[12 chòm sao] Sacrificers
Chương 2
Gia đình của tôi, đã từng rất giàu có và hạnh phúc. Cha tôi là một thương nhân tài ba. Ông đã gần như là đứng đầu trong nước. Còn mẹ tôi. Mẹ tôi là một người phụ nữ có dung mạo tuyệt sắc, đậm chất phương Tây. Cha tôi có lẽ đã đắm chìm vào đôi mắt xanh biếc sâu thẳm ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Vì tôi là con một, nên cha rất yêu thương, chiều chuộng tôi, chỉ cần tôi muốn gì, ông đều đáp ứng, đương nhiên là ngoại trừ những yêu cầu quá viển vông. Mẹ tôi thì… Bà có vẻ cũng rất yêu thương, quan tâm chăm sóc tôi. Tuy vậy, thái độ của bà đối với tôi, lúc nóng lúc lạnh. Tôi cũng chẳng hiểu nổi nữa…
Rồi một ngày, biến cố ập đến. Nó cũng là bắt đầu cho chuỗi sự việc bi kịch trong đời tôi.
Cha tôi trong một lần đi công tác liền bị tai nạn giao thông. Nghe nói là bị người ta cố tình mưu hại.
Mẹ tôi sau khi nghe tin đó, cũng chẳng có biểu cảm gì quá gay gắt.
Bà ta ngang nhiên vơ vét hết tiền bạc trong nhà, bỏ đi cùng gã ngoại quốc nào đó.
Còn tôi?
Năm đó tôi 15 tuổi, cộng với việc ngày ngày được chiều chuộng như một nàng công chúa thực thụ, nên tôi cũng chẳng biết làm cách nào để có thể tiếp tục tồn tại.
Đúng cái thời điểm tôi chật vật nhất, thì ông chú của tôi, tức em trai của cha tôi, đột nhiên lại có ý muốn nhận nuôi tôi.
Lại nói thêm về người chú này. Tuy rằng cha tôi thành đạt là thế, nhưng ông vốn cũng không có chút hảo cảm nào với cậu em trai của ông, vậy cho nên… Người chú của tôi, khác xa một trời một vực với cha tôi. Lão vẫn còn độc thân, suốt ngày chỉ biết cờ bạc, rượu chè và nghiện hút. Nếu không phải cha tôi nhân từ, vẫn chu cấp tiền cho lão, thì không biết lão đã chết nơi đầu đường xó chợ nào rồi.
Lúc đó, tôi vẫn cứ ngây thơ nghĩ, lão là muốn trả ơn cha tôi, nên mới nhận nuôi tôi. Tôi nghiễm nhiên coi lão là một cái phao cứu sinh mà bám vào.
Cho đến khi dọn về nhà lão sống, tôi mới biết đâu mới thực sự là địa ngục.
Cơ bản bởi vì thường ngày tôi chẳng phải làm gì cả, chỉ biết ăn, học, chơi và ngủ. Mấy việc nhà đó, tôi có bao giờ phải đụng đến đâu. Lão tuy biết việc đó, vậy nhưng vẫn cứ ép tôi làm việc nhà cho lão. Thực ra việc đó cũng sẽ chẳng có gì to tát, nếu như lão không lấy việc tôi không biết làm việc nhà ra làm cái cớ để đánh đập và lăng mạ, sỉ nhục tôi. Rồi cho đến khi đã chẳng còn cái cớ đó rồi, lão vẫn quá quắt như vậy…
Tôi đã phải chịu đựng cái cảnh đó suốt 5 năm trời…
Sinh nhật năm 20 tuổi có lẽ là sinh nhật đen tối nhất của tôi.
Đêm hôm đó, lão trở về nhà với bộ dạng say mèm. Thấy tôi đang ở trong bếp rửa bát, lão liền đi đến, ấn người tôi xuống nền đất lạnh. Lão đưa cái miệng bẩn thỉu sực mùi rượu nồng của lão đến gần tôi, bắt đầu hôn tôi ngấu nghiến. Tôi thấy vậy liền hốt hoảng, cố gắng đẩy gương mặt của lão ra nhưng vô ích. Lão lại càng ấn chặt tôi xuống. Móng tay lão bấu vào da thịt tôi, mạnh đến nỗi máu đã ứa ra.
Tôi càng khóc lóc kháng cự, lão lại càng hưng phấn.
Tiếp sau đó, chắc các bạn cũng biết chuyện gì đã xảy ra…
Tôi biết lão cũng đã nhiều lần có ý với tôi rồi, nhưng chưa dám làm vì tôi vẫn đề phòng lão. Hôm đó chắc có lẽ do say quá…
Sau khi mọi việc đã xong, sự trinh trắng của tôi đã mất, lão điềm nhiên ra khỏi phòng bếp, còn nói:
– Khóc cái gì? Được ông \”chơi\” là phúc phận của mày đó.
Đôi mắt tôi hằn sâu lên sự hận thù. Chợt nhìn thấy con dao ở trên bàn bếp, tôi liền lập tức với lấy, đi nhanh đến đằng sau lão, một dao đâm vào bụng lão.
Lão vốn không ngờ đến tôi sẽ phản kháng. Miệng lão chỉ biết lắp bắp vài từ…
Tôi liều mạng đâm thêm nhiều nhát nữa.
Thân hình to lớn của lão đổ sầm xuống đất. Máu tươi từ miệng vết đâm chảy ra…
Không hiểu sao, nhìn thấy cái thứ đỏ lòm tanh tưởi ấy, tôi lại cảm thấy đặc biệt thích thú.
– Máu… Thật đẹp a…
Tôi ngồi xổm xuống cạnh xác lão, không kiêng nể mà rạch một đường thật dài trên bụng lão…
Máu… Muốn nhìn thấy máu…
Tôi lần lượt dùng tay, móc hết lục phũ ngũ tạng của lão ra bên ngoài. Cái đống nhầy nhụa nhão nhoét ấy, nếu là ngày trước, tôi sẽ cảm thấy chúng thật tởm lợm. Nhưng bây giờ…
– Thật đẹp a…
Các bạn hẳn sẽ nghĩ tôi là một tên biến thái phải không? Đúng, đúng vậy đấy, tôi chính là như vậy. Tất cả đều là do lũ súc vật ấy ban tặng!
Và bây giờ, bằng một cách nào đó,…
Tôi đang ở trong tù.
Vâng, các bạn không nhầm đâu, tôi chính là đang ở trong tù.
Vì sao ư? Đương nhiên là, giết người phạm pháp.
Tất nhiên tôi giết người cũng chỉ là hành vi phòng vệ chính đáng…
Nhưng, cái xã hội thối nát này ấy mà, chỉ cần có tiền, luật pháp các thứ đều là đồ bỏ đi.
Chuyện là sau khi tôi giết lão, chợt có mấy tên đá cửa bước vào nhà. Lúc đó, tôi đã nghĩ chúng chẳng phải loại tốt đẹp gì.
Và, tôi đã đúng.
Ông chú của tôi (bây giờ là một cái xác) nợ mấy tên này một khoản rất lớn. Bọn chúng hôm nay đến là để đòi nợ, vì đã đến hạn cuối.
Tên cầm đầu bọn chúng đã nhìn thấy tôi ngồi bên cái xác, đùa nghịch với mấy thứ không-được-sạch-sẽ-cho-lắm kia. Hắn liền đi tới, cúi xuống, nâng cằm tôi lên:
– Ồ, em gái, hẳn là người thân của lão ta nhỉ? Mà nhìn có vẻ… Em gái giết lão rồi nhỉ? Vậy thì không được rồi, lão ta còn nợ tôi cơ mà.
– Mày, cút!
– Ấy, em gái này sao dữ dằn thế? Lão ta chết rồi, người gánh nợ cho lão, đương nhiên là em phải không? Xét thấy em cũng có dung mạo kha khá, anh đây cho em một ân huệ. Hầu hạ các anh vui vẻ, chút nợ nần này, đều xóa hết. Em gái thấy sao?
Đồng bọn của hắn ở phía sau cười lớn.
Tôi bất chợt dùng dao chém vào cánh tay bẩn thỉu của hắn đang chạm lên mặt tôi.
Tất cả các ngươi, đều là súc vật!!!
Hắn đau đớn ôm tay, hét lên:
– Con đ* này! Ai cho mày… Bọn kia, còn đứng đấy làm cái đ** gì?!! Bắt nó lại!!!
Đồng bọn của hắn kịp hoàn hồn, chạy tới túm lấy hai tay tôi, giằng lấy con dao trên tay, giữ tôi lại.
– Thả tao ra!!! Bọn ch*!!!
– Con đ*! Dù sao mày cũng giết người rồi, tao đã cho mày một cơ hội mà còn không ngoan ngoãn nghe theo. Rồi để xem, kết cục của mày ra sao.
Và sau đó, cứ thế, tôi… Được đưa đến cục cảnh sát.
Đáng ra tôi đã trắng án, như đã nói đấy.
Nhưng tôi cá rằng, tên kia hẳn phải là cậu con trai đốn mạt của một nhà quyền thế nào đó. Hắn, cứ như vậy, dùng tiền mà mua chuộc thẩm phán.
Còn tôi, đến một người thân còn không có, có thể kháng cự sao?
Cứ như vậy, dẫn đến kết quả hiện tại…
– Hey, Aquarius Mộc!
Tôi giật mình, hình như… Có người đang đứng trước cửa phòng giam, và gọi tên tôi.
Người đó rất cao lớn, nghe giọng nói thì có vẻ không phải người Trung Quốc.
– Anh… anh là ai?
– Cô có muốn đến một nơi… Một nơi mà có thể thỏa mãn sở thích của cô… Một nơi mà giết chóc không phải phạm tội… Cô có thể nhìn thấy máu bất cứ lúc nào cô muốn.
– Tôi hỏi anh là ai?
– Và nơi đó, cô có thể mạnh lên, để trả thù tất cả những người đã chà đạp cô.
Nghe đến đây, tôi cẩn thận suy ngẫm một chút…
– Được, chỉ cần ra khỏi nơi này là được.
Quyết định này, có lẽ là quyết định đã thay đổi cả cuộc đời tôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!