[12 Chòm Sao] Khúc hát ngàn năm - Chương 13: Bắt cóc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
220


[12 Chòm Sao] Khúc hát ngàn năm


Chương 13: Bắt cóc


Không đợi Tiểu Hi kịp trả lời thì một trong hai người trước mặt đã lên tiếng: “Là ta!”

Lúc này, Cự Giải đưa mắt chăm chăm nhìn vào bộ dạng của họ, một người thanh tú sở hữu khuôn mặt hiền hòa cùng nụ cười ấm áp, tóc vấn cao gọn gàng, y phục vận trên người cũng vô cùng nhã nhặn đơn giản, màu xanh biếc như trời, bạch bội bên hông dịu dàng lắc lư. Người còn lại cũng là kẻ đã trả lời Cự Giải, mái tóc nửa vời được giữ lại bởi một chiếc trâm mỏng manh, những lọn tóc mai tùy tiện phong tình bay lượn trong gió, hắn vận một bộ huyết y rực rỡ, chiếc quạt gỗ đen mun vắt bên hông được giữ lại bởi sợi đai đen cùng màu. Cự Giải nuốt khan, trong tình huống hiện tại mà có Kim Ngưu thật tốt!

Tiểu Hi vội quỳ rạp xuống đất, biểu tình phấp phỏng: “Nhị Vương gia tha tội, là do nô tì tự ý đưa Vương phi ra ngoài. Mấy hôm trước Vương phi tỉnh lại đã không còn nhớ gì nữa. Cho nên…”

“Hừ!” Thiên Yết hừ lạnh chán ghét không thèm quan tâm đến lời Tiểu Hi, hắn quay sang Cự Giải ngây ngốc chết lặng một chỗ: “Thật hay giả đây?”

Cự Giải bừng tỉnh gật đầu liên hồi: “Thật!”

Nếu không thật thì sao? Nàng cũng có nhớ cái gì đâu? Thái tử Hoàng Gia Cát bật cười: “Vương phi càng lúc càng xinh đẹp!”

Không chỉ khen, y còn nắm lấy tay nàng nhẹ đặt môi hôn. Đôi gò má Cự Giải ửng hồng vì cách đối xử lịch sự từ Gia Cát, nhưng rất nhanh nàng rút tay về.

Thiên Yết trước sau không hề biểu hiện gì ra ngoài ngoại trừ ánh mắt nhìn nàng đầy căm phẫn và chán ghét. Hoàng Gia Cát bên cạnh có vẻ đang trêu chọc Thiên Yết: “Nếu Yết huynh không còn thấy nàng thuận mắt thì… có thể xin Hoàng Thượng gả nàng cho đệ chứ?”

Điều này có phải hơi khiếm nhã không? Cự Giải đưa mắt liếc sang Thiên Yết, cứ nghĩ hắn sẽ phát tiết lên khi có người xúc phạm danh phẩm đến thế, nào ngờ… ngược lại những gì nàng tưởng Thiên Yết không những hào hứng ra mặt còn đáp: “Nếu được quyền quyết định ta chắc chắn sẽ tặng nàng cho đệ!”

Chuyện gì đang xảy ra ở đây thế này? Bọn họ có thể nói những lời như vậy ngay trước mặt nàng và Tiểu Hi ư? Thậm chí họ còn đang ở nơi rất đông người nữa. Cảm thấy bị tổn thương, Cự Giải nắm lấy tay Tiểu Hi kéo nàng ta đứng dậy: “Đi thôi! Đừng có quỳ trước mấy tên xấu xa này!”

Tức giận, Cự Giải một mạch kéo Tiểu Hi lướt đi về hướng ngược lại mặc cho hai kẻ nam nhân đã im lặng từ lúc nào đang đưa mắt dõi theo. Bóng dáng nàng khuất dần, Thiên Yết cảm thấy có chút lạ lẫm, Cự Giải chưa bao giờ ngoan hiền đến thế, kể cả việc Tiểu Hi hôm nay trang điểm ăn mặc đều lộng lẫy hơn nàng. Vậy mà Cự Giải không một chút để tâm. Hoàng Gia Cát hơi nhướng mày: “Có phải đệ đã nói lời không phải?”

Hoàng Gia Cát nhớ vị Vương phi năm ấy rất ngang ngược, ương bướng, khó chiều. Chỉ cần nói những câu không phải, nhẹ nhàng nàng sẽ cho y ăn vài cái tát, nặng thì cho người bẩm báo với Thiên Bình tống khứ y trở về nước. Vậy mà… hôm nay nàng mộc mạc, nhút nhát như một Nhị Vương phi hoàn toàn khác.

“Không đâu.” Thiên Yết trả lời cho có, thật ra lòng hắn cũng ngổn ngang lắm.

Nhưng rất nhanh sau đó hai người lại quên sạch chuyện vừa xảy ra, họ tiếp tục đàm đạo trên con đường ngập tràn hương thơm đua nở từ ngàn sắc hoa.

Đi được một đoạn Tiểu Hi vùng ra khỏi tay Cự Giải, nàng ta làm vẻ mặt khó chịu: “Tiểu thư làm nô tì đau!”

“Ta… ta xin lỗi!” Cự Giải không dám động lại vào tay Tiểu Hi, nàng đưa mắt nhìn nhìn chỗ đỏ đỏ trên cổ tay nàng ta, quan tâm hỏi: “Có sao không?”

Tiểu Hi lắc đầu, hơi bĩu môi: “Sao tiểu thư lại giận dỗi như thế? Không giống người chút nào!”

“Hử? Vậy như thế nào mới giống ta?” Cự Giải hỏi lại, mười hai năm cấp sách đến trường nàng chưa từng bị ai kiếm chuyện. Kể cả việc to tiếng, đánh nhau cũng chưa. Hầu như lúc nào bên cạnh Cự Giải cũng có mặt Kim Ngưu, Kim Ngưu sẽ không bao giờ để Cự Giải ủy khuất. Lý tưởng của Kim Ngưu chính là: “Không ai được ức hiếp Cự Giải ngoại trừ Kim Ngưu này!”

Đấy, bởi vậy trong tình huống khi nãy nàng không ức nghẹn bỏ đi thì còn làm được gì?

Tiểu Hi thở dài một hơi nặng nhọc không đáp, nàng ta đánh lãng sang chuyện khác: “Để nô tì đưa tiểu thư đến nơi này!”

Nói rồi nàng kéo tay áo Cự Giải bước đi thật nhanh về phía trước, họ dừng lại ở một bến thuyền to, Tiểu Hi kể rằng: “Đây là nơi du ngoạn của giới hoàng tộc, quan lại, thương gia. Vì Hoàng Thành Thiên Lĩnh Quốc ở cạnh cửa sông nối liền biển lớn nên có rất nhiều người quyền cao chức trọng, giàu sang lui đến đây. Tiểu thư ở đây đợi, nô tì đi đặt chỗ cho chúng ta ở chuyến sau nhé!?”

Cự Giải gật đầu đồng ý, nàng đứng nép vào một cái cây cổ thụ to gần đó để hưởng bóng râm. Nơi đây đông đúc nên Cự Giải không ham chơi bỏ đi đâu vì nàng sợ Tiểu Hi quay lại sẽ không tìm thấy. Đang đứng bỗng có hai cánh tay rất to, chắc khỏe vươn đến bịt chặt miệng, khóa cơ thể nàng sát vào lồng ngực gã…

Chưa kịp kêu la nàng đã mơ mơ màng màng, đầu óc quay cuồng, cả người vô lực chìm dần vào bóng tối huyền ảo. Thuốc mê!

Nàng khó khăn tỉnh dậy, mí mắt nặng trịch, cơ thể đau nhức như bị ai đó vật đến vật lui cực kỳ mạnh bạo. Cơ thể Cự Giải lạnh toát, nàng đưa tay nhẹ sờ soạn lên ngực thì ôi thôi… chẳng còn mảnh vải nào che lấp nữa. Bật dậy trong vô thức, nàng tỉnh táo hơn bao giờ hết đưa mắt dáo dác nhìn ngó xung quanh.

Cạnh nàng là một khối nhục thể ấm áp khác, đôi mắt ấy đang mở to đăm đăm nhìn xoáy vào đôi ngươi đen láy chứa đựng đầy sự hoảng sợ. Cự Giải định thét lớn, nhưng kẻ đó đã buông lời uy hiếp nàng: “Nếu ta là nàng, ta nhất định sẽ không la hét mà ngoan ngoãn nằm trở lại giường đấy!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN