[12 Chòm Sao] Khúc hát ngàn năm
Chương 10: Đó có phải...
Nếu thật sự được chọn điên dại thì tốt quá, nàng không phải mất công trầm tư suy nghĩ cách trở về Hoàng Cung gặp cái kẻ chết tiệt kia. Tiểu Huyền mang theo một túi vải, vài thố hoa khô được phơi một nắng bước vào.
“Tiểu thư, đồ người cần nô tì đã chuẩn bị cả rồi. Còn có cả bánh quế hoa người thích nữa!”
Bảo Bình nheo mắt: “Đây là…?”
“Đan quế! Hồi trước tiểu thư luôn dặn dò nô tì phải mang đến khi thời tiết trở nên oi bức. Một chút trà trắng dưỡng nhan nữa ạ!”
Đúng là Thục phi có khác nhỉ? Bất quá Bảo Bình nàng không thích những thứ này đâu, nàng chỉ muốn được nốc một chai nước ngọt cùng bịch bánh snack khoai tây giòn rụm. Ôi, nàng nhớ quán tạp hóa bên đường, cửa hàng tiện lợi cuối hẻm và siêu thị Nhật to bự hoành tráng cùng phường quá đi. Dù vậy, Bảo Bình vẫn cố gắng tỏ ra bình thản thay cho nỗi thất vọng tràn trề trong lòng. Bỗng Bảo Bình giương đôi mắt to nhìn Tiểu Huyền hỏi: “Ở đây có đá lạnh không?”
“Đá lạnh?” Tiểu Huyền tròn mắt: “Có, nhưng mà…”
“Nhưng mà thế nào?” Bảo Bình không có kiên nhẫn đâu, nàng sắp bị cái nóng ở đây làm cho phát điên lên rồi, nếu không có nước đá để giải nhiệt sớm muộn gì nàng cũng đi giết người mất.
“Đó là vật quý, Hoàng Thượng thường ban cho các đại thần có công lớn, ngoài ra không ai có thể sử dụng ngoại trừ những người Hoàng Thượng cho phép.” Tiểu Huyền vừa nói vừa sợ sệt, khuôn mặt nàng biểu hiện rõ sự rụt rè né tránh: “Hay là để nô tì quạt cho tiểu thư nhé?”
Bảo Bình xua tay: “Thôi thôi, ta nóng ngươi cũng nóng, ai cũng như ai cả thôi.”
Đang trong lúc buồn bã thì Bảo Bình nảy ra một ý tưởng điên rồ: “Này, ở gần đây có suối hay hồ không?”
Tiểu Huyền gật đầu: “Có, nhưng hơi xa một chút.”
“Không sao.” Bảo Bình cao hứng đáp, lấy túi thơm cùng mấy thố hoa khô nhỏ trên tay Tiểu Huyền, nàng đặt chúng xuống bàn rồi dặn dò: “Mau đi gọi thêm hai ba nha hoàn đến đây đi, chúng ta cùng nhau tắm tiên!”
“Hả?” Tiểu Huyền không tin vào tai mình, nàng ta hỏi lại: “Cùng tắm tiên?”
“Ừ hử!? Có gì lạ sao?”
Thấy ánh mắt đăm chiêu của Bảo Bình, Tiểu Huyền vội lắc đầu lui dần ra cửa: “Để nô tì chuẩn bị!”
Không lâu sau đó đã xuất hiện thêm hai nha hoàn là A Bối và A Nhu, Dương Tổng quản sáng nay rời phủ Gia Lệ có chút chuyện nên không biết việc này. May mắn thay, nếu không bà ấy đã mắng Tiểu Huyền, phạt một trận rồi nhốt luôn Thục phi trong phòng.
Chung quy Dương Tổng quản sợ Bảo Bình rơi vào tình cảnh nguy hiểm ngày ấy, điều kỳ diệu sẽ không đến hai lần. Bọn họ bốn người rời phủ Gia Lệ rất sớm, Bảo Bình không mặc những bộ y phục như thường ngày nữa. Bộ đồ hôm nay nàng mặc cực kỳ đơn giản dễ chạy nhảy, tay chân hoạt động cũng rất tốt. Nếu người ta không biết còn tưởng Bảo Bình cùng cấp bậc với ba kẻ kia. Bảo Bình cho rằng thân xác này ít nhiều cũng mười tám hơn vài tháng, tuổi này ở thời nàng vẫn còn mê chơi chán thế nên nàng vô tư hồn nhiên tý có chết ai đâu chứ?
Mặt mày Tiểu Huyền thì xanh như tàu lá chuối, môi trắng nhợt cắt không còn giọt máu. Bảo Bình thân là Thục phi, dù không được sống trong cung nữa nhưng suy ra nàng vẫn là nữ nhân đã có bến… thế mà Bảo Bình một mực không chịu vấn tóc…
Mái tóc Bảo Bình bay lượn trong gió đung đưa qua đung đưa lại theo bước chân nàng. Nàng nhảy chân sáo cách một khoảng vừa đủ với ba người còn lại. Miệng lẩm nhẩm câu hát: “Vì em là con gái chưa từng ngỏ lời cùng ai…”*
*Vì Em Là Con Gái – Trình bày: Cẩm Ly
A Bối đi cạnh A Nhu không dám ngẩng cao đầu vì sợ làm cục hứng tâm trạng tốt của Thục phi, Tiểu Huyền nói nhỏ cho hai người bên cạnh nghe: “Chúng ta có nên báo cho Dương Tổng quản một tiếng không?”
A Nhu lắc đầu nhanh như chong chóng: “Tháng này ta cần tiền để gửi về quê!”
A Bối phụ họa: “Đúng vậy, ta còn mẹ già đau ốm bệnh tật ở quê nhà nữa!”
Đi được một đoạn bỗng Bảo Bình dừng hẳn lại, nàng xoay người về phía sau, hai đầu chân mày khẽ nhíu sâu thật chặt: “Đó có phải là Thiên Bình không?”
Tay nàng chỉ thẳng vào một đoàn người đang đi ở con đường lớn bên kia, đoàn người đó cách chỗ họ một con hẻm nhỏ. Xung quanh đoàn ai cũng cầm theo những giỏ hoa tươi thắm xinh đẹp bám theo, dường như họ đều muốn dâng giỏ hoa ấy cho lên bề trên. Thật là quá dễ nhận biết! Thiên Bình có chạy đằng trời!
Tiểu Huyền nhìn theo tay Bảo Bình chỉ, khuôn mặt nàng ta không những nhợt nhạt mà còn biến dạng nữa. Đoàn người gồm mười hai người đang khiên một cái kiệu rất to, trên đó có một nam nhân toát ra khí chất cao quý của bậc Đế Vương. Trông qua thì con nít lên ba còn biết chứ huống hồ gì Bảo Bình… Tiểu Huyền lúc này đưa mắt nhìn láo liên để xem có ai nghe thấy Thục phi mất trí không thiết sống dám gọi thẳng tên Hoàng Thượng không!? Rất may mọi người đã chạy theo đoàn người không ai quan tâm đến lời Bảo Bình vừa thốt ra.
“Phải không?” Bảo Bình gằn giọng, đôi mắt hiện ra tia phẫn nộ cực độ.
“Vâng!” Tiểu Huyền hơi gật nhẹ một cái.
Cứ tưởng Thục phi ngang bướng sẽ bay thẳng tới chỗ Thiên Bình ăn vạ, nhưng không… Bảo Bình chỉ bật cười ha hả rồi lấy ra một chiếc quạt giấy phe phẩy: “Được rồi, chúng ta đi tắm thôi!”
Chẳng qua Bảo Bình muốn xác nhận rõ kẻ đó có phải Thiên Bình không? Để sau này nàng còn biết người để quyến rũ chứ!
Thế là, giữa lễ hội Sắc Hoa rực rỡ náo nhiệt lại có bốn người chuyển hướng ra khỏi Hoàng Thành, đi đến con suối nhỏ trong rừng gần đó để hưởng thụ cái mát giữa tiết trời nóng như lửa đốt…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!