếc mà nhìn đến Hứa Diệc Hàm, dù cho đã tính toán kỹ càng như thế, hắn vẫn bỏ sót nàng. Giờ phút này, hắn vô cùng hy vọng rằng, người chết chỉ có duy nhất một mình hắn.
Tựa hồ như hiểu được suy nghĩ của hắn, Hứa Diệc Hàm ngược lại nở một nụ cười.
Nụ cười của mỹ nhân, khuynh quốc khuynh thành.
Hình Quyết như bị lửa giận thiêu đốt, chăm chú nhìn nàng.
Hai người cách nhau bất quá chỉ vài bước chân, nhưng lại có vẻ như xa nhau ngàn dặm; tuy cách xa nhau vạn dặm, lại vẫn có thể hiểu được ý nhau. Những người đứng xung quanh đối với bọn họ mà nói, chỉ như gió thoảng mây bay.
Ý cười Hình Thiên ngưng lại, sắc mặt trầm xuống, quét mắt nhìn về phía bọn họ, hừ lạnh một tiếng: “Tốt cho một đôi uyên ương mệnh khổ, tốt cho một người hảo hán si tình. Hình Quyết, trẫm đây sẽ thỏa mãn tâm nguyện cuối cùng của ngươi, hiện tại, cũng là lúc ngươi nên chịu đựng tra tấn rồi.”
Điều động chân khí, nội lực luân chuyển, Hình Thiên chậm rãi giơ tay ra, một tầng màu lam nhàn nhạt bắt đầu tích tụ trong tay hắn.
Đồng tử Hình Quyết căng thẳng, theo sau tiếng cười dữ tợn của hắn ra, là một chưởng nội lực mạnh mẽ đánh vào lòng ngực của Hứa Diệc Hàm!
Một đạo lực mạnh mẽ làm gió bão nổi lên, thổi bay vạt áo lẫn cả mái tóc đen phân loạn.
Hứa Diệc Hàm bị chấn động đến nỗi bị đánh bật về phía sau, miệng phun ra một búng máu tươi, mỗi một tế bào trong cơ thể đều đang phải run rẩy, trong đầu trống rỗng, chân khí quanh thân tán loạn…
“Phốc!” Lại một ngụm máu tươi phun ra, kinh mạch trong cơ thể đứt từng khúc từng khúc, chân khí như một cơn gió lốc mãnh liệt mà quyết đến từng nơi trong huyết mạch. Sau một hồi lăng trì đau đớn, cơ bắp, mạch máu, tâm can tì phổi thận, đều như bị một lưỡi dao nhỏ sắc bén thiết xẻo, thân thể như một bãi chiến trường, bất luận chỗ nào đều phải đón nhận cơn hành hạ đau đớn này.
Miệng lưỡi Hình Quyết như bị hắn cắn đứt, máu tươi tích tụ ở xương quai xanh, đôi mắt hắc ưng nổi lên từng trận gió lốc, cuồng phong, đem sự điên cuồng nơi đáy mắt hắn dâng lên đến cực điểm.
Hắn làm sao không nhìn ra được…
Một chưởng này đồng thời làm cho võ công của Hứa Diệc Hàm mất đi hết, kinh mạch cũng đứt khúc, từ đây chính là một phế nhân chân chính. Nàng có lẽ sẽ không chết, nhưng với thương thế như thế, về sau, bảo bối tâm can của hắn sẽ phải chịu sự gặm nhấm đau đớn sống không bằng chết mà thôi.
Hắn càng phẫn nộ đau lòng, Hình Thiên lại càng vui vẻ, hắn nói: “Bẻ gãy tay chân!”
“Ca ca… Ca…”
…..
Hứa Diệc Hàm như một con rối gỗ tùy ý để người ta giật dây, thân thể vô lực, khắp người không còn chỗ nào là lành lặn, nguyên vẹn. Nàng vẫn còn ý thức, nhưng chỉ là thân thể đã không còn nghe theo sự điều khiển của nàng.
Khoảnh khắc thiết phiến nóng rực hạ xuống đầu vai nàng…
Hứa Diệc Hàm hơi ngẩng đầu, thật đau… Như những dòng điện nhỏ luân chuyển trong cơ thể, cảm giác này làm ý thức nàng dần dần nổi lên những cơn sóng ngầm nho nhỏ. Cả người dần dần mù mờ, linh hồn gần như tách rời khỏi thế xác, trôi nổi ở vùng trời biển mây vô tận,… Cả người cũng chậm rãi bốc hơi lên. Quần áo hóa thành tro tàn, làn da cháy xém, huyết nhục đỏ tươi lộ ra, mùi vị da thịt bị đốt cháy tràn ngập trong nơi mật thất u tối.
“A!” Hình Quyết ngửa mặt lên trời hét lớn, một dòng máu tươi chậm rãi chảy từ hai mắt xuống. Hơi thở táo bạo, lạnh lẽo phiêu đãng khắp người hắn, đem cả thân thể hắn đắm chìm trong cơn lốc lưỡi đao sắc bén. Chân khí bạo tẩu, nội lực tứ phía, hắn lúc này tựa như Tu La của nơi địa ngục – mọi người trong mật thất đều là tay run chân động, suýt chút nữa té ngã.
Tên canh ngục cầm kìm sắt là run rẩy nhất, hai đầu gối nhũn ra, chân mềm như nước, cơ hồ như muốn quỳ trên đất.
Hình Thiên cười to, ghé người vào bên tai Hứa Diệc Hàm, dùng nội lực mà truyền âm thanh vào tai Hình Quyết. Hắn ôn nhu mà nói: “Tốt cho một cái mỹ nhân, hủy hoại như thế chẳng phải đáng tiếc lắm sao? Thật là…” Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng, mắt lộ ra biểu tình tiếc hận, thở dài, “Hình Quyết chỉ là một tên phế vật vô năng, nhưng trẫm đây lại có lòng thương hương tiếc ngọc, yêu quý mỹ nhân vô cùng. Nếu nàng nguyện ý lưu lại trong cung, trẫm cũng sẽ không tiếc thứ gì mà bảo toàn tánh mạng của nàng. Từ đây cả đời tôn quý, tâm không phải lo nghĩ, cũng không cần phải trốn chui trốn lủi, tránh đông tránh tây, ẩn cư nơi núi sâu hiểm trở, nàng nguyện ý không?”
Hứa Diệc Hàm không thể ngẩng đầu lên, bên tai lại mơ hồ có tiếng nói nỉ non của ai đó, nhưng nàng biết đó không phải Hình Quyết của nàng.
Thật lâu sau, môi nàng mấp máy, vô thanh vô tức, nhưng cả Hình Quyết và Hình Thiên đều xem hiểu ý nghĩa của lời nàng vừa nói ra.
“Cút đi!”
Hình Thiên cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn, nhưng vẫn có chút tức giận. Con ngươi u ám mơ hồ toát lên sự phẫn hận, lạnh lùng nhìn nàng một cái, chợt hắn thu lại sự tức giận, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Được, cút ngay đây.”
Sau đó, hắn mạnh tay xé toạc quần áo trên người nàng xuống.
Trong nháy mắt, toàn bộ y phục trên người nàng đều rơi xuống đất, thân thể lả lướt của thiếu nữ bại lộ hoàn toàn dưới ánh mắt của toàn bộ mọi người trong mật thất.
Da như tuyết trắng, mềm mại mịn màng, hai chân thẳng tắp, eo thon mông vểnh…
Thân thể mỹ nhân này thật đúng là làm người khác mê muội mà.
Trừ bỏ Hình Quyết, mắt của tất cả mọi người đều mở to, mấy tên cai ngục và thị vệ thỉnh thoảng còn nuốt nước miếng, áp chế ham muốn mãnh liệt đang dâng trào trong nội tâm.
Đồng tử Hình Thiên cũng co rụt lại, nhưng nghĩ đến việc đây là nữ nhân của Hình Quyết, hắn liền không có hứng thú.
Khóe miệng hắn gợi lên độ cong tà ác, liếc nhìn Hình Quyết cái cuối cùng, sau đó tùy ý phất tay: “Thưởng cho các ngươi, đùa chết rồi thì đem ra khỏi cùng, tìm đại một cái bãi tha ma nào đó rồi ném vào.”
Mấy tên cầm thú đội lốt người nhìn nhau, mừng như điên mà quỳ rạp xuống đất: “Tạ ơn Hoàng Thượng!”
Người đang bị vây khốn trong sự phẫn nộ tột cùng, Hình Quyết, gào to lên một tiếng như muốn kinh thiên động phách, sâu trong đó ẩn chửa sự hiểm nguy của một con thú hoang dại: “Hình Quyết ta đây, chắc chắc sẽ làm cho ngươi… Chết! Không! Toàn! Thây!”
Sau lưng Hình Thiên toát lên một trận lạnh lẽo, hắn dừng lại, quay đầu chăm chú nhìn vào mắt Hình Quyết, cao ngạo nói: “Ngươi không có cơ hội.”
Sau đó, bóng dáng hắn dần dần biến mất khỏi mật thất u tối.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!