ஜ۩۞۩ஜTruyện: Ê chị già! Cho tôi mượn nhà tắm một chút! ஜ۩۞۩ஜ
Chương 3: Tán gái cũng cần có kĩ thuật
\”Chậc, không biết tên thần kinh nào tốt bụng nấu cho mình bữa ăn ngon lành như thế này đây!\”
Ngoài miệng nói như vậy, thực chất cái bản tính tham lam và háu ăn của Khương Tửu Nhạn còn muốn cái tên thần kinh nào đó nấu nhiều nhiều chút để cô đỡ tốn tiền mua đồ để nấu bữa trưa. Sau khi giải quyết nhanh lẹ đóng thức ăn khó tiêu trên bàn cũng vừa lúc tới giờ học buổi chiều ở trường. Vừa đặt chân vào lớp, cũng là lúc chuông điểm giờ vang lên. Vẫn như thường lệ, Khương Tửu Nhạn luôn chen chân ở vị trí cuối cùng, mặc dù có hơi khó nhìn một chút.
\”Này, sao sáng nay chị già lại đuổi tôi về?\”
\”À…Tại nhóc đẹp trai quá làm giảm phong độ của chị!\”
Khương Tửu Nhạn khẽ kêu lên khi thấy Minh Triết Lâm ngồi ngay cạnh mình. Hắn nằm gục xuống bàn, đưa đôi mắt lười biếng của mình nhìn chằm chằm vào người bên cạnh. Vì là buổi học chiều các môn ngoài lề nên có khá nhiều sinh viên cúp tiết, cộng thêm cái áo trường chói lóa trên người Minh Triết Lâm nên cậu dễ dàng lẻn vào đây. Không hổ danh là chị già, tới cái vẻ mặt ngạc nhiên cũng thốn tới mức như vậy.
\”Chị có tò mò khi tôi lẻn vào đây không?\”
\”Khỏi, lại trèo tường chứ gì? Không học thì về đi\”
\”Chán lắm, ở với chị già vui hơn ~\”
\”Ai đôn ke\”
Giở sách vở ra và chăm chú theo dõi bài giảng, Khương Tửu Nhạn phớt lờ con người bên cạnh. Vừa học bài, vừa ngồi nhẩm thời gian. Cô gõ nhịp nhịp trên bàn, hướng đôi mắt màu đen thẳm của mình lên bục giảng, cố gắng không để cơn buồn ngủ ập xuống.
\”Này!\”
\”Gì?\”
\”Tôi đói!\”
Minh Triết Lâm đưa vẻ mặt tội nghiệp của mình về phía Khương Tửu Nhạn, hắn chớp chớp mắt, hàng lông mi dài cong cong nhìn tới yểu điệu.
\”Đói thì nhóc tự đi mà mua đồ ăn. Ngồi đây ăn vạ tôi làm gì?\”
\”Người ta đói thật mà!\” – Hắn nhìn cô, chớp chớp mắt.
\”Đói à? Thế có muốn ăn quả roi không?\”
Khương Tửu Nhạn mỉm cười \”thân thịn\”, các ngón tay được bẻ đều đặn kêu tách tách. Khuôn mặt vốn không trắng trẻo đi theo mái tóc cột đuôi ngựa ngênh ngênh lên nhìn trông có vẻ bá đạo.
\”Qủa roi mùa nay có à chị? Tí nữa em mua roi về cả hai đứa mình cùng ăn cùng tẩm bổ nhé?\”
Minh Triết Lâm cười hì hì, đưa tay vò vò mái đầu rối như tổ quạ của mình
\”Hai em không định làm bài tập trên bảng à?Vẫn còn rảnh rỗi ở đây bàn luận về đồ ăn?\”
Thầy giáo giảng môn không biết từ đâu đi đến, liếc mắt một cái rợn cả người.
\”A..dạ! Bọn em đang bàn luận về….học mà thầy!\”
\”Học?Em đang đùa tôi sao?\”
Khương Tửu Nhạn lúng túng véo véo người ngồi bên cạnh một cái, trên trán bắt đầu túa mồ hôi. Không giải quyết xong vụ này là đời cô nở hoa chứ chẳng đùa.
\”Sao vậy? Đau bụng ở đâu à chị già?\”
Minh Triết Lâm khó hiểu nhìn sang Khương Tửu Nhạn, rồi khẽ \”à\” lên một tiếng. Hắn nhanh chóng bế bổng Khương Tửu Nhạn lên, hiên ngang bước ra khỏi chỗ ngồi.
\”Đi đâu vậy?\”
Thầy giáo chỉnh lại cặp kính trên mặt, khẽ nghiêm giọng. Lũ sinh viên nghịch ngợm này, ông đây không tin là không trị được.
\”Thưa thầy, bạn ấy bị đau bụng dạ dày nên em đưa bạn xuống phòng y tế\”
\”Có thật là đau bụng không?\”
\”Thật. Không tin thầy có thể nhìn mà!\”
\”Hừm….\”
\”Phiền phức thật. Nếu thầy không cho em đưa bạn ấy đi ngay bây giờ, xảy ra mệnh hệ gì thì thầy phải chịu trách nhiệm với em!\”
Khương Tửu Nhạn nằm trên tay Minh Triết Lâm nghe cuộc đối thoại giữa hai người mà tâm hồn cứ liên tưởng tới cảnh mối tình đam mỹ giữa thầy và trò. \”Chịu trách nhiệm\” Chẳng lẽ Minh Triết Lâm muốn ông thầy giáo này chịu trách nhiệm về tương lai…hay là….Hí Hí Hí.
\”Hử?\” – Thầy giáo nhíu mày.
\”À, ý em là. Nếu chẳng may cô ấy gặp chuyện xui xẻo, em không lấy được vợ thì uổng cho sắc đẹp của em lắm ạ.\”
Nói đến đây, Minh Triết Lâm toan đưa tay lên vuốt tóc, nhưng thầy vật cản nằm chềnh ễnh trên tay mình thì dừng lại. Nuốt nước bọt nói tiếp:
\” Thế nên thầy mau mau cho em xuống phòng ty tế với. Đứng nói chuyện với thầy mà mỏi hết cả cổ rồi đây này\”
\”Đi đi. Đi càng xa càng tốt!\”
\”Cảm ơn thầy!\”
Minh Triết Lâm vui vẻ huýt sao, tự dưng tự tại bước ra khỏi cửa lớp. Hắn cúi đầu xuống nhìn Khương Tửu Nhạn mỉm cười đắc ý:
\”Thế nào?Thấy sự lợi hại chưa bà chị? Hê hê\”
\”Lợi hại cái con khỉ ấy!Thả tôi xuống đi.\”
\”Chị ăn cái gì mà nặng vậy? Tôi ôm chị mà cứ như ôm con lợn bốc mùi trong chuồng heo!\”
Nhưng…Thật ra nếu cho hắn ôm cái con heo này thì sẵn sàng ôm cả đời chứ chẳng đùa!
\”Cái thằng nhóc này….không thèm chấp!\”
Khương Tửu Nhạn cáu kỉnh bước về phía phòng y tế, để mặc con người phía sau hộc tốc đuổi theo.
Thời gian học ở trường trôi qua rất nhanh, Khương Tửu Nhạn luôn cố gắng tận dụng hết mức có thể, lôi tất cả đống bài tập và bản báo cáo ra hoàn thành bằng xong mới dừng lại. Đồng hồ điểm 5 giờ. Sinh viên bắt đầu từ trong các phòng học tản ra về mỗi người một hướng. Lúc này, bản báo cáo cuối cùng cũng hoàn thành tâm trạng cô cũng vì thế mà trở nên tốt hơn rất nhiều. Vặn vẹo đủ kiểu, tầm mắt Khương Tửu Nhạn dừng lại trên người Minh Triết Lâm.
Tuyến nước bọt bắt đầu tiết ra càng nhiều làm cô phải nuốt \”ực\” xuống. Đúng là tiểu quỷ mà! Ngủ mà cũng nằm cái tư thế gợi cảm thế kia có chết không cớ chứ?
Khương Tửu Nhạn tiến tới cạnh Minh Triết Lâm, khẽ cúi người nhìn cậu nhóc trước mặt đang ngủ ngon lành, thỉnh thoảng còn chẹp chẹp miệng. Hai cánh tay giữ khư khư cái chăn, lấp loáng phía sau lớp áo trắng kia ẩn ẩn hiện hiện các vòng cơ săn chắn. Không biết phía \”dưới dưới\” nữa sẽ thế nào nhỉ?
Nhắc tới đây, khuôn mặt của Khương Tửu Nhạn không nhanh, không chậm mà đỏ dần. Cô vội vã quay người lại sắp xếp đống tài liệu trên giường. Nhưng, Minh Triết Lâm đâu có ngủ say như Khương Tửu Nhạn nghĩ. Hắn khẽ ti hí mắt nhìn cái dáng vẻ ngượng ngịu của bà chị già trước mặt mình, không tự chủ mà cười tủm tỉm một mình.
Thật không hổ danh đêm qua ngồi cày \”101 bí quyết tán gái\” do tác giả Soái Ca Rùa biên soạn. Thật sự rất có hiệu quả mà! Lần sau phải dùng chiêu \”Mỹ Nam Kế\” nhiều nhiều mới được!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!