[12 chòm sao]-Chốn Tu Tiên
Chương 1.5: Trọng Sinh (2)
…..
Đại sảnh của tên ma tôn này rất lớn, rất to và rộng làm Phàm Song Tử nhìn đến lé cả mắt nhưng rồi cũng dời mắt sang hướng khác.
Đột nhiên, một thân ảnh nhỏ nhắn màu lục nhạt nhào đến ôm lấy thân ảnh của Minh Ma Kết, Phàm Song Tử trợn tròn mắt nhìn thân hình ấy
“Kết ca ca! Huynh đi đâu vậy nga?”.Thân hình nhỏ nhắn ấy cất tiếng, giọng nói ngọt ngào như rót mật ngọt vào tai Phàm Song Tử làm hắn điêu đứng, xong lại vội lắc lắc đầu thầm oán “Cái tội dại gái mãi không chừa…”.
Minh Ma Kết xoa đầu tiểu cô nương bé nhỏ trước mặt, chất giọng dịu đi một chút: “Có một số chuyện!”. Tiểu cô nương gật đầu hiểu ý, xong lại quay sang Phàm Song Tử hỏi: “Hắn là ai?”
“Hạt giống mới…”.Minh Ma Kết đáp, xong chợt nhớ ra điều gì, hắn cũng quay sang Phàm Song Tử: “Tên?”
Phàm Song Tử hơi hơi đứng hình, nghe giọng Minh Ma Kết mới giật mình hoàn hồn, nói: “À ừm, ta là Phàm… Song Tử!”
“Ta là Minh Song Ngư, Hộ Pháp của ma giáo. Chào ngươi!”.Minh Song Ngư vui vẻ tiến đến bên cạnh Phàm Song Tử, chìa tay thân thiện. Phàm Song Tử lại tiếp tục ngẩn người, phải nói là nhan sắc của tiểu cô nương này là chim sa cá lặn, xinh đẹp hiền lành vô biên, thoạt đầu nhìn vào sẽ không nghĩ nàng là người ma giáo. Nhưng hắn nào dám làm bừa, nở một nụ cười gượng rồi nắm lấy tay người đẹp
Một khung thoại hệ thống vang lên:
[ Người trước mặt thiếu hiệp là Minh Song Ngư. Vừa tròn 16. Tiểu sư muội của Minh Ma Kết. Hộ pháp của ma giáo. Tính tình dễ gần, cũng không quá nguy hiểm…]
-Phàm Song Tử: “…”
Cái quái gì??? Nàng ta là muội muội của tên mặt liệt đó?! Không thể nào, không thể nào. Mà, nàng vẫn chưa 18..ta chưa muốn vô t…mà khoan, ta cũng chưa 18, mà khoan! Gì mà 18 với chưa 18??? AAAA, Phàm Ngâm ta điên rồi…!!! *tự vả*
Minh Ma Kết hừ lạnh nhìn Phàm Song Tử giả điên vò đầu bứt tai bên cạnh rồi lại băng lãnh tiến về phía chiếc ghế dành cho ma tôn của hắn, phất tay áo từ từ ngồi xuống. Ánh mắt sắc lẹm nhìn về phía Phàm Song Tử cao cao tại thượng như một vị thánh đang nhìn đám dân đen, à không tệ hơn là đang nhìn một con giun đất
Hắn nhướn mày, ngữ khí âm hàn nói: “Năng lực?”. Phàm Song Tử nhìn hắn, bất giác run lên một cái, sau đó tự dặn lòng mình, đáp: “Không có!”
“Không có?”.Đôi mày kiếm của Minh Ma Kết khẽ chau lại, mí mắt giật giật. Không thể nào, nếu tên trước mặt hắn không có năng lực gì thì sao Y lại sống sót trong đợt tuyển chọn hạt giống này? Không thể nào….
Minh Ma Kết xoa xoa nguyệt thái dương, sau một hồi đăm chiêu suy nghĩ, hắn nói: “Giết hắn!”. Ngay lập tức, hai tên ma tộc to con đứng ngay sau Phàm Song Tử, chực giơ đao lên chém, Phàm Song Tử giật nảy, mặt cắt không còn một giọt máu, chân tay nhanh hơn não, vội lao đến bên người Minh Ma Kết
“Phàm Song Tử! Ngươi…”.Minh Song Ngư bất ngờ, cứ ngỡ hắn che dấu linh lực, dùng đại ca nàng làm con tin thoát thân, vừa mở miệng nói chưa hết câu, đùng một cái Phàm Song Tử quỳ xuống ôm chân Minh Ma Kết lắc tới lắc lui. Miệng không ngừng gào: “Đừng mà ma vương! Đừng giết ta, ta ta mặc dù không có linh lực nhưng nhưng rất là có ích nga!”
“Ngươi có ích?”.Minh Ma Kết khẽ nhướn mày, môi hơi cong lên. Phàm Song Tử gật gật đầu, chưng ra vẻ mặt cún con, ngoan ngoãn thơ ngây đáp: “Đúng vậy, ta biết quét nhà, rửa chén, nấu ăn và còn…..”
-Minh Ma Kết: “….”
-Minh Song Ngư: “…”
-Bàn dân ma tộc đều đồng lòng: “…”
Nghe hắn liến thoắng liệt kê, càng ngày mặt mọi người trong đại sảnh dần đen hơn và đen hơn. Không khí trở nên quỷ dị khác thường
“Giết!”.Minh Ma Kết không chút thương tiếc đạp Phàm Song Tử xuống, phất tay áo hừ lạnh. Phàm Song Tử dù té bật ngửa nhưng vẫn ngoan cường bảo vệ sinh mệnh nhỏ nhoi không ngừng gào to hơn, vừa gào vừa chật vật né đao: “ĐỪNG MÀ!!! ĐỪNG MÀ!! Nếu…Nếu không cho ta làm người hầu cũng được…á, còn không thì…thì người lấy ta làm bia đỡ lúc nào cũng được, đừng giết ta lúc này aaaa….”
Minh Song Ngư lắc đầu cố nhịn cười, Minh Ma Kết tiếp tục xoa xoa nguyệt thái dương. Đúng lúc này trong bóng tối vọng ra tiếng cười haha rồi tiếp đó là tiếng nói hơi trầm vang lên: “Cũng được đó chứ!”
“A Sư!”.Minh Ma Kết giật mình, bật dậy ngây tức khắc khi thấy dáng người vừa bước ra từ trong bóng tối. Nhìn cách gọi thân mật của tên mặt liệt kia, Phàm Song Tử có hơi tò mò, ngoáy đầu lại nhìn diện mạo nam nhân kia. Hắn là ai thế? Nam… sủng *khụ* của Y à?
-Phàm Song Tử: “Ê, hệ thống!”
-Hệ thống: [Thiếu hiệp cần gì? Hệ thống sẵn sàng phục vụ 24/7]
-Phàm Song Tử: “…”
-Hệ thống: [….]
-Phàm Song Tử: “Khụ khụ, ừm…tên nam nhân đó là ai vậy?”
-Hệ thống: [Người trước mặt ngài là Minh Sư Tử. Lớn hơn Minh Song Ngư 1 tuổi. Là cánh tay trái đắc lực của Minh Ma Kết. Tính cách tên này thập phần cổ quái, bản chất kiêu ngạo trời sinh…nói chung, thiếu hiệp tuyệt nhiên đừng dây dưa…]
-Phàm Song Tử: “À ừ, không cần ngươi nữa. Xéo luôn cũng được”.
Màn đọc thoại giữa Phàm Song Tử và hệ thống tạm khép lại, hắn yên vị ngồi đấy hóng chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo
“Ta thấy huynh là nên để hắn bên cạnh làm người hầu sẽ tốt hơn!”.Minh Sư Tử liếc mắt thăm dò Phàm Song Tử một lượt rồi gật đầu hài lòng nói với Minh Ma Kết, Minh Ma Kết nhíu mày mặt hiện lên rõ chứ “Tại sao? Vì sao?” nhưng rồi vẫn đăm chiêu một hồi nghĩ ngợi gì đó, cuối cùng gật đầu đáp: “Được, chiều ý đệ!”
Phàm Song Tử ôm lấy bả vai co ro một góc nhìn màn huynh huynh đệ đệ đến nổi da gà. Tên Minh Ma Kết này đột nhiên hạ tông, giọng ngọt hơn mía. Đây chẳng phải là huynh đệ luyến trong truyền thuyết sao? Thực là dễ dàng chọc mù mắt một con cẩu FA như Y nga
Minh Song Ngư thấy biểu hiện của Phàm Song Tử nhất thời nổi hứng, hạ thấp người xuống, giọng nói thập phần gian xảo: “Ngươi là đang nghĩ gì vậy nga?~~”
Phàm Song Tử vẻ mặt thần thái, liếc mắt, cái lưỡi không xương lập tức đáp trả: “Ngươi là tiểu cô nương khuê các, không cần biết đâu nga!”. Câu nói của Phàm Song Tử lập tức đả kích Minh Song Ngư, cô nàng gậm gừ uất ức lên tiếng: “Ngươi…”
Đang tính cãi tiếp, ai ngờ Minh Ma Kết ra hiệu đi theo hắn, Phàm Song Tử gật đầu, lon ton theo sau
“Đây là phòng ngươi”.Minh Ma Kết lãnh đạm nói. Phàm Song Tử khe khẽ gật đầu, đưa ánh mắt đề phòng dán lên người hắn. Xong, Minh Ma Kết quay người đi ra ngoài chỉ bỏ lại một câu: “Nghỉ ngơi, mai làm việc!”
Phàm Song Tử mí mắt giật giật, tên này không nói quá 9, 10 câu là hắn chết à?
…
Đóng lại cửa phòng, khóe môi Minh Ma Kết hơi cong lên nhưng rất nhanh sau đó liền hạ xuống. Hắn chuyển hướng đi đến thư phòng của mình
“Đại ca”.Minh Sư Tử ngồi ở trên ghế đẩu, vắt chéo chân, miệng nhấp ngụm trà, thấy hắn vội buông ly trà xuống.
“Ừ! Nhị đệ, chuyện Thiên Sơn sao rồi?”.Minh Ma Kết ngồi xuống ghế đẩu phía đối diện, tâm tình không tệ tự mình rót trà đưa lên miệng
Minh Sư Tử vân vê lọn tóc trước ngực, Y khẽ cười rồi đáp: “Thành công qua cửa rồi, không ngờ đám người đó coi vậy mà ngu ngốc hết sức!”. Nghe Minh Sư Tử nói vậy, Minh Ma Kết gật đầu hài lòng “Ừ” một tiếng
“À, đệ còn bái phỏng Thảo Chi Phong, nhận Đan Kim Ngưu làm sư phụ..”.Minh Sư Tử nói tiếp, hắn sực nhớ đến cái tên Đan Kim Ngưu, thực ra hắn đánh giá người này cũng không tệ
“Đan Kim Ngưu?”.Minh Ma Kết thắc mắc, Minh Sư Tử gật đầu: “Đúng vậy, có chuyện gì sao?”
Minh Ma Kết lắc đầu ý bảo “không có gì” nhưng vô thức tự lẩm bẩm cái tên lại cái tên mà chỉ mình hắn nghe thấy: “Đan Kim Ngưu…họ Đan….Đan…”
Hắn nhớ đến cái họ Đan nhưng hắn vẫn xoa xoa nguyệt thái dương dường như đã gặp đâu đó nhưng rồi vẫn không thể nhớ nổi.
….
End chap
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!