[12 Chòm Sao] Khúc hát ngàn năm
Chương 12: Phải trả thù
Nói vậy thôi chứ đến ngày thứ bảy Kim Ngưu đã đồng ý ra ngoài cùng nụ cười cứng như sáp trên mặt. Trông nàng đáng sợ, quỷ dị dọa người! Nghe Hữu hộ pháp nói rằng nàng thường dịch dung khi giả làm thiếu nữ, gài bẫy mấy tên yêu râu xanh rồi xử đẹp chúng. Sờ cằm một chút, Kim Ngưu nói: “Ngươi có thể chỉ ta cách dịch dung không?”
Sau khi nàng mất trí và nói những câu khó hiểu thì việc không nhớ cách dịch dung cũng chẳng có gì lạ. Hữu hộ pháp thân thủ nhanh nhẹn nhẹ nhàng hướng dẫn cho Kim Ngưu, trong lúc đó nàng sực nhớ đến một người: “Tả hộ pháp đâu rồi nhỉ?”
Hữu hộ pháp cười cười, hắn đáp: “À, A Tả tạm thời giải quyết công việc giúp người rồi!”
“Ồ!” Kim Ngưu hiểu chuyện tiếp tục học hỏi cách dịch dung từ Hữu hộ pháp mà quên bén đi cái suy nghĩ xấu xa vừa lướt qua đầu… “A Tả ư?”
Chốc lát Kim Ngưu đã xuất hiện với khuôn mặt hoàn toàn khác, nhìn có vẻ hiền lành, nhu nhược và ngây thơ lắm. Ưu điểm là không hề khó khăn khi nói chuyện hay biểu hiện cảm xúc, nó giống như một lớp phấn phủ nhẹ tênh, mát rượi lại có chút hương thơm dễ chịu. Khuyết điểm hầu như không có, thậm chí đưa tay lên cào cấu cũng không hề hấn ngược lại còn tạo dấu vết hồng hồng tổn thương như da mặt thật. Bỗng nàng giơ ngón cái lên trước mặt hắn, khen ngợi: “Ngươi giỏi thật!”
Nàng tủm tỉm cười rồi mang cái khuôn mặt mới toanh đi khắp nơi, cốt để xem có ai nhận ra mình không. Những môn đồ ở đây có lẽ ai cũng biết, họ cúi đầu khom lưng mỗi khi chạm mặt Kim Ngưu. Hai tay chắp sau lưng, nàng ung dung đi một vòng trước khi đi thẳng vào vấn đề chính: “Ta muốn đi tìm Ma Kết, chưởng môn nhân Sát La!”
Hữu hộ pháp vừa nghe xong mặt mày liền biến sắc: “A Tả hiện tại không ở đây, người ra ngoài lúc này thật sự rất nguy hiểm!”
“Tại sao?” Nàng nheo mắt, cau mày khó chịu: “Mà sao ngươi cứ gọi A Tả mãi thế? Hai ngươi có gian tình ở đây à? Ta không rảnh rỗi ăn cẩu lương đâu nhé!”
“Vì…” Hắn cố gắng tìm lý do để thuyết phục Kim Ngưu không được rời đi: “Hắn ta đã biết rõ lai lịch của người.” Sau đó mới biện hộ rằng, “Trước giờ người luôn kêu bọn ta là A Tả và A Hữu, ta cũng chỉ là thuận miệng gọi chứ không có ý gì khác…” bỗng hai má hắn đỏ ửng trông giống hai cái bánh bao phúng phính đáng yêu nhìn muốn cắn một phát rồi thưởng thức.
Ấy dà, nhìn cái biểu hiện này cũng đủ căn cứ…
Cứ nghĩ Kim Ngưu mất trí thì không biết? Rõ ràng nàng đọc tóm tắt không hề có đoạn Ma Kết biết thân phận thật của nàng sớm đến vậy. Nàng nhếch mép cười: “Ta cái gì cũng không nhớ nhưng duy chỉ một thứ là rõ nhất… chính là Ma Kết không hề biết ta là ai! Phải chứ?”
Nàng đưa mắt lườm về phía Hữu hộ pháp đi đằng sau, hắn vừa nghe xong thần sắc sa sầm, sợ đến mức môi son đào hóa bạc thần. Nhìn cái dáng vẻ lấm la lấm lét ấy chắc chắn Kim Ngưu đã đúng, nàng không trị tội hắn mà tỏ ra cao thượng: “Ta không trách ngươi, dù gì ngươi cũng chỉ lo lắng cho ta thôi. Nhưng ta cần phải trả thù!”
Nói trả thù thì hơi quá, nhưng đây là lý do duy nhất để hắn chịu hợp tác với nàng lúc này. Thật, Hữu hộ pháp vừa nghe qua hai chữ “trả thù” mắt lập tức sáng rỡ, hắn tiến lên một bước, mặt tươi như hoa, ánh mắt lấp lánh như mới nhặt được vàng: “Thật sao?”
“Ta là ai chứ?” Nụ cười nhếch mép một bên khiến Kim Ngưu trở nên ma mị, âm hiểm hơn bao giờ hết, không hiểu sao hắn bất giác rùng mình không dám nhìn chăm chăm vào nàng nữa.
“Vậy để ta đưa người đi!” Hữu hộ pháp vẫn có chút không yên tâm, nhất là trong thời điểm Kim Ngưu chưa lấy lại được công lực ngoài khinh công hơn người. Với cả cơ hội tốt để… mắt hắn hiện lên tia bất ổn rồi nhanh chóng vụt mất.
Kim Ngưu không từ chối, ích ra có người bảo vệ cũng tốt, không nhanh không chậm nàng đồng ý, rồi lại tiếp tục đưa ra câu hỏi hóc búa: “Nhưng là… ta… quên mất khuôn mặt Ma Kết rồi! Ngươi biết hắn đúng không?”
Hữu hộ pháp nhìn nụ cười hà hà của Kim Ngưu mà thở dài ngao ngán, thấy nàng gãi đầu đầy khó xử, hắn chỉ biết nói thầm: “Không nhớ mặt nhưng lại muốn trả thù?”
Ngày tiếp theo, Kim Ngưu cùng Hữu hộ pháp ra ngoài, trước khi đi hắn có để lại lá thư cho Tả hộ pháp mong gã đừng lo lắng mà cuống cuồng chạy khắp nơi tìm hai người. Mọi công việc đều giao lại cho một vị quản gia đã có tuổi, lão ta bị mù nhưng võ công thì không thể đùa được.
Hai người hai ngựa phi nước đại một đoạn thật nhanh trên thảo nguyên rộng lớn, Kim Ngưu không ngờ bản thân chưa hề sờ vào con ngựa lại có thể điêu luyện thuần phục bạch mã đang cưỡi đến thế. Nàng học cưỡi ngựa bao giờ thế nhỉ?
Vừa quất roi nàng vừa hỏi: “Ta ra ngoài thường xưng là gì?”
Trong gió tiếng nàng như đấm vào tai người phi ngựa song song, vậy mà hắn lại tỏ vẻ không sao, ôn tồn: “Kim Ngưu, một vị tiểu thư thất thế lưu lạc tứ phương để tìm phụ mẫu thất lạc trong giông bão mười năm về trước.”
“Ồ!?” Nàng khó hiểu hỏi tiếp: “Thế người trong giang hồ gọi ta là gì?”
Ngẫm nghĩ một lát, Hữu hộ pháp cất lời: “Yêu nữ Hắc Đồ!”
“Quào!” Kim Ngưu cảm thán thôi không hỏi nữa, thế là trong giang hồ chẳng ai biết tên thật của nàng, hèn gì tên Ma Kết ấy có thể dễ dàng mắc lừa đến thế…
“Thiên Lĩnh Quốc còn bao xa?”
“Một ngày đường nữa nếu vẫn giữ nguyên tốc độ này!”
“Không ổn đâu, ta cũng cần ngủ nghỉ.”
“Phía trước có một trấn nhỏ, tối nay chúng ta tạm thời dừng chân nghỉ ngơi ở đó.”
“Được.”
Đoạn đối thoại hòa lẫn trong tiếng xé gió và cát bụi bay mù mịt, tuy Kim Ngưu đã chấp nhận sự thật muốn nhanh chóng thực hiện xong nhiệm vụ để trở về. Bất quá, đã xuyên sách rồi thì cũng nên trải nghiệm một chút cảnh vật sông núi, giang sơn, võ lâm,… “chút xíu” chứ…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!