[12 chòm sao] Huyền Thoại - Chương 12: Một chút quan tâm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
104


[12 chòm sao] Huyền Thoại


Chương 12: Một chút quan tâm


“Tôi nói các cậu nghe một chuyện thú vị.” 

Trong phòng họp hội học viên, Thiên Bình vẻ mặt thần bí nghiêng người về phía trước to nhỏ. Sư Tử đang loay hoay viết gì đó bỗng dưng ngừng bút, ngẩng đầu nói: “Chuyện thú vị? Bên kia sập rồi?”

Thiên Bình: “…..”

“Cậu nghĩ đi đâu thế, đó là chuyện lớn chứ thú vị gì!” Kim Ngưu khoanh tay, tính vác chân lên bàn lại bị Cự Giải đập một cái liền thu về, “Tôi đoán Xử Nữ với Bạch Dương chia tay rồi, há há há.”

Thiên Bình, Sư Tử, Cự Giải: “…..”

Để Xử Nữ nghe thấy thì cậu toi mạng!

Kim Ngưu sung sướng cười tít cả mắt bị mọi người nhìn chằm chằm ngượng ngùng thu liễm lại, chỉnh chỉnh cổ áo, vẻ mặt nghiêm túc lên, “Cậu nói đi.”

Thiên Bình lắc đầu, thở dài một hơi ngao ngán, “Tôi nói, tôi nghi ngờ….”

Anh cố tình ngưng lại, nghiêng người lên phía trước chút nữa, ba người Sư Giải Ngưu hoàn toàn theo phản xạ cũng nghiêng sát lại, biểu tình tò mò vểnh tai nghe cho kỹ.

“Cây đại thụ tưởng chết khô nhà chúng ta sắp nở hoa rồi.”

Ba người nhíu mắt nghi ngờ nhìn Thiên Bình, anh trái lại gật đầu vô cùng chắc chắn. Không gian bỗng tĩnh lặng đi vài phần, Sư Tử Kim Ngưu với Cự Giải khó có thể tin nhìn qua nhìn lại.

“Không thể nào đâu!” Kim Ngưu ngả người lên ghế, không vui bĩu môi.

“Thật đấy!” Thiên Bình đập nhẹ bàn, bất đắc dĩ khẳng định lại.

Cự Giải xoa xoa cái cằm không có râu của mình, suy tư một lát. “Tôi cũng không tin! Cậu xem, hai năm nay có bao nhiêu mỹ nhân không ngừng theo đuổi cậu ta, thế mà cậu ta cứ….” Anh vừa nói vừa làm biểu tình ‘lạnh lùng không cảm xúc’, “bảo cậu ta sắp nở hoa, có quỷ tin.”

Sư Tử gật gật đầu, nhếch môi hỏi: “Cậu có bằng chứng gì không?”

Thiên Bình vỗ tay một cái, đôi mắt xanh nhìn ra phía cửa sổ đối diện mình như đang hồi tưởng lại, nhưng chưa được mấy giây cảm thấy không chớp mắt rất khó chịu liền thu lại, chậm rãi kể: “Ba hôm trước, lúc tôi đang dìu cậu ta đi về, đi ra khỏi y phòng một cái cậu ta đột nhiên không muốn về, bắt tôi dìu cậu ta đến thị trấn gần đó….”

Thiên Bình lấy cốc nước lọc trên bàn, uống một hơi rồi kể tiếp, “Ông trời ơi, cậu ta xem hết từ đầu trấn đến cuối trấn cũng không mua được cái gì hết, hại tôi chân đang đau sắp muốn liệt, mất cả hai tiếng đồng hồ rồi cậu ta hỏi tôi: ‘tặng quà thì nên tặng cái gì?’…”

“Cậu ta hỏi sai người rồi!” Thiên Bình đang mở miệng kể, Kim Ngưu nhàn nhạt bình luận, chống tay xoay xoay cây bút trong tay, hắn quay mặt đi chỗ khác. Hắn không cần nhìn cũng biết anh đang dùng ánh mắt đầy sát khí phóng về mình.

“Cậu ta đã mua gì?” Sư Tử tiếp tục hí hoáy viết viết, không ngẩng mặt lên hỏi.

“Một chiếc vòng Sinh Thủy.” Thiên Bình trả lời.

“Cậu ta mua cho em trai Song Sinh thì sao? Cũng đâu lạ.” Cự Giải nhướn nhướn người, tò mò nhìn xem Sư Tử đang làm cái gì. Anh thấy Sư Tử mấy gần đây kì kì, thỉnh thoảng tủm tỉm cười một mình như bị tâm thần ấy, vừa rồi cũng thế, có điềm nha!

“Không!” Thiên Bình chắc chắn phán, “Cậu không biết, Sinh Thủy có tác dụng tránh sát thương do nguyên tố Thủy gây ra, đối với người nguyên tố Hỏa mà nói đây là thứ vô cùng tốt. Mà Song Sinh thuộc nguyên tố Phong, tôi nghĩ thế nào cũng không có khả năng.”

“……”

“…..”

“Vậy ý cậu là Song Tử để ý ai lớp Hỏa hả?” Kim Ngưu mím môi mỏng, chớp chớp mắt vàng ngây thơ.

Thiên Bình búng tay một cái, hài lòng cười tươi rói.

“Nhưng lớp Hỏa đâu có mấy mỹ  nhân.” Kim Ngưu xoa xoa cằm nghĩ nghĩ, “Cũng chỉ có Phượng Hoàng, Hoa Hoa, không thì Bạch Dương….” Hắn đột nhiên trợn mắt, hoảng sợ nhìn Thiên Bình, “Đừng nói cậu ta thích Bạch Dương nhá!”

“Cậu điên à!” Thiên Bình trán nổi gân xanh, quát nhẹ. “Cậu ta thích Bạch Dương thì theo đuổi từ hai năm trước rồi, mắc mớ gì giờ đợi người ta có người nói luôn mới chạy đi theo đuổi…”

“Nỡ bây giờ cậu ta mới nhận ra thì sao?” Kim Ngưu đập bàn, trừng mắt cãi lại anh.

Không gian lại yên lặng một hồi, chỉ còn tiếng thở đều đều cùng tiếng bút viết soạt soạt.

“Này!” Cự Giải bỗng bát quái nở nụ cười, phá vỡ yên lặng, “Không bằng chúng ta đi tìm hiểu xem…”

.
.
.

“Từ lúc về anh hai tôi cứ là lạ—“

Trong căng tin rộng lớn, Song Sinh Song Ngư cùng Cự Giải ngồi tại một góc khuất ít người qua lại.

Song Sinh chọc chọc miếng thịt trên đĩa, ánh mắt đăm chiêu nghĩ ngợi.

“Là lạ thế nào?” Cự Giải uống miếng nước, tò mò hỏi han.

Để tìm hiểu cây đại thụ Song Tử đang thích thầm ai, Cự Giải anh được phân công thu nhập tin tức phía Song Sinh. Anh vốn không biết nên mở miệng thế nào, Song Sinh đã nhắc tới trước, quá may mắn.

“Chậc” Song Sinh tặc lưỡi một cái, “Anh ấy thỉnh thoảng cầm cái hộp gì đó giống hộp quà lắm…”

Cự Giải gật gật đầu, đó chắc chắn là vòng Sinh Thủy mà Thiên Bình nhắc đến.

“Cứ cầm nó lên liền bí hiểm cười cười, đặt xuống không nỡ cầm lên không yên, tôi có hỏi thì bảo không liên quan!” Song Sinh có chút tức giận, hậm hực đâm dao lên đĩa, “Anh ấy cứ thế khác gì thần kinh trục trặc không?! Không liên quan chỗ nào chứ?!”

Song Ngư chậm rãi bình thản ăn cho xong miếng hamburger cuối cùng, uống nước, lau miệng, rồi nhìn Song Sinh nói, “Có lẽ anh hai cậu muốn tặng quà cho ai đó.”

“Đúng đúng” Cự Giải hết sức gật đầu hùa theo, cố tình kéo ghế lại gần Song Ngư thêm chút, “Cậu suy nghĩ giống tôi, Song Sinh, chắc là anh hai cậu để ý ai rồi!”

Song Sinh trái lại dùng vẻ mặt không đồng tình, “Không thể! Mười tám năm nay anh ấy không lại gần mỹ sắc á!”

“……”

“Người ta còn chưa kịp đến làm quen, anh ấy đã chạy như bị ma đuổi! Kiểu đấy thì thích ai!”

Song Sinh rất nhàn nhã kể lại những lần những thiếu nam thiếu nữ trước đây bị ông anh mình cho ăn một rổ bơ thế nào, uống một thùng phũ ra sao, cậu không khỏi ngao ngán thở dài.

Cự Giải với Song Ngư giật giật khóe môi, tạm thời không lên tiếng. Một lát sau, Cự Giải lại tiếp tục nói.

“Nhưng….bây giờ có người khiến anh cậu…ờ…thấy đặc biệt, muốn theo đuổi cũng đâu lạ.”

Song Ngư gật đầu tán thành, chống tay lên bàn, tựa cằm lên mu bàn tay, “Anh cậu không nói, vậy cậu tự đi tìm hiểu.”

“……”

Song Sinh nhíu mày suy nghĩ, cũng là một ý kiến không tồi

Cự Giải dùng đôi mắt tím long lanh nhìn Song Ngư, trong lòng âm thầm nở hoa. Anh và Song Ngư quả nhiên tâm linh tương thông, he he.

“Tôi đi.” Song Sinh không cần suy nghĩ thêm gì nữa, đứng dậy quay gót rời đi.

Cự Giải thấy vậy cũng hối hả muốn chạy theo, nhìn đến Song Ngư vẫn bình chân như vại, thắc mắc hỏi, “Cậu không đi hả?”

Song Ngư ngẩng đầu khó hiểu nhìn anh, “Để làm gì?”

“Cậu không tò mò hả?”

Song Ngư càng nghi ngờ, một làn sóng khó chịu không lý do nổi lên trong lòng, “Chuyện một người lạ, sao tôi phải quan tâm?”

“…..” Cự Giải vô ngữ, đưa mắt nhìn bóng Song Sinh xa xa, mím môi khó xử. Nhưng anh tò mò muốn chết rồi!

“Cậu có vẻ quan tâm Song Tử học trưởng nhỉ?”. Song Ngư thấy vẻ mặt của Cự Giải, nhíu mi tâm. Cậu không thèm để ý nữa, giọng nói mang tức giận vang lên.

“Hở?” Cự Giải không hiểu hỏi lại.

“…..” Song Ngư không trả lời.

Cự Giải vuốt mũi, anh hoàn toàn có thể ngửi ra vị chua chua trong lời nói của cậu nha. Anh bỗng toe toét cười, chống má ngắm Song Ngư.

“Này!”

“…..”

“Cậu ghen hả?”

Song Ngư quay phắt sang trừng Cự Giải, mặt chuyển từ trắng sang đen, đen đến đỏ, bị Cự Giải cười cho càng đỏ lịm hơn.

“Không hề!”

“Ô? Cậu ghen chắc luôn.” Cự Giải vẫn giữ nụ cười hạnh phúc của mình, giơ tay vén lọn tóc mai xanh dài của Song Ngư ra sau tai. Song Ngư bị hành động thân mật này dọa run người, hơi né tránh.

“Tôi chỉ quan tâm đến cậu thôi.” Nói xong còn nháy mắt một cái.

“Vớ vẩn!” Song Ngư vỗ bàn đứng dậy, lúng túng bước nhanh, bản thân đi cùng tay cùng chân cũng mảy may không phát hiện.

Cự Giải vội đuổi theo cậu về đến lớp Thủy, nụ cười trên môi không tắt. Anh lúc trước đã dính người, bắt kịp người ta còn dính chặt hơn. Cầm tay khoác vai Song Ngư suốt dọc đường, bị cậu gạt ra vẫn mặt dày tiếp tục nắm tay, mặc kệ thậm chí đắc ý bao nhiêu người đi qua chỉ chỉ nói nói về hai người đang “thân mật”.

.
.
.
.

“Khụ khụ khụ”

Bạch Dương nhíu chặt chân mày, xoa xoa thái dương đau nhức, thỉnh thoảng ho khan vài tiếng.

Trong lớp nguyên tố Hỏa, Bạch Dương một thân nhỏ gầy ngồi gần cuối lớp, đầu óc kêu ong ong, sắc mặt đỏ bừng, đôi mắt mơ màng ngấn nước. Y cắn đôi môi mỏng chửi thầm, rõ ràng sáng nay đã uống thuốc sao lại không thuyên giảm?

Y đỡ trán, nhắm mắt lại, cố điều chỉnh nhịp thở hơi hỗn loạn của mình.

“Bạch Dương học trưởng, anh không khỏe sao?”

Một giọng nói trong trẻo vang lên, Bạch Dương chậm chạp ngẩng đầu. Ánh vào đôi mắt ngọc bích của y là một màu bạch kim thu hút, y khẽ nhíu đôi mày thanh tú, đến khi nhìn rõ người trước mắt, thấy người đó biểu tình lo lắng nhìn mình, miệng lưỡi khô khan nói, “Nhân Mã…tôi không sao. “

Nhân Mã không chút tin tưởng nhướn mày.

Mặt nhăn mày nhó thế này mà nói không sao? Nghĩ Nhân Mã cậu là trẻ con hay gì?

Vừa rồi trong giờ học cậu đã nghe thấy tiếng ho kiềm chế cũng thấy sắc mặt khó coi của Bạch Dương. Cậu nhớ mọi người ví Bạch Dương học trưởng là một cái “bình thuốc”, đến lớp thì ít mà ở nhà nghỉ ốm thì nhiều.

Nhân Mã hoàn toàn tự nhiên đưa tay lên chạm vào trán y, không biết Bạch Dương có phải theo phản xạ tự nhiên không nghiêng người ra sau tránh né, ánh mắt hơi không thoải mái nhìn Nhân Mã.

Nhân Mã cũng không thấy lúng túng, thu tay về, thản thản nhiên nhiên nói, “Trán anh nóng rực thế này mà không sao?!”

“…..”

“Đi, em đưa anh đến phòng y tế.” Nhân Mã vừa nói vừa vòng qua bàn muốn đỡ y dậy.

“Không cần đến phòng y tế, ngồi một chút là được…khụ khụ” Bạch Dương xua xua tay từ chối, cổ họng ngứa rát lại ho thêm vài tiếng.

Nhân Mã thở dài, hất lọn tóc đằng trước ra sau, “Ngồi thêm chút nữa là anh ngất luôn ở đây đấy”

“….” Bạch Dương mím môi.

“….”

“Tôi tự đi được.” Bạch Dương chống bàn đứng dậy, ai ngờ vừa nhấc người khỏi ghế trước mắt là một trận quay cuồng khiến y ngã người ra sau.

Nhân Mã nhanh tay nhanh chân đỡ lấy y, bất đắc dĩ thở dài, “Để em đưa anh đi. Đã yếu còn ra gió!”

“……Làm phiền rồi….”

Nhân Mã đỡ Bạch Dương đi qua hành lang gấp khúc, cậu vừa đi vừa thầm chửi cách bố trí của học viện này cũng quá quái đản, muốn đến phòng y tế phải đi qua dãy hành lang dài tăm tắp rồi đi qua cái sân sương sương rộng mấy trăm mét vuông. Này là muốn người bệnh chưa chết vì bệnh mà đã chết vì kiệt sức hử?!

“Hai người đi đâu?”

Đi qua ba dãy hành lang, một giọng nói lạnh lẽo cất lên khiến hai người dừng bước. Nhân Mã gặp một người tóc vàng dài, gương mặt rất soái âm u nhìn mình, không nhầm thì đây là chủ tịch học viên Xử Nữ. Bên cạnh Xử Nữ còn có Ma Kết, cậu cũng thèm nhìn hắn nhiều, liếc xéo một cái liền hoàn toàn đặt lên người Xử Nữ, “Bạch Dương học trưởng bệnh rồi, tôi đưa anh ấy đến phòng y tế.”

Xử Nữ nghe đến ‘Bạch Dương bệnh’ biểu tình thay đổi phong phú, lúc thấy Bạch Dương dựa vào dính sát lên tiểu tử tóc bạch kim này tỏ ra nguy hiểm, sát khí dày đặc. Biết bảo bối nhà mình bị bệnh lập tức lo lắng hẳn lên, hai ba bước chân đã đến sát Nhân Mã, muốn kéo Bạch Dương về lòng mình. Ai biết tay vừa nắm lấy tay y đã bị Bạch Dương không chút lưu tình mạnh mẽ hất ra.

“Không mượn anh quản.” Bạch Dương khô khốc gắt lên, nghiêng đầu sang Nhân Mã, “Đi thôi!”

“….” Nhân Mã không dám đi, cậu hoàn toàn cảm nhận ra sát khí đang sát sao vây kín mình, âm thầm nuốt nước bọt.

Bạch Dương thấy cậu không nhúc nhích, nhíu mày khó chịu, chống tay lên tường muốn tự đi. Xử Nữ bị cự tuyệt nhíu chặt mày kiếm, khí thế hùng hổ đưa tay bế xốc người kia lên.

Bạch Dương vì bị bệnh nên khả năng né tránh cũng giảm rất nhiều, hoàn toàn rơi vào vòng tay người nọ. Bị bế kiểu này khiến y không hề thoải mái, trợn mắt đe dọa, “Anh làm gì?! Thả tôi xuống!”

Nhưng Xử Nữ như cố tình không để vào tai, không để ý đến y vùng vẫy, đôi tay vững chắc ôm thật chặt, để lại hai người kia nhấc chân rời đi.

“Xử Nữ! Anh bị điếc hả?!”

“…..”

“Thả tôi xuống!”

“……”

“Tôi có chân, tôi có thể tự đi!”

“……”

“Anh thả tôi xuống! Có nghe không?”

“…..”

Nhân Mã nhìn bóng người rời đi, vuốt mũi ngại ngùng, liếc đông liếc tay rồi liếc trúng Ma Kết nãy giờ bị xem như không khí.

Ma Kết mấy ngày nay chỉ mơ đi mơ lại một giấc mơ, mơ thấy một thân ảnh bạch y toàn thân thẫm máu liên tục gọi tên hắn, hại hắn không thể ngủ ngon.

Hắn nhìn Nhân Mã không rời, thấy có nét gì đó khá giống người trong giấc mơ kia, đặc biệt là mái tóc màu bạch kim này. Hắn không thể khẳng định, cứ đến lúc thấy dung nhan người đó thì bản thân liền đột ngột tỉnh giấc, có tức không cơ chứ?!

Nhân Mã bị Ma Kết nhìn chằm chằm rụt cổ rùng mình một cái, cau mày ghét bỏ hỏi, “Nhìn cái gì? Anh chưa thấy người bao giờ hả?”

“…..”

“…..”

Ma Kết thả lỏng một chút, hắn lắc đầu tự trấn tĩnh, không thể! Người trong mơ rất tinh khiết, dịu dàng, trầm ấm, lại có sự cô đơn, cần sự quan tâm, còn mang đến cho hắn một cảm giác quen thuộc. Còn người trước mặt hắn thì….

Không thể nào!

Không có khả năng!

Ma Kết không nói gì, cất bước đi ngang qua Nhân Mã.

“Này.”

Hắn dừng bước, nhưng không quay đầu lại. Hắn có thể nghe thấy tiếng Nhân Mã hừ nhẹ không vui, “Anh bị thương hả?”

“Không.” Hắn định cất bước đi tiếp.

“Không?” Nhân Mã nhíu mày, biểu cảm không tình nguyện đi đến trước người hắn, khịt mũi ngửi ngửi, “Tôi ngửi thấy mùi máu.”

“Cậu là chó hở?”

“Anh mới là chó!”

Nhân Mã lại một bước, vẩy vẩy tay trước mũi, “Mùi nồng như vậy, rõ ràng bị thương hả?”

Ma Kết không trả lời, hắn nhếch môi tiến lên hai bước, Nhân Mã lùi lại một bước. Hai người tôi tiến cậu lùi đến khi Nhân Mã va phải bức tường, hết đường lui, tên Ma Kết này vẫn ép sát. Nhân Mã hoàn toàn theo bản năng đưa tay đẩy hắn ra, ai ngờ lại bị hai bàn tay lạnh ngắt giữ lấy, đè lên tường.

“. . .”

“Quan tâm tôi như vậy…” Ma Kết nói từng chữ, đầu càng kề tới gần hơn, ngay khi môi hai người chỉ cách không đến ba cm, Nhân Mã trán đổ mồ hôi nghiêng đầu né tránh.

Môi Ma Kết gần kề vành tai y, hắn có thể ngửi thấy mùi hương thanh nhẹ toát ra trên người cậu, hắn nhếch môi một cái, thì thầm bên tai Nhân Mã, “Thích tôi rồi à?”

“Có quỷ thích anh!” Nhân Mã không chút suy nghĩ phản bác, suy nghĩ muốn dùng chân đá bay tên đáng ghét này.

Ánh mắt Ma Kết nhìn đến chiếc nhẫn trên ngón tay giữa tay trái của cậu, âm thầm thở hắt ra.

“Cậu không xứng với chiếc nhẫn này.”

Nhân Mã liếc qua chiếc nhẫn trên tay, cậu không biết ý nghĩa của nó, chỉ biết lúc cậu vừa bước chân vào nhà hắn, mẹ hắn đã bắt cậu đeo lên.

Cậu rất không tình nguyện phản bác, “Làm như tôi muốn đeo!”

“Vậy tháo ra.” Ma Kết nhìn thẳng Nhân Mã, tay vẫn không có ý định buông tay cậu ra.

“Anh tháo được tôi trả anh luôn.”

“…..”

“…..”

“Nhàm chán!”

Ma Kết bỏ lại hai chữ rồi buông tay ra, chỉnh chỉnh lại tay áo sau đó tiêu sái rời đi.

Nhân Mã nhìn hắn khuất bóng, tức điên thở phì phì. “Đúng thần kinh vấn đề! Tên dởơơơơ——“

Nói rồi còn đấm vào cái tường, giậm chân phát tiết. Sao luôn yếu thế trước hắn? Không cam tâm, không cam tâm!!

“Mã Mã—“

Một giọng nói khiến Nhân Mã giật thót, tức khắc quay lưng lại. Cậu thấy rõ Song Sinh sắc mặt hốt hoảng nhìn mình, thầm kêu không xong.

“Cậu….đến đây khi nào?”

“Được một lúc.” Song Sinh vẫn chưa hết bàng hoàng, không để Nhân Mã hỏi thêm gì đã lên tiếng trước, “Mã Mã…cậu, cậu, cậu và hắn, hắn, cái tên vừa rồi….”

Nhân Mã vội bịt miệng Song Sinh lại, liếm liếm môi, “Cậu nghe hết rồi?”

Song Sinh không trả lời, cậu gật gật đầu, tay còn chỉ về một hướng xa xa không có người, “Tôi nghĩ tôi cũng đoán được gì. Nói đi, cậu và tên Ma gì đó là quan hệ thế nào?”

Nhân Mã khó xử, gãi gãi mái tóc bạch kim, cậu tính toán một hồi rồi đáp, “Tôi nói cho cậu, nhưng cậu phải giữ bí mật.”

Song Sinh đặt tay dưới ngực, bộ dáng trang nghiêm, cam đoan thề, “Tôi thề với thần Uri, tuyệt không hé răng nửa lời.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN