[12 chòm sao]-Chốn Tu Tiên - Chương 1: Trọng Sinh (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


[12 chòm sao]-Chốn Tu Tiên


Chương 1: Trọng Sinh (1)


-Năm XXX, thế kỉ 21

Nơi căn phòng màu lam sắc nhạt có một chàng trai rất ư là điển trai đang ngồi vắt chéo chân, dáng vẻ ung dung, tự cao tự đại hất mặt lên trời cười lớn: “Hahahahaha….nếu bố mày không cãi lại mày thì còn xứng danh cao thủ anti, bốc phốt sao? Á hahaha…”. Rồi lại vỗ cái đét vào đùi, cặm cụi gõ chữ trên bàn phím máy tính

Chàng trai ấy là ai? Hắn tên là Phàm Ngâm, lúc trước hắn từng là một sinh viên đại học trong sáng, ngây thơ. Trong một lần lướt web tìm văn YY ngựa đực để đọc xả stress nhưng nào ngờ lại đọc nhầm đoản văn của bọn hủ nữ. Thế là đùng, một cái ID rất “sang chảnh” mang tên “Vĩnh Biệt Trụ Trời Của Ngươi Đi” đã xuất hiện trong giới hủ…khụ khụ *tự vả*

Phàm Ngâm đắc chí. Đang tính gõ thêm vài dòng nữa thì trên màn hình xuất hiện một dòng quảng cáo game online. Phàm Ngâm chán nản thở dài tính click chuột vào dấu X trên màn hình thì bỗng bầu trời tối đen như mực

….

….

……

-Hệ thống: [Chào mừng thiếu hiệp đến với thế giới tu tiên nhẫn giả]

-Phàm Ngâm: “Nà ní?!! Vụ gì đây?! Hệ thống sen-pai?!! Á đù…á đù…”

-Hệ thống *lơ*: [Đang thiết lập giao diện, mời chọn nhân vật!]

-Phàm Ngâm: “Giao diện? Giao diện gì??? Tôi đang ở đâu?!!! “

-Hệ thống: [Mời chọn nhân vật]

Sau một chuỗi lơ (bơ) của hệ thống, Phàm Ngâm đau khổ chọn đại. Cơn ê buốt bỗng xộc thẳng vào đầu, tay chân cứ thế tê tái điên dại, cậu ngã xuống, bất tỉnh nhân sự

….

-Hệ thống: [Đã xác nhận nhân vật]

-Hệ thống: [Nhân vật: Phàm Song Tử. Giới tính: Nam]

….

-Hệ thống: [Độ tuổi: 17….eror….hạt giống mới của ma giáo…eror…]

….

-Hệ thống: [Chúc thiếu hiệp may mắn!]

…..

Hàng loạt âm thanh của hệ thống senpai vang vọng trong đầu Phàm Ngâm, y ôm đầu đau đớn ngồi dậy. Mắt nhắm mắt mở nhìn một loạt xung quanh…

” Má! Ơi! Xác! Chết! “. Sau một lượt do thám bằng mắt, Phàm Ngâm tê tái da mặt, đâu đâu cũng là xác người chết. Xong lại tự dặn lòng mình, nuốt nỗi buồn nôn xuống bụng, vuốt vuốt ngực tự trấn an. Rồi lại nhìn lại thân thể hơn ăn mày của mình, đâu đâu cũng chi chít vết thương

“Vậy ra đây là Phàm Song Tử?….”.Phàm Ngâm ngẩng người, bộ dạng của cái tên Phàm Song Tử này thực thê lương nga. Mà ngẫm lại mình cũng ít khổ lắm, sao không xuyên vào thân xác nào sang chảnh một chút như mấy con bánh bèo nữ chính? Mà lại là cái xác rỗng người không ra người này?!!. Lão gia gia ơi là lão gia gia, ba đời tám đức nhà người có bị ta ăn mất đâu chứ? Nỡ đối xử với ta thế này….Thực! Quá! Bất! Công!

Bỗng âm thanh hệ thống vang lên

-Hệ thống: [Nhận nhiệm vụ: Tuyển chọn hạt giống của ma giáo]

-Hệ thống: [Mục tiêu: Sống sót. Chúc may mắn]

-Phàm Song Tử: “….”

Cái đ*** mẹ ngươi, ông đây không phải Đâm Máy Bay…, cũng đếch phải Tuyệt Thế ca, thế quái nào mà hệ thống-senpai…senpai cái *beep theo đến tận đây? Ông đây đếch cần, ông cũng không phải đoạn tụ….mà khoan, sao tự nhiên lại nhắc đến đoạn tụ? Thôi dẹp đi…*tự vả*

Phàm Song Tử (Phàm Ngâm) ngồi đó khóc ròng, than thở hết lời. Bỗng từ xa vọng lại tiếng người vang lên: “CÓ NGƯỜI SỐNG! MAU MAU VỀ BẨM LẠI MA TÔN!!!”. Phàm Song Tử ngoáy ngoáy lỗ tai, gì mà có người sống? Ai sống? Hắn tất nhiên vẫn sống sờ sờ đây, mà…ma tôn là ai????

“Là hắn?”.Chưa đầy 5 phút. Từ trên vách đá cao cách hắn không xa. Một thân ảnh hắc y, cao cao tại thượng, khuôn mặt lạnh băng nhìn chằm chằm hắn rồi vẫn chất giọng khinh bỉ nói tiếp: “Đi!”

“Đi? Đi đâu? Đại thế gia à, ngươi kêu ta đi thì ta đi à? Đáng lí ra ngươi cũng phải nói rõ cho ta biết là đi đâu chứ a”. Phàm Song Tử oán thầm, những lời vừa rồi hắn chỉ thầm nói trong bụng nhìn người trước mặt không chớp mắt đáp: “À no, xin lỗi…là đi đâu vậy a?”

Hắn vừa nói, vài tên bên cạnh gã hắc y giật nảy mình, xong nổi trận lôi đình quát: “Hỗn đảng! Ngươi tham gia cuộc tuyển chọn hạt giống mà không biết đi đâu à?! Còn không mau xin lỗi Ma Tôn!!!”

Phàm Song Tử gật đầu đã hiểu. Ra tên trước mặt là ma tôn đại nhân. Xong, khung thoại của hệ thống vang lên trước mặt hắn

-Hệ thống: [Người trước mặt thiếu hiệp là ma tôn Minh Ma Kết. Tính cách y rất phức tạp, mong thiếu hiệp cẩn thận…]

Rồi một dòng khung thoại đập vào mắt Y

…..

[Tinh hoa +34]

[Linh lực +20]

…..

[Tu vi +10]

[Mong thiếu hiệp tiếp tục cố gắng]

-Phàm Song Tử lại tiếp tục: “…”

Sao đột ngột lại được cộng điểm? Sao tu vi chỉ được cộng 10? Sao linh lực chỉ được 20? Sao lại có tinh hoa mà không phải là độ ngầu?!!!! Ai đó giải thích cái đi!!!!

….

Phút PR

-Má Trắng *hiển linh*: Vì sao con khóc?

-Phàm Ngâm (Song Tử): Vì bà cả đấy *ôm mặt huhu khóc*

-Má Trắng hoang mang: Hả? Sao lại vì ta?Vì ta là má ngươi à? Hay là….Haizzz, đẹp cũng là cái cái tội *hất tóc ảo tưởng*

-Phàm Ngâm từ từ đen mặt, lặng lẽ rút kiếm ra: Bà…….ĐẾCH! PHẢI! MÁ! TUI!

-Má Trắng lặng lẽ trấm nước mắt, quay đi nhấc váy chạy: Ta là mẫu thân của ngươi mà….Đ*** CÒN CHÉM? TA CHO MI SAU NÀY BỊ REP NÁT *** AAAAAA… *vừa chạy vừa né kiếm*

……

end chap

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN