[12 Chòm Sao] Khúc hát ngàn năm - Chương 11: Vẻ đẹp mê hồn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
217


[12 Chòm Sao] Khúc hát ngàn năm


Chương 11: Vẻ đẹp mê hồn


Khi nhắc đến Thục phi Bảo Bình người ta luôn nghĩ đến sự bình tĩnh, có chút gian xảo và nham hiểm. Trái ngược với Bảo Bình, phế Hậu Song Tử luôn là biểu tượng của nữ nhân lương thiện dù khoác trên người lụa là gấm vóc cũng không thể làm nàng tha hóa.

Phía Bắc Bạch Thần Quốc.

Khí trời nóng bức, nô lệ ở đây đa phần là người già sức yếu, họ cố gắng lê lết cơ thể nặng trịch, nhọc nhằn làm xong công việc. Tốt nhất không để đám chó canh kia có cơ hội ra tay trừng trị những tội không đáng. Dù chúng có gây sự thì cũng không thể vô cớ đánh chết người như trước. Vì sao ư? Vì…

Song Tử không ngừng phụ giúp những người lớn tuổi đang miệt mài khuân mấy tảng đá lớn ra khỏi cái mỏ đào dở. Vì sự việc chết đi sống lại của nàng nên chẳng tên lính sai nào dám quất roi bừa bãi nữa, chúng nhìn nàng rồi vờ như không thấy gì. Chuyện là chẳng hiểu sao Bạch Dương đột ngột thông báo sẽ đến đây trong ba ngày. Có lẽ hắn đã biết cái chết kỳ lạ của Song Tử mấy hôm trước, những kẻ trung thành với Tể Tướng vẫn còn nuôi hy vọng trả thù sớm muộn cũng vì chuyện của nàng mà bành trướng thế lực.

Từ lúc Tể Tướng chết, loạn thần càng ngày càng nổi dậy, một mình Bạch Dương vốn không phải đối thủ của bọn chúng. Nay Bạch Dương quay lại muốn lợi dụng tình cảm từ Song Tử để chống lưng cho hắn. Bất quá người duy nhất có thể trợ lực cho hắn bây giờ không còn là phế Hậu Song Tử ngày nào, nàng vốn… chẳng hề cảm nhận được tình yêu từ trái tim sớm không còn thuộc về linh hồn thể xác này.

“Khương thúc nghỉ ngơi đi, để ta phụ thúc.” Song Tử chạy đến đỡ lấy xô đá trên vai Khương thúc.

Khương thúc lau mồ hôi trên trán, đôi môi thâm đen hơi nâng lên, khóe mắt hằn sâu những vết chân chim cũng theo hướng khóe môi vẽ vời thành một nụ cười tươi: “Đa tạ người!”

Song Tử xua tay, dí dỏm nói: “Thúc nghỉ ngơi lấy sức rồi làm tiếp, ta gánh vài xô đá nữa rồi cũng chuồng đây!”

Nói thế thôi chứ sau khi nàng phụ Khương thúc xong chắc chắn sẽ chạy đến phụ một người khác. Mới vài ngày thôi mà đôi tay Song Tử đã trở nên chai sần, nứt nẻ đau nhức, nhưng nàng chẳng hề quan tâm đến bởi vì chúng chẳng hề ảnh hưởng đến khí chất cao quý toát ra từ nàng. Đưa mắt nhìn xung quanh, nàng cảm thấy thương cho những người lớn tuổi, trông bọn họ cũng không lớn hơn cha mẹ ở thời hiện đại nàng bao nhiêu. Chẳng qua cái nắng nóng, công việc cực nhọc khiến họ nhanh già, đồ ăn thì bữa có bữa không, nhịn đói miết sức lực cũng cạn kiệt.

Tối đến, Song Tử trổ tài nấu nướng cho nhiều nô lệ ăn, thực phẩm chủ yếu là rau củ đơn giản vậy mà qua bàn tay nàng liền trở thành những món ăn hảo hạng. Bạch Dương đến đây sớm hơn dự kiến, đúng hơn là hắn cố tình tung ra thời gian sai lệch để tiện quan sát một số thứ. Điều bất ngờ nhất Bạch Dương không lường trước chính là món đậu phụ nhồi trứng lòng đào trứ danh, rau muống xào tỏi thanh đạm, cơm trắng thơm nức mũi. Trước đây, phế Hậu Song Tử không hề biết nấu ăn…

“Điều gì đã khiến nàng ta thay đổi đến thế!?” Bạch Dương vừa ăn vừa cảm thán không ngừng, sao hương vị có thể ngon như thế chứ?

Mẹ Song Tử từng là bếp trưởng cho một nhà hàng quốc tế chuẩn bốn sao trước khi trở thành doanh nhân, ngần ấy năm tất nhiên Song Tử đã học lỏm từ mẹ khá nhiều.

Sau khi dùng bữa tối xong, Song Tử cùng bốn nữ nhân khác đến con sông gần đó rửa sạch đồ dùng, tất nhiên bọn lính canh theo sát 24/24. Kể cả khi các nàng tắm chúng cũng rình mò như những con chó chực xương, chờ đợi thời cơ để bay tới giở trò đồi bại.

Bạch Dương ra lệnh hai hộ vệ thân cận theo dõi phía sau cách hắn mười bước chân, hắn tiến tới bên rìa con sông phóng tầm mắt đến hướng có bóng dáng Song Tử. Nụ cười trên môi nàng hồn nhiên vô tư đến lạ lẫm, đôi mắt ấy không hề vương vấn nỗi buồn thay vào đó là niềm vui đơn giản cùng đám nữ nhân nô lệ thấp hèn chẳng phân biệt đâu trên đâu dưới. Bọn họ có cùng giai cấp tương xứng sao?

Rửa bát xong cả đám cùng nhau thoát y phục tắm tiên, gột rửa cơ thể dơ bẩn vì bụi đất từ sớm cho đến giờ. So với bốn người kia thì làn da ngọc ngà mịn màng ẩn hiện dưới lòng nước, từng giọt nước long lanh lấp lánh chảy xuống đường cong cơ thể Song Tử khi nàng đưa tay vốc từng nắm nước hất lên người. Cực phẩm của cực phẩm!

Ánh trăng soi rọi bóng hình nàng kéo dài dưới mặt nước lăn tăn, mái tóc dài rũ xuống che đi đôi ngực hoa căng tròn không ngừng nảy lên khi nàng tinh nghịch tát nước. Nước chỉ ngập đến nửa bờ mông Song Tử nên để lộ ra một đường vẽ tinh tế tuyệt mỹ, không ngờ Song Tử lại đẹp mê hồn đến thế. Chợt Bạch Dương bừng tỉnh lườm hai kẻ phía sau lưng, chúng rất nhanh nhìn đi chỗ khác giả vờ không thấy gì cả. Trong đám cỏ cao quá đầu hướng đối diện phát lên mấy tiếng “xào xạc” rồi những bước chân gấp gáp hối hả chạy đi. May cho chúng là trời tối quá Bạch Dương chẳng nhận ra được ai, nếu không hắn sẽ ban lệnh móc mắt hết vì tội dám nhìn phế Hậu của hắn!

Song Tử bên này vẫn không ngừng hất nước về phía ba bốn nữ nhân trước mặt, nàng ngơ ngốc như con nai tơ chẳng hề hay biết cơ thể trần trụi đang bị ai đó chiễm chệ chiêm ngưỡng đến mức chết đứng tại chỗ, ba hồn bảy vía thì thoát xác bay lững lờ xung quanh nàng. Bỗng tiếng động vang lên từ trong đám cỏ lau cao vời vợi, Song Tử giật điếng người, sửng sốt hụp xuống nước che giấu đi cơ thể của mình. Bốn nữ nhân kia đồng loạt làm theo Song Tử, họ giương đôi mắt to dáo dác nhìn xung quanh. Thời tiết nóng nực, Song Tử quên béng rằng bọn họ luôn bị đám lính canh kia theo dõi sát sao… vậy là…

Mặt mày Song Tử tái mét xanh lè, dù biết thân thể này không còn trinh tiết nhưng ít ra cũng từng là nữ nhân dưới thân Hoàng Thượng cơ mà…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN