Yêu Vì Tính Phúc
Quyển 4 - Chương 18: Ta chỉ có một mình chàng là người thân
Editor: Kua Kua (Ái Vũ)
Ánh mắt Hình Quyết âm u, lanh lùng nhìn chằm chằm lão ta, tròng mắt còn mơ hồ lộ ra sát ý: “Vậy thì còn một nữ nhi khác của Hứa tướng quân thì…”
Trong giọng nói đã lộ ra ý vị cảnh cáo.
Hoài nghi, dò xét, thậm chí cả thần sắc áp bức. Ý của Hình Quyết chính là, những lời tiếp theo Hứa Kha muốn nói, tốt nhất nên được suy xét rõ ràng, nếu như có một tý gì lừa gạt, chính là đã đụng đến điểm mấu chốt của hắn. Nếu đã có gan làm như thế, thì lửa giận của hắn sẽ bùng nổ, mà đến lúc đó sẽ không có kẻ nào gánh vác được.
Thậm chí, cho dù đó là sự thật, Hình Quyết cũng sẽ không tin. Không thể phủ nhận rằng, giờ phút này tâm tư hắn thật sự đang nổi lên từng đợt gợn sóng, sự bình tĩnh vui vẻ được duy trì từ lúc Hứa Diệc Hàm tỉnh lại, nay lại bị quấy nhiễu bởi tin tức này.
Hai mắt đỏ ngầu của Hứa Kha trực tiếp đối diện với hắn, không có ý muốn thoái lui, dường như người trước mắt lão là Hình Thiên. Lúc này, lão đã sớm không màng đến những thứ khác, thanh âm run rẩy vang lên: “Ta, ta đã sớm điều tra mọi thứ rõ ràng, đứa nhỏ kia còn sống trên đời! Sau khi nó bị Hình Thiên mang đi, đã được đưa lên núi!”
Bên tai Hình Quyết như có một trận nổ vang, lòng hoảng hốt, đủ loại ý nghĩ chợt nảy lên trong lòng hắn, hắn thậm chí còn không biết mình nên có loại biểu tình gì.
Hứa Kha khó lòng kiềm chế nói: “Nhị gia, hài tử kia, đang ở bên cạnh ngài, có đúng hay không? Đa đã xem qua bức vẽ của nó rồi, cùng Nhã nhi có vài phần tương tự, chính là đứa bé ấy…”
Ánh mắt Hình Quyết dần dần trở nên sắc bén, có cảm giác tựa như món bảo bối hắn bảo hộ bấy lâu nay đột nhiên bị người khác mạo phạm, xâm chiếm. Thệ nhi là của hắn, quá khứ cũng vậy, hiện tại cũng thế. Vô duyên vô cớ thế nào, đột nhiên lại có một người nhảy ra xưng là phụ thân của nàng ấy. Cho dù lý trí có thanh tỉnh đến đâu, cũng không thể nào đủ sức mà áp chế đi ngọn lửa giận đang bùng cháy trong lòng hắn.
Nên vui mừng cho nàng sao? Nàng không chỉ có hắn là người thân duy nhất, mà còn có thêm huynh đệ tỷ muội. Hay là nên ích kỷ mà chiếm hữu nàng, độc chiếm vị trí quan trọng nhất trong cuộc sống của nàng?
Hắn đứng lên, lại cảm thấy hổ thẹn vì sự bủn xỉn của bản thân. Những cảm xúc rối ren trong lòng hóa thành một mớ hỗn độn, Hình Quyết gắt gao nhìn lấy Hứa Kha, một lúc sau, ánh mắt đầy sự áp bách uy hiếp dần dần biến mất, thay vào đó là sự lãnh lẽo khôn cùng, hắn bình tĩnh mở miệng: “Hứa tướng quân, hiện tại quan trọng nhất chính là, cho dù nàng ấy thật sự là con gái thân sinh của ông đi nữa, thì thành ý mà ông đầu quân về phe của ta là bao nhiêu?”
“Thưa Nhị gia, Hình Thiên đã cướp đi nữ nhi của lão phu, khiến cốt nhục cha con chúng ta chia lìa, mối thù này, Hứa Kha ta không thể không trả! Hôm nay, toàn quân Hứa gia chúng ta cam đoan rằng sẽ trung thành với ngài, nếu có ác tâm, sẽ bị trời tru đất diệt! Không giết được Hình Thiên, lão phu không còn mặt mũi nào gặp phu nhân của chính mình! Nếu như Nhị gia còn chưa tin, ta liền lập tức lấy cái chết ra mà thề, chỉ khẩn cầu Nhị gia vì ta mà báo thù!” Hứa Kha khụy gối xuống đất, dập đầu trước mặt Hình Quyết. Phần đại lễ này, không thể phủ nhận rằng thật lớn lao.
Hình Quyết cúi đầu nhìn ông ta, đáy mắt thâm sâu khó lường, biểu tình lạnh lẽo làm người khác khó có thể đoán được ý nghĩ của hắn.
“Ta có mang theo rất nhiều tin tình báo,” Hứa Kha trình lên một quyển sách nhỏ, “Nếu Nhị gia tin tưởng, ta sẽ tự mình mang binh, xông pha nơi đầu chiến tuyến!”
Hình Quyết nhàn nhạt mà liếc nhìn quyển sách nhỏ kia, tiện tay lật lật vài tờ, trong đó bao hàm một ít thủ đoạn Hình Thiên áp dụng với đại binh, còn có bản vẽ nơi phòng ngự của một số tòa thành chủ chốt, quan trọng nhất chính mô phỏng của những nơi được bố trí trọng binh, có hãn tướng điều khiển, cùng với những thông tin tư mật về kho lúa dự trữ.
Những thứ này, đều là bí mật. Nếu đây là chiêu trò của Hứa Kha, thì thật đúng là tốn không ít tâm tư.
Hình Quyết vô cảm mà nhìn hết qua một hồi, lại một lần nữa đối diện với Hứa Kha, cũng đã thiếu đi vài phần lạnh lẽo: “Hứa tướng quân, đứng lên đi. Có thêm ông vào phe ta, ngày lành của Hình Thiên khẳng định sẽ không còn nhiều.”
Hắn nghĩ nghĩ, lại nói: “Tối nay mọi người trong quân doanh sẽ mở tiệc đón gió tẩy trần cho ông.”
Hứa Kha do dự nói lời cảm ơn, mà Hình Quyết lại không cho hắn cơ hội tiếp tục mở lời, nhanh chóng xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng của hắn, trong mắt Hứa Kha xẹt qua vài phần thấp thỏm.
Một ngày này quân sự bận rộn, thẳng cho đến khi chạng vạng mới xong, Hình Quyết tự mình trở về soái trướng nhìn Hứa Diệc Hàm. Một đôi cánh tay ngó sen trắng nõn bỗng từ giữa không trung vươn ra, vai ngọc như ẩn như hiện, nàng quay đầu lại cười với tên nam nhân đang đến gần, mị hoặc phong tình.
Trải qua trận sinh tử này, nàng giống như một cô nương vô ưu vô lo hồi bé. Đôi đồng tử đen nhánh của Hình Quyết dừng trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, còn có vết sẹo bị phồng rộp trên bờ vai mịn màng kia, trong mắt hắn lại xẹt qua một tia áp lực, cùng với phẫn hận.
Hình Thiên.
Nếu như Hứa Kha không lừa gạt hắn, thì với dụng ý của Hình Thiên, cũng đủ để Hình Quyết hắn nổi trận lôi đình. Để một đứa nhỏ vô tội ở lại bên cạnh hắn, làm nàng trở thành uy hiếp của hắn. Mặc dù chính mình đã vứt bỏ hết thảy, ẩn cư nơi núi sâu, cũng sẽ bị hắn kiểm soát, lưu lại nhược điểm trong tay hắn. Hơn nữa là, dường như Hình Thiên đã thành công với mưu kế này. Ngay từ cái khoảnh khắc Hình Quyết hắn tự mình đem Thệ nhi bế lên, thì hắn đã lưu lại một cái nhược điểm vô cùng lớn.
Vô luận mối quan hệ giữa hắn và Thệ nhi ra sao, cho dù Hình Thiên có nắm nhược điểm của hắn thì như thế nào? Tựa như hiện tại.
Bởi vì một đoạn chuyện xưa cũ này, hắn đã lâm vào trạng thái tiến thoái lưỡng nan, rất khó có thể quyết định rằng có nên tín nhiệm Hứa Kha không?
Thệ nhi thì sao? Sau đó hắn phải đối xử với nàng như thế nào?
Hình Quyết lâm vào trầm mặc, chỉ chuyên chú nhìn Hứa Diệc Hàm thay quần áo. Đợi đến khi nàng xong xuôi, mới mở miệng: “Tôi nay mọi người mở tiệc nàng bồi ta đi gặp một người.”
Hứa Diệc Hàm quan sát hắn một hồi, gật gật đầu.
Cho dù Hình Quyết có băn khoăn thế nào, nhưng khi chính bản thân nàng nhìn thấy Hứa Kha cùng với đứa con gái độc tôn Hứa Diệc Nhã, trong lòng vẫn là âm thầm cười khổ một phen.
Không tồi… Chỉ cần nhìn thấy các nàng ở chung một chỗ, sẽ có ai hoài nghi rằng bọn họ không phải là tỷ muội thân thiết? Mặt mày có đến bảy, tám phần tương tự, bất quá do môi trường trưởng thành khác nhau, thế nên cũng tạo thành hai luồng khí chất bất đồng.
Hứa Diệc Nhã – tỷ tỷ của nàng, điển hình là một tiểu thư khuê các, danh môn thục nữ. Tuy nàng ta thỉnh thoảng nhịn không được mà nhìn về nàng, nhưng vẫn duy trì bộ dáng rụt rè, nhất cử nhất động, đều là phong phạm của thiên kim chốn đô thành.
Còn Hứa Diệc Hàm, tuy bệnh nặng mới khỏi, cả người vẫn còn nhu nhược, tái nhợt, nhưng quanh thân vẫn bao trùm một mảnh băng sương, cự tuyệt người khác đến gần.
Những người khác hiển nhiên đều cố ý mà như vô tình quét mắt tới lui giữa hai người bọn họ, mà hai người đương sự đứng trong cuộc lại mảy may tỏ ra không liên quan tới mình.
Hứa Diệc Hàm ngồi ở bên cạnh Hình Quyết, lặng yên mà ăn, hiển nhiên cũng đã biết được mọi chuyện.
Quả nhiên, không lâu trước đó, nàng cũng đã có lòng nghi ngờ. Mỗi cái nhiệm vụ nàng từng trải qua, đều có tên là “Hứa Diệc Hàm”. Nhưng khi đến thế giới này, Hình Quyết lại đặt cho nàng là “Thệ nhi”, không có chút nào dính dáng đến tên thật của mình. Ngay từ lúc còn ở “thời kỳ trẻ con”, nàng cũng đã nghĩ qua việc này cũng là một bí ẩn cho thân thế của nàng.
Không nghĩ tới cố tình lại là lúc này, cha mẹ thân sinh lại lấy thân phận như thế mà xuất hiện.
Nàng ít nhiều cũng có thể suy đoán ra tâm tư hỗn loạn lúc này của Hình Quyết – hắn gạt được người khác, nhưng không qua mắt được nàng.
Bữa cơm này, người Hứa gia đứng ngồi không yên. Sau bữa tiệc, mọi người tụ lại, lấy máu nghiệm thân, nhận tổ quy tông. Đôi phu thê Hứa Kha kích động đến nỗi không thể kiềm chế được, vội vã vươn tay ra kéo nàng, lại bị nàng lặng yên mà tránh đi, đột ngột hỏi: “Các người biết tên của tôi chứ?”
Phụ tử Hứa Kha đều sửng sốt, sau đó lại âm thầm đau xót.
“Là Hứa Diệc Hàm.” Hứa phu nhân lệ nóng đầy mặt, âm thanh nghẹn ngào, run rẩy, “Con ơi…”
Nàng nhẹ gật đầu, cũng không có ý định ở lại ôn chuyện xưa với bọn họ, lưu lại một hồi, liền nhanh chóng trở về soái trướng. Hình Quyết cũng đi theo. Thế nên, nơi đây chỉ còn lại người Hứa gia với tâm trạng buồn vui đan xen, cảm xúc ngốn ngang.
Ánh mắt Hứa Diệc Nhã thỉnh thoảng liếc về phía bóng dáng của hai người bọn họ, có chút phức tạp.
Trong soái trướng, Hình Quyết xử lý quân vụ, Hứa Diệc Hàm ở bên nghiền mực, lo lắng chu toàn. Không khí có chút khác lạ, vô luận là Hình Quyết, hay là Hứa Diệc Hàm, đều có tâm sự riêng.
Ngòi bút chấm thật lâu trên giấy, ấn đường Hình Quyết nhíu chặt, ngồi bất động như thế thật lâu.
Hứa Diệc Hàm lấy bút trong tay hắn, nhẹ nhàng cầm lên một tờ giấy trắng mới, từng nét bút hạ xuống, câu chữ nhanh chóng được viết ra, miệng nhàn nhạt nói: “Là vì Hứa Kha sao?”
Hắn im lặng.
“Còn nếu là vì ta, thì đừng lặng yên như thế.” Sắc mặt nàng vẫn như cũ.
Hình Quyết nhìn về phía nàng, tựa như muốn từ trong mắt nàng nhìn thấu tất cả tâm tư.
Sau một lúc lâu, hắn đáp lời: “Nếu lão ta là quân cờ trọng yếu mà Hình Thiên phái tới, muốn lấy được tín nhiệm nơi ta, từ đó lập mưu biến kế. Cho dù lão ta có ở phe phái bên nào, hiện nay ta đều có thể tin hắn. Chỉ là…”
“Trên đời này, ta chỉ có một mình chàng là người thân.” Nàng khẳng định mà nói. Sau đó, đem bút gác xuống, bốn chữ to rõ hiện lên trên giấy.
Đáy mắt Hình Quyết xẹt qua một tia vui vẻ, khuôn mặt lạnh lùng hơi hòa hoãn xuống. Hắn cầm lấy tờ giấy nàng vừa viết ném vào cây đuốc gần đó, bốn chữ “Tương kế tựu kế” dần bị lửa nuốt hết, hóa thành tro tàn.
Đoạn đối thoại này dường như chưa được diễn ra, Hứa Diệc Hàm vẫn cứ lặng yên mà nghiền mực như cũ, Hình Quyết lại đem tất cả thần sắc của nàng thu hết vào đáy mắt, dần dần yên lòng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!