[12 Chòm Sao] Khúc hát ngàn năm - Chương 6: Đập đầu có cái thành ra hoang tưởng!?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
206


[12 Chòm Sao] Khúc hát ngàn năm


Chương 6: Đập đầu có cái thành ra hoang tưởng!?


Giáo chủ Hắc Đồ sau khi trọng thương trở về thì không thể qua khỏi, môn đồ Hắc Đồ không ngừng truyền tai nhau về sự lơ là của Giáo chủ Kim Ngưu. Có kẻ nói rằng nàng phải lòng người trong thập đại anh hùng, vì y mà bỏ mạng. Có người thì bảo nàng thất thân với kẻ cầm thú, sau khi giao chiến vì bảo vệ y, khinh địch nhưng lại không để ý địch ở bên cạnh. Sao nàng lại dại dột đến vậy chứ?

Bao năm gầy dựng hình tượng Giáo chủ lạnh lùng, lãnh cảm không tim không phổi, vậy mà chỉ vì một tên nam nhân liền mất hết tất cả, nàng đến chết lại trắng tay như thế. Có đáng không?

Hai hộ pháp thân thuộc nhất bên cạnh không ngừng trừng mắt, người chết cũng đã chết rồi sao bọn môn đồ hàng ngày ăn cơm Hắc Đồ, lại đi đá bát Hắc Đồ thế kia. Đang trong lúc dầu sôi lửa bỏng thì Giáo chủ môi tím, mặt trắng trên giường bật dậy, theo phản xạ quen thuộc miệng liền phát ra mấy tiếng tục tĩu: “****!”

Tất nhiên là không ai hiểu Kim Ngưu vừa chửi gì, trên môi ai cũng mấp máy vài ba tiếng hoảng hốt nhưng rất nhanh mọi người đều đồng loạt quỳ rạp dưới đất, hô lên hai tiếng: “Giáo chủ!”

Kim Ngưu mắt nhắm mắt mở, tay sờ ót nhìn xung quanh một lượt, nàng gật gù đánh giá: “Đập đầu có cái thành ra hoang tưởng!?”

Tả Hữu hộ pháp cúi đầu: “Giáo chủ không sao?”

Kim Ngưu hờ hờ mấy tiếng rồi xoay người bước xuống giường, liếc mắt cũng chả buồn nhìn, nàng vẫn còn nghĩ do bản thân bị ảo giác nên mới hét lớn: “Cái ** đau đầu thế này!!!”

Giáo chủ tỉnh lại vẫn đáng sợ như bình thường, không những vậy còn nói những từ ngữ khó hiểu đến kỳ lạ.

Đang định bước đi thì chân phải vướng chân trái, vấp nền đất té cái bịch đau điếng. Vừa ôm gối, nước mắt nước mũi nàng vừa giàn giụa không ngừng chửi những từ nhạy cảm: “Ngày quái gì mà cứ ngã miết thế này? ** xui như ***!”

Hữu hộ pháp khom lưng, đưa tay lay nhẹ thân thể Kim Ngưu. Lúc này Kim Ngưu mới giương mắt nhìn người vừa chạm vào mình, đây đích thị là mỹ nam nhân nha, ôi nhìn cái dáng vẻ trắng trẻo mịn màng này xem. Kim Ngưu vội nuốt nước bọt một cách khô khan thèm thuồng, Tả hộ pháp thấy thế liền lên tiếng: “Giáo chủ, người ổn chứ?”

Kim Ngưu quay mặt sang bên này, lại là một mỹ nam nhân, nhưng gã này thì trông cứng cỏi, chắc khỏe hơn, nếu được nhai chắc sẽ sực sực lắm. Một bên dai giòn, một bên tan ngay trong miệng, mới tưởng tượng nếm thử thôi mà đầu lưỡi đã vương vấn hương vị thơm ngon. Cực phẩm đây rồi!

Lý trí Kim Ngưu gào thét: “Giữ chút liêm sỉ!”

Trái tim Kim Ngưu lại cực kỳ phản đối lý trí: “Liêm sỉ gì nữa!? Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ, mười tám năm trời chưa bao giờ ta được tận mắt trông thấy trai đẹp ngất ngây thế này cơ mà!”

Nàng liếm láp môi làm hai người Tả Hữu càng sợ hãi hơn, bởi vì bình thường ai nói phật ý Kim Ngưu là nàng liền liếm môi, tặc lưỡi suy nghĩ cách hành hạ người đó sống không được, chết cũng không yên. Sống hay chết đều không toàn thây!

Những môn đồ theo Tả Hữu liền đồng thanh càng quỳ sâu, mặt muốn cắm xuống đất hai chân chỏng chơ giơ lên trời luôn: “Giáo chủ bớt giận!”

“Hả?” Kim Ngưu thoáng khỏi cơn u mê, nhìn tất cả người có mặt ở đây: “Ta giận bao giờ?”

“Oa!” Hữu hộ pháp thốt lên một tiếng kinh hãi cũng quỳ rạp xuống đất cùng những người khác run rẩy dữ dội, vì khi Kim Ngưu tức giận tột cùng sẽ nói ra câu “ta giận bao giờ?” ngầm ý bảo: “Chôn sống, đào mồ, phanh xác!”

Tả hộ pháp thì cứng rắn hơn, gã quỳ bên cạnh Kim Ngưu lạy ba lạy: “Ta xin Giáo chủ hãy trừng phạt ta, lỗi nặng bao nhiêu chỉ cần một mình ta gánh, Hữu hộ pháp và các môn đồ khác không có tội!”

Kim Ngưu được một trận tựa tiếu phi tiếu, vừa nói vừa cười chảy cả nước mắt: “Cái đám ngu ngốc này!”

Không gian dần trở nên im lặng sau trận cười sặc sụa của nàng, Kim Ngưu ngồi tịnh dưỡng định thần một hồi lâu để ảo giác giảm dần. Thế nhưng, không có gì thay đổi cả. Chỉ có điều là những người có mặt ở đây mỗi lúc càng run lắc mạnh hơn.

Chợt nàng nhớ đến giấc mơ trong căn phòng trắng kia, Kim Ngưu bụm miệng, hai mắt mở to, quay sang Tả hộ pháp mặt lạnh như tiền hỏi: “Đây là đâu? Ta… ta là ai?”

Tả hộ pháp ngây người, nheo mắt dò xét một hồi mới nghiêm trang trả lời: “Đây là Hắc Đồ, người là Giáo chủ Hắc Đồ, tục xưng Kim Ngưu.”

“Trời **!” Kim Ngưu lúc nào cũng phải chửi tục mới bộc lộ được sự hoang mang ở đỉnh điểm của nàng: “Đây là thật sao? Trời **! ***! Ta phải trở về!”

Nàng lao ra khỏi cửa mặc cho cơn đau nơi lồng ngực trái, và cái nhói buốt ngay dưới đầu gối, miệng không ngừng la toáng lên: “Ta muốn về nhà!”

Tả Hữu khó khăn lắm mới đuổi theo kịp, cho dù nàng thần trí không còn bình thường, nhưng dù gì nàng cũng là Giáo chủ. Đợi nàng tỉnh táo trở lại sẽ tìm cách trả thù sau.

Kim Ngưu không ngờ nhục thể này nhẹ đến mức vừa nhảy lên đã bay một đoạn khá xa, cho nên nàng cứ nhảy theo quán tính mà không thèm xác định phương hướng. Bay được một lúc Kim Ngưu cũng mệt lã, lúc này trời đã tối nàng lại càng hoảng sợ hơn nữa. Rất may Tả Hữu xuất hiện kịp lúc nếu không nàng ngất mất.

Ban đầu Tả Hữu có phần lo lắng về thân phận thật sự của Kim Ngưu, vì nàng luôn nói những từ khó hiểu còn không nhớ gì. Bất quá, khi chiêm nghiệm phần khinh công nàng thi triển thì cả hai không cần nói cũng tin tưởng bất chấp. Có lẽ vì thế gian này không ai có thể vượt qua nàng về mặt khinh công cả. Trừ thần tiên yêu ma thì họ đi mây về gió, tất nhiên bỏ xa Kim Ngưu rồi!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN