[ YoonMin] Đại ca ... tôi yêu anh !
Chương 11 : Phải lòng Mều nhỏ .
Ánh nắng chiếu vào mặt anh khiến anh nhăn mặt mà thức dậy , ngáp vài cái rồi xuống giường , như thường lệ , anh đánh răng rồi chuẩn bị đồ đi học , nhưng hôm nay được nghỉ , lại được Jinie rủ đi chơi , có cả JungKook nữa nên dù anh có bận cách mấy cũng bỏ hết mọi công việc mà đi để gặp cô , anh cũng không biết từ khi nào mà mình đã phải lòng Kookie đáng iu đây ? , nhưng không gặp được cô thì anh lại rất nhớ và muốn chạy lại thật nhanh vào nhà cô mà ôm cô .
Anh chuẩn bị đồ đạc vào balo xong rồi , cầm cái điện thoại trên tay , phân vân không biết có nên gọi cho Kookie hay không , vì anh muốn nghe giọng cô giờ này .
– Alo …
– Alo , Taehyung hả ? Có chuyện gì hay không ?
Giọng nói ấm áp ấy vang lên , xóa tan nỗi nhớ mà anh bao trọn , lấy đại cái cớ qua đón cô rồi đi chung luôn .
– À … tớ định qua đón cậu . 2 đứa mình đi chung luôn …
– Ừm cũng được .
Anh vui mừng khi cô nói ra như vậy , chuẩn bị nhanh rồi chạy xuống nhà , thật ra anh là con trai của tập đoàn Kim , nhưng anh muốn dấu mình không cho người khác biết , anh không muốn quá nhiều người biết đến mình . Là do anh không muốn những cô nữ sinh sẽ vấy bẩn anh , anh biết , khi họ biết anh là thiếu gia thì chỉ có thể là làm mọi cách để được trở thành bạn gái anh . Lúc đó , anh sẽ không có thể đến với JungKook được .
Chạy đến chiếc xe hơi của riêng anh , chiếc xe này anh yêu quý nó lắm .
/ Nhà Jimin /
Lúc này cô còn đang ngủ vì hôm qua làm một đống bài tập toán , nên hôm nay cô mệt lắm .
Đang ngủ ngon lành thì chiếc điện thoại xinh xắn của cô reo lên , khiến cô giật mình , rồi sinh ra bực tức . Cô rất ghét ồn ào ( T/G : Min à ~~~ Min cũng ồn ào phết đó thôi =))) ) .
Nên tiện tay quăng cái điện thoại đi luôn ,ngủ tiếp :v .
Nhưng cái chuông báo thức lại reo lên thêm lần nữa , và cô bất lực mà ngồi dậy . Hôm nay không đi không được rồi . Nhưng vì có cái tên YoonGi mà cô không muốn đi thôi , không là hôm nay cô dậy sớm lắm .
Vừa mới bước xuống nhà . Một quang cảnh không mấy khiến cô ngạc nhiên , tròn mắt .
Đó là cái tên YoonGi , đang ngồi chảnh chọe mà cầm cái điện thoại .
– WT*? Sao hắn lại ở đây ?
Cô bực mình chạy xuống nhà nhanh , khiến hắn giật mình từ phía sau nhưng lại định hình lại rồi cười mỉm nhẹ với cô .
– Sao anh lại ở đây ?
– … Thì tôi chờ cô nãy giờ mà ? 2 ta đi chung .
– Ý tôi là , sao anh vào nhà tôi được .
– À … cửa không khóa nên …
– Đúng là …
Cô nhíu mày , cái thái độ khinh thường anh , nhìn anh không khác gì kẻ trộm vào nhà ban ngày mà ngồi hênh hoan không xem chủ nhà là ai .
– Sao không kêu tôi dậy ?
– Tại thấy cô ngủ ngon quá nên không nở kêu .
– Chờ tôi chút đi , tôi rửa mặt rồi chuẩn bị đồ đạt cái .
Cô vào phòng tắm , còn anh chỉ ngồi ở đó , anh nhìn xung quanh , không ngờ nhà cô cũng lớn và đầy đủ tiện nghi nhỉ , cảm giác ngồi ở đây sao ấm áp và hạnh phúc lạ thường . Còn đối với nhà anh , không phải , đó là căn biệt thự , đầy đủ những thứ , nhưng sao anh cảm thấy không khí lạnh lẽo bao trùm , hay là do anh ở một nơi không được gọi là tiếng cười sao ? Và không có cả yêu thương …
Đó là lí do , anh trở thành người như vậy , một con người không có nụ cười , những nụ cười anh tạo ra , chỉ là giả tạo .
Anh đứng dậy nhìn xung quanh nhà , có quyển sách màu hồng có gắn một hình trái tim cực đẹp , tò mò , anh lật ra xem thử , những bức ảnh gia đình của cô hiện ra , những gương mặt luôn tươi cười trong hình khiến anh ghen tị , quả thật , những tình cảm gia đình đơn sơ nhưng đầy đủ tình cảm dành cho nhau , còn hơn , tình cảm gia đình giàu có nhưng lại không có một tình cảm thật sự nào .
Cô không nói gì , bước ra soạn quần áo , cũng không để ý anh đã chú tâm đến cái quyển sách của cô , cô bước lên phòng soạn quần áo .
Anh ngắm nhìn bức ảnh ấy , giở ra trang cuối , anh nhìn từng dòng chữ . ” Cố gắng học để thi kì thi đại học , cố lên Park Jimin “.
Dòng chữ ấy giúp anh yêu thích con người cô hơn , anh xem cô rất thú vị :v
Cô bước xuống rồi nhăn mặt , quả thật cô nhăn mặt nhìn rất dễ thương .
– Ta đi thôi .
– Nè , ai cho anh xem chứ .
– Tại tôi hiếu kì nên xem thôi .
– Mà , anh có xem trang cuối không ?
– … Không .
Cô khẽ mừng thầm , anh mà biết cô ghi như thế chắc sẽ cười cô cho mà xem , nhưng cô đã lầm vì anh đã biết rồi , muahaha. Và có lẽ anh đã thích cô rồi .😁.
– Hết chương 11 –
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!