[12 chòm sao] Huyền Thoại
Chương 13: Săn mồi
Bắc Thánh hiện giờ không còn quanh năm rét buốt, trái lại ấm áp vô cùng. Nơi băng tuyết lạnh giá tưởng chừng không thể trồng một loại thực vật nào giờ có biết bao hoa tươi sinh động, người dân có thể đi mua giống cây nơi khác về để trồng trọt, cuộc sống đã không khốn khổ như xưa.
Bảo Bình và Thiên Yết nhận lệnh đến Bắc Thánh điều tra tình hình, từ những lời kể của dân chúng cũng biết được ít nhiều.
Nửa năm trước, quốc vương Bắc Thánh băng hà, vị hoàng tử độc nhất Hải Kha lên kế vị. Nghe nói vị hoàng tử này ngày trước ngu ngốc nhu nhược. Ấy vậy mà từ lúc lên ngôi không biết gã lấy năng lực từ đâu, trước mặt thần dân tuyên bố sẽ xóa tan lạnh lẽo của Bắc Thánh, đem mặt trời đến nơi đây. Lúc đầu nghe vậy, thần dân không một ai tin, họ đã sống ở Bắc Thánh bao nhiêu năm tháng cũng chưa gặp ai có cái năng lực này.
Không ngờ chỉ một tuần sau đó, vị tân quốc vương thực sự thực hiện được. Một buổi sáng tỉnh lại, khắp Bắc Thánh lần đầu tiên biết được thế nào là mặt trời, thế nào là ấm áp. Từ đó thần dân Bắc Thánh tôn quốc vương Hải Kha như thần sống, vô cùng tôn kính.
Hai người Bảo Yết mặc áo choàng trắng sóng vai đi trên đường phố nhộn nhịp, tiếng rao hàng nô đùa vang khắp nơi. Thiên Yết nhìn xung quanh một vòng, thấy một cửa hàng bán hoa liền rẽ vào.
“Hai anh muốn mua hoa sao?” Chủ cửa hàng là một cô gái trẻ, tầm mười tám hai mươi, thân thể gầy gò ốm yếu, nở một nụ cười tươi rói chào đón hai người.
Thiên Yết cầm lấy một cành hoa hồng đỏ thẫm, đưa đến bên mũi thưởng thức hương thơm, sau đó đưa cho Bảo Bình đang dùng ánh mắt thâm trầm nhìn mình. Cậu khẽ mỉm cười với anh, rồi như có như không nói với cô gái.
“Cuộc sống ở Bắc Thánh tốt lên rất nhiều.”
“Đúng vậy!” Cô gái nghe xong, nụ cười trên mặt đã tươi còn tươi hơn, “Từ khi có tân quốc vương, cuộc sống của chúng tôi trở nên đầm ấm sung túc hơn.” Cô gái dừng một chút, thở dài một hơi mới nói tiếp, “Quốc vương quả là người nhân hậu, mấy ngày gần đây còn ra lệnh miễn phí khám chữa bệnh…”
Hai người Bảo Yết đứng nghe cô gái kể một tràng giang đại hải những chuyện tốt của quốc vương, trong lòng âm thầm đánh giá hai chữ “ngu muội”.
Không nói đến việc gã giảm thuế miễn phí khám bệnh gì đó, đó là việc tốt không sai. Nhưng chuyện gã làm sao biến Bắc Thánh thành vùng đất tươi tốt, ấm áp ánh mặt trời không phải điều tốt lành gì!
Lúc đến hai người đã điều tra xung quanh, băng quanh Bắc Thánh đang có dấu hiệu tan chảy, là người sống lâu năm ở đây mà không phát hiện ra hẳn bị lời lẽ của tân quốc vương làm cho mê muội rồi! Nếu băng tiếp tục tan thế này, không chỉ Bắc Thánh mà cả Thánh địa sợ sẽ chìm trong biển nước.
Rời khỏi cửa hàng hoa, Thiên Yết khịt khịt mũi muốn tìm chuyện nói với cái tên Bảo Bình kiệm lời này nhưng không thể tìm ra đề tài thú vị.
“Này!”
Thiên Yết bị thanh âm trầm trầm gọi lại, quay đầu tròn mắt nhìn Bảo Bình, trước mặt xuất hiện một cành hoa hồng bằng băng, dưới ánh sáng lấp lóe tia sáng đẹp mặt, đây hình như là bông hoa cậu vừa đưa cho anh thì phải, “Anh làm hả?”
“Ừ.” Bảo Bình lãnh đạm trả lời.
Thiên Yết thích thú cầm lấy, xoay xoay trong tay ngắm nhìn, “Quên mất anh có khả năng đặc biệt này. Sẽ không tan đó chứ?”
“Băng của tôi không tan được.” Bảo Bình khẽ nhíu mày.
Thiên Yết nghe ra bất mãn trong giọng nói của anh, cười hì hì, “Đùa thôi mà.”
Lại nói hai người đang đứng giữa đường, Thiên Yết nãy giờ hoàn toàn có thể thấy rất nhiều ánh mắt phóng về phía hai người. Mà nói đúng hơn phóng về phía Bảo Bình, có người vừa đi vừa nhìn không dời mắt mà va phải cột đường.
Cậu phải công nhận, dù bề ngoài anh toát ra vẻ lạnh lùng nhưng gương mặt anh tuấn, đôi mắt cẩm thạch hoặc nhân cùng cái khí chất vương giả khó giấu này thật sự thu hút, thật sự không ổn!
Thiên Yết trước tiên trừng mắt mấy nam thanh nữ tú đang nhìn chằm chằm Bảo Bình nhà cậu, khiến họ ngượng ngùng quay đi. Sau đó không vui ngậm hoa hồng băng trên môi, kiễng chân lên đưa tay vòng qua sau cổ Bảo Bình kéo mũ áo choàng lên chùm kín đầu anh, chỉ hận không thể che kín nửa dưới khuôn mặt. Làm xong mới đánh giá trên dưới anh một lượt, khá hài lòng gật đầu. Không cho ai nhìn hết!
Bảo Bình bị hành động của cậu làm cho ngây ngốc một lát, đôi môi mỏng nhạt cong lên độ cung đẹp mắt, ôn nhu xoa xoa đầu cậu, con bọ cạp này cuối cùng cũng biết ghen rồi.
“Giờ chúng ta đi đâu?” Thiên Yết tiến sát gần anh, nhìn trái phải hỏi.
“Ở đây không điều tra thêm được gì, đến cung điện đi!” Bảo Bình đặt tay lên cằm suy tư một hồi, nói.
Thiên Yết gật đầu đồng ý, chỉ có lẻn vào cung điện may ra hiểu rõ được nơi này đã xảy ra chuyện gì. Không suy nghĩ gì thêm, hai người nhìn nhau rồi bước đến hướng cung điện.
Nhưng không ngờ tới, đi được một phần ba chặng đường Thiên Yết bỗng đột ngột dừng lại, tay phải đang cầm tay Bảo Bình thả ra, gắt gao ôm lấy ngực. Bảo Bình phát hiện không ổn, vội giữ lấy bả vai cậu, cúi đầu nhìn.
Chỉ thấy Thiên Yết cau chặt mày, biểu tình đau đớn thống khổ. Trên mặt Bảo Bĩnh hiện lên tia lo lắng không thôi, không lẽ bệnh của cậu lại tái phát? Anh gấp gáp hỏi, “Yết, sao rồi?”
Thiên Yết cắn chặt môi, nói không rõ ràng, “Đau….đau….”
Bảo Bình vội vàng bế ngang cậu lên, nhìn quanh một vòng. Nơi này cách thị trấn khá xa, xung quanh chỉ có mấy căn nhà hoang không người. Cảm nhận rõ người trong ngực đang hô hấp khó khăn, thỉnh thoảng khẽ rên lên vì đau đớn, anh cũng không nghĩ nhiều đi vào một căn nhà gần đó.
Từ khi còn nhỏ, Thiên Yết đã bị một căn bệnh kỳ lạ, một khi phát bệnh cả người sẽ nóng như lửa đốt, tim như bị dung nham nấu chảy, nếu không kịp thời chữa thì sẽ đau đớn đến chết. Cái khó là căn bệnh này không có thuốc chữa, đến bệnh viện cũng vô dụng, chỉ có nhờ người sử dụng nguyên tố Thủy có khả năng tạo ra khí lạnh mới có thể giúp cậu làm giảm cơn đau sống đi chết lại này. Mà trùng hợp người đó lại là Bảo Bình anh.
Đặt Thiên Yết xuống một cái giường đá, bây giờ sắc mặt cậu đã trắng không còn huyết sắc, đôi môi bị cắn đến chảy máu, trán ròng ròng mồ hôi lạnh. Bảo Bình giúp cậu cởi áo choàng vướng víu, xót xa nắm lấy tay cậu, từ từ truyền nguyên tố, miệng không ngừng an ủi, “Không sao, không sao, tôi ở đây, sẽ không có chuyện gì.”
Bây giờ trong đầu anh chỉ có Thiên Yết. Cái gì điều tra, cái gì Bắc Thánh cái gì băng tan dẹp hết qua một bên!
*
*
Màn đêm bao phủ một tòa lâu đài cổ kính, tiếng sét ầm ầm đánh động mấy con quạ đậu trên đỉnh nóc sợ hãi bay đi. Xung quanh tòa lâu đài bao phủ khí tức chết chóc đáng sợ.
Trong lâu đài, tiếng đàn piano ngân vang. Một người phụ nữ trông rất trẻ có mái tóc đen tím tuôn dài, mặc trên mình một chiếc váy đen cổ điển, ngón tay thon dài nhấn qua những phím đàn, âm thanh trong trẻo vang vọng nhưng tiềm ẩn sự u ám bất tận. Sau người phụ nữ này là một tấm màn che, mơ mơ hồ hồ có thể thấy sau màn che có bóng người đang nằm. Không rõ đó là nam hay nữ, chỉ thấy xung quanh người đó là những bông hoa rực rỡ sắc màu, hoàn toàn trái ngược với màu đen lạnh lẽo bao trùm nơi đây.
Cánh cửa phòng to lớn khắc đôi cánh đen nặng nề mở ra. Một nam nhân tóc đen ngắn, đôi mắt đỏ ẩn hiện sau tóc mái dài, hắn bước đi vững vàng khoác một bộ giáp chiến đen bóng, cánh giáp dài lớn hơi chạm đất.
Hắn đi đến trước người phụ nữa kia, cung kính quỳ xuống, “Mi Lan đại nhân, ngài cho gọi tôi.”
Tiếng đàn piano chậm rãi dừng lại, người phụ nữ tên Mi Lan quay đầu nhìn hắn, đôi mắt đỏ như có như không liếc qua phía sau màn. Mi Lan cất giọng nói quyến rũ, không vòng vo đi thẳng vào vấn đề, “Đa Lạp, hẳn là ngươi đã nghe tin tức phía Lạc Sa?!”
“Vâng.” Đa Lạp hơi cúi đầu đáp lại, giọng nói trầm lãnh cứng rắn.
Mi Lan khẽ cong khóe môi đỏ mọng, có vẻ rất hài lòng, chầm chậm đứng lên quay về phía màn che, ánh mắt nhìn về người nằm đó, “Có vẻ chúng được luân hồi, lần này—ta không muốn bất luận kẻ nào tiếp tục cản trở Vương.” Nói đến đây, ánh mắt ả bỗng trở nên sắc bén, sát khí tức khắc bao trùm.
Đa Lạp nở một nụ cười nhạt khó phát hiện, lần nữa cung kính đáp lại, “Thần đã hiểu, Mi Lan đại nhân. Thần xin cáo lui.”
“Ta khá tin tưởng ngươi, một trong bốn trụ cột mạnh nhất Minh Giới.”
Mi Lan nói rồi phất tay cho hắn lui. Nghe tiếng cánh cửa đóng lại, ả mới lặng lẽ thu sát khí. Bước chân nhẹ nhàng tiến đến màn che, vén nó lên, ngắm nhìn người đang yên ổn ngủ. Người đó một trương gương mặt anh tuấn phi phàm, lông mi cong dài, mắt phượng mũi cao, trên trán còn có một ấn ký gạch đỏ. Mái tóc đen như mực trải dài trên giường, Mi Lan dịu dàng đưa tay vén mấy sợi tóc hỗn loạn trên trán người đó.
Ả mở miệng, thanh âm thập phần đau thương tiếc nuối, “Bao giờ người mới tỉnh đây—“
Mà bên ngoài phòng, Đa Lạp nhàn nhã cất bước, cánh giáp ma sát nền nhà tạo ra tiếng két két chói tai.
“Ngươi tốt nhất đừng để Mi Lan đại nhân thất vọng.”
Một tiếng nói đầy uy hiếp cất lên ngăn cản bước chân của hắn. Hắn cũng chẳng thèm quay đầu, chỉ nhàn nhạt nói, “Năng lực của ta, ngươi có thể nghi ngờ sao?”
Người nói là Lạc Sa, gã đang tựa người vào một cây cột, đẩy đẩy gọng kính, ánh mắt uy áp nhìn chằm chằm Đa Lạp, miệng lại khinh bỉ nhếch một cái, “Không phải ta nghi ngờ năng lực của ngươi.” Gã dừng một lát, không biết từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt Đa Lạp, ngón tay trỏ ấn ấn vào ngực trái của hắn, nghiêng mặt bình tĩnh nói tiếp, “Ta đang nhắc nhở ngươi, đừng giống mấy ngàn năm trước—-vì chút mê muội ngu ngốc hại mình hại cả Vương.”
Nói xong cũng không đợi Đa Lạp nói đã biến mất không còn dấu vết. Đa Lạp lặng lẽ đứng yên, tay phải vô thức đặt lên ngực trái, ánh mắt sắc lạnh nhìn xa xa hồi tưởng chuyện xưa, rồi cười khẩy một cái như chế giễu. Chỉ là không biết hắn đang chế giễu bản thân hay với ai khác.
“Đa Lạp đại nhân!” Tiếng nói của thuộc hạ kéo hắn trở về thực tại, hắn liếc mắt sang bên cạnh chờ thuộc hạ nói tiếp, “Bây giờ, ngài muốn làm gì?”
“A…Bây giờ…” Hắn ra vẻ suy tư, trong đầu hiện lên rất nhiều ý tưởng, “Ta muốn đi săn mồi.”
“Dạ?” Thuộc hạ khó hiểu nhìn hắn, săn mồi? Đại nhân có ý gì?
Đa Lạp không muốn nhiều lời, tiếp tục cất bước biến mất vào bóng đêm thăm thẳm.
Thật ra hắn đang rất nôn nóng.
Mấy ngàn năm trôi qua…
Như một giấc mộng…
Bây giờ gặp lại, liệu người còn nhận ra người cũ?
Hắn lại nên làm gì, trả đủ cho người kia đây a?
*
*
Thiên Bình bị một cơn ác mộng làm giật mình tỉnh giấc, đôi mắt xanh phỉ thúy ngấn một tầng hơi nước, anh dụi dụi mắt khẽ nhíu mày, thầm mắng cái giấc mơ quỷ quái gì đâu!! Lúc anh ngẩng đầu, liền thấy gương mặt Song Tử phóng đại trước mặt đang nhìn mình chằm chằm, anh giật thót, “Song Tử? Hù chết tôi rồi!”
“Cậu gặp ác mộng hử?”
Thiên Bình đột nhiên phát hiện đang giờ học ngoại khóa mà bản thân ngủ quên mất, nhìn giữa Đấu Kỹ Trường, Kim Ngưu, Sư Tử cả Ma Kết đang bận rộn ngập đầu, ngại ngùng gãi đầu, “Không, không có.”
Song Tử cầm chai nước đưa cho anh, giọng nói trầm ấm vô cùng, “Uống cho tỉnh.” Sau đó ngồi xuống cạnh anh.
“Mấy ngày này theo dõi tôi có lẽ rất mệt, ngủ chút cũng không sao.”
Thiên Bình đang ngẩng đầu uống nước, bị câu nói ‘vô tình xuất khẩu’ của Song Tử dọa sém phun nước ra ngoài, anh ho khan không ngừng, một tay vỗ ngực, một tay cầm chai nước liên tục xua xua muốn nói không hề có. Song Tử lại rất vui vẻ tươi cười, chống cằm nhìn anh.
“Khụ khụ, theo dõi cậu, theo dõi làm gì, ai rảnh chứ?!” Thiên Bình ho xong, gò má có chút ửng hồng, gắng nâng mắt đối diện Song Tử, có chết cũng không nhận.
“Ồ.” Song Tử nhướn mày gật gật đầu, nhìn về phía ba người giữa Đấu Kỹ Trường, khoác tay lên vai Thiên Bình, bình thản nói, “Cũng không hẳn, không chỉ có cậu, còn có Kim Ngưu, Sư Tử cả con cua Cự Giải kia nữa.”
Thiên Bình bị đánh trúng tim đen, nhưng vẫn giả ngu nghe không hiểu, gượng gạo quay sang cười, “Không có đâu, không có, cậu tưởng tượng thôi, ha ha ha, tưởng tượng thôi.”
Song Tử không nói nữa, chỉ nhếch miệng lắc đầu, không thừa nhận thì anh cũng đoán được. Mấy người này không biết ăn phải gì, mấy hôm nay đi theo dõi nhất cử nhất động của anh, đã thế còn rất lộ liễu nữa kìa, có kẻ mù mới không nhận ra.
Thiên Bình muốn thoát khỏi ma trảo của anh, sợ ngồi thêm tí nữa sẽ bị Song Tử dọa cho đến nói toẹt hết ra mất. Nghĩ xong cũng liền làm, Thiên Bình mỉm cười đưa tay lấy ma trảo của Song Tử khỏi vai mình, đứng vụt dậy, “Tôi đi giúp….”
Anh chưa kịp nói xong, tự nhiên cảm nhận thấy một khí tức bức người lao về phía mình. Thiên Bình trợn tròn mắt, giật mình run lên một cái, theo bản năng quay lưng tìm kiếm chung quanh rồi dừng lại ở một góc không người ở Đấu Kỹ Trường.
Song Tử nhận ra anh khác thường, nhíu mày kiếm hỏi han, “Sao vậy?” Anh cũng đứng dậy, theo ánh mắt của Thiên Bình nhìn sang, nhưng chẳng thấy có ai ở đó. Anh càng khó hiểu, quay sang thấy Thiên Bình vẫn bất động, nhẹ gọi, “Thiên Bình? Thiên Bình?”
Thiên Bình rùng mình một cái, khí tức bức người đột ngột xuất hiện cũng đột ngột biến mất, anh trái lại cảm thấy không thoải mái, thầm nghĩ không lẽ bị giấc mơ vừa nãy ảnh hưởng suy nghĩ linh tinh rồi? Thiên Bình hít sâu một hơi trấn tĩnh bản thân, “Tôi, tôi thấy không khỏe, tôi đi trước đây!”
Cũng không đợi Song Tử kịp phản ứng, Thiên Bình đã nhanh chân ra khỏi Đấu Kỹ Trường. Nhìn bóng lưng Thiên Bình biến mất sau chiếc cổng, Song Tử lại nhìn về phía góc tường vừa rồi, nheo mắt hoài nghi.
Thiên Bình vừa rồi rõ ràng là bị dọa sợ, kỳ quái….
“Ê, Thiên Bình đâu rồi?” Kim Ngưu đi đến gần, ngó nghiêng tìm hình bóng quen thuộc lại tìm không thấy người, đành khó chịu đi hỏi người.
“Thấy mệt, đi về rồi.” Song Tử nhìn Kim Ngưu, thấy hắn lại để phanh áo, lộ rõ cơ ngực săn chắc liền ngứa mắt, giật giật môi. Cái tên này năm phút trước còn mũ áo chỉnh tề, thế nào đã thành vậy rồi?
“Mặc đồng phục gọn gàng cho tôi!” Song Tử nghiêm khắc nhắc nhở, ánh mắt lại nhanh chóng dời về phía Đấu Kỹ Trường.
Kim Ngưu bĩu bĩu môi, thời tiết nóng chết đi được, mặc thế này cho mát mẻ chứ có làm sao? Nghĩ thì nghĩ nhưng vẫn ngoan ngoãn chỉnh trang lại, miệng còn lải nhải, “Tôi phải đi xem tên kia làm sao rồi? Khi không thấy không khỏe là…”
Hắn muốn nói thêm gì đó, nhưng giương mắt thấy ánh mắt của Song Tử thì lập tức nuốt ngược vào trong.
Hắn thấy rõ ràng, trong ánh mắt của Song Tử, cái sự dịu dàng này, sự sủng nịnh này, Song Tử đang nhìn ai ???
Hắn dùng tốc độ ánh sáng chiếu theo ánh mắt của Song Tử nhìn xuyên qua đám người. Kim Ngưu rất hứng thú vì hắn sắp là người đầu tiên phát hiện bí mật của cây đại thụ này, và hắn rất nhanh tìm ra.
Nhưng mà—
Ớ?
Thế quái nào?
Chỗ Song Sinh?
Song Tử đang nhìn Song Sinh?
Khoan khoan, từ từ, nhìn em trai có cần dùng loại ánh mắt này không?
Không đúng! Không lẽ hắn nhìn nhầm rồi???
Đúng rồi, bên cạnh Song Sinh hình như còn có ba người. Tên Cự Giải kia thì bỏ qua đi, còn hai người kia…
“Cậu ngây người cái gì?” Kim Ngưu đang ngơ ngác bị thanh âm nghi hoặc của Song Tử đánh tỉnh, “Không phải nói đi tìm Thiên Bình? Sao vẫn đứng đây?”
Kim Ngưu lại bĩu môi, tay đút túi quần, hất cằm tiêu sái rời đi, nhưng trong đầu vẫn đang nghĩ đến hai học viên bên cạnh Song Sinh. Chờ xem! Kim Ngưu hắn nhất định tìm ra đầu tiên.
Nhưng chuyện này tạm gác qua, tên Thiên Bình kia đang yên đang lành bị bệnh, không phải bị ảnh hưởng vết thương cũ chứ?! Tên này nhìn thế chứ chỉ giỏi chăm sóc người khác, không giỏi chăm sóc bản thân. Aizzz, phải mau đi xem tình hình cậu ta mới được.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!