[12 Chòm Sao ] Thế Giới Song Song. - Chương 6: Virgo (Thân Thiện *chưa Thể Hiện Trong Chap*)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


[12 Chòm Sao ] Thế Giới Song Song.


Chương 6: Virgo (Thân Thiện *chưa Thể Hiện Trong Chap*)


Máu…

Trong đôi mắt vô hồn của cô hiện lên một hình ảnh kinh hoàng của sắc đỏ…

Toàn thân cô dính đầy mùi chất lỏng đỏ tươi thể hiện kinh hãi của những con người nằm bất động dưới chân cô hiện giờ.

Cả cái con dao sắc nhọn vừa rơi xuống đất. Nó chính là thứ đã khiến cô phải làm điều này.

Cảnh tượng này, cũng chính là hình ảnh vào 10 năm trước. Khi cô phải chứng kiến cái chết đau đớn kinh hoàng, của ba mẹ cô.

Giờ kẻ sát nhân đã giết ba mẹ cô ngày đó, bây giờ đang nằm trong vũng máu đầy mùi tanh dưới chân cô.

Thật thảm hại…mẹ kế à…

Thật xin lỗi vì đứa con này đã bất hiếu với mẹ…

Nhưng đây chính là cái giá mẹ phải trả…

*Phập*

Khi đã khiến con phải, chịu cái ác mộng ám ảnh kinh hoàng ấy…

Cô cười kinh bỉ khi nhìn cái thứ “còn không ra xác” ấy. Khẽ cầm lại con dao lên.

Bất giác nhìn thấy chính hình ảnh của mình phản chiếu trong đó.

Xử Nữ…mày là một kẻ…sát nhân…

Với đôi mắt hiện lên sự hãi, bàn tay run rẩy thả con dao khiến nó rơi xuống nền đất lạnh lẽo.

Cô hoảng sợ lùi về phía cô cho là an toàn. Run rẩy nhìn cảnh tượng trước mắt.

Nhĩ Kỳ…Cô đã làm cái gì vậy…?

“Cô thích không? Với con người yếu đuối của cô, sao có thể làm đều này chứ. Tôi đã giúp cô trả thù rồi, nhưng tôi nhớ không nhầm, hình như cô muốn hủy diệt [tất cả] thì phải?”

-Đừng…đừng làm vậy! Tôi không muốn như vậy! Thực sự không muốn!!

Cô hét lên, bịt chặt đôi tai lại. Chạy đi trong vô thức. Cô sợ hãi với với con người tàn độc bên trong. Làm ơn, đây chỉ là một cơn ác mộng mà thôi!!

Dừng lại khi kiệt sức, cô dần hé ra đôi mắt.

Cảnh tượng bây giờ, cô không tin vào mắt mình.

Máu…

Thứ màu đỏ kinh hoàng ấy ở ̉khắp mọi nơi…

Là do tôi, do tôi quá tin tưởng cô. Là tôi quá mù quáng. Hay là do tôi quá ngu ngốc khi tin vào một nhân vật ảo ảnh trong trò chơi điện tử?

Hư cấu quá phải không? Cô đã hoán đổi với tôi, bằng cách nào vậy?

“Cô thực sự không biết sao? Trên người cô có một thứ, có thể làm những điều như thế này. À, tôi muốn nói với cô một chuyện nữa, kể từ bây giờ…tôi sẽ làm chủ.”

*Phập!*

“Dừng lại đi! Nhĩ Kỳ!”

-Cô đừng kêu nữa, phiền quá.- Cô ta chống nạch chán nản. Khẽ mỉm cười ranh mãnh nhìn thân xác của một cô gái đã chết trong đống máu. Rồi ngó những cái xác còn lại. Cười đắc ý:

-Tuyệt, chỉ còn…một “con” nữa thôi.- Cô ta khẽ đưa ngón tay đặt lên mũi dao rồi vuốt nhẹ nhẹ xuống theo đường dọc của nó.

“Làm ơn…dừng lại đi, Nhĩ Kỳ…”

Cô ta dường như chẳng để ý đến lời van xin của cô. Tiếp tục bước đi vui vẻ trên con đường “nhuộm đầy màu đỏ”.

-Haizz, tôi cảm thấy mọi chuyện có vẻ nhàm chán rồi đấy.- Cô ta mệt mỏi thở dài, ngồi vắt chéo chân trên cái ghế gần đó. Bất giác cô ta hướng ánh mắt đến một con mèo đen. Khiến Xử Nữ bỗng giật mình, nó, chính là Luka (con mèo mất tích hồi xưa của bé Xử).

-Có vẻ con mèo có quan hệ gì đó với cô thì phải, nhìn nó có vẻ, quen quen (Giải thích chút này, bé Xử cô đơn từ rất lâu rồi, nên điện tử sẽ ̉”luôn làm bạn với ta” còn có bé mèo Luka bên cạch hồi đó. Nhĩ Kỳ đã tồn tại trong trò chơi và theo dõi cô bé rất lâu rồi, nên có lẽ cô ta cũng hiểu đôi chút về cuộc sống của cô.)

Cô ta liền nhếch mép hứng thú. Khẽ cầm con dao lên. Ánh mắt thể hiện sự thích thú nhìn lên con dao. Hình ảnh phản chiếu trên đó là cô gái Xử Nữ với tâm trạng rối bời, đôi mắt lo sợ nhìn chăm chăm vào con mèo đen ấy.

-Tôi tự hỏi sẽ như thế nào…nếu con mèo ấy bị cắt thành từng mảnh rồi treo lên nhỉ?

Lời của cô ta vừa ngắt. Cô lập tức trở nên hỗn loạn. Thứ màn hình đáng ghét đang giam giữ cô trong bức tường trước xóa với những con số “0 và 1” đang dần hóa thành màu đỏ. Sự khát máu của cô ta đã khiến cô ta trở nên điên loạn.

“Không! Dừng lại đi Lâm Thi Kỳ!…Thực tại không giống như trò chơi đâu!”

-Ngu ngốc, cô sẽ không bao giờ ấn được nút [Khởi Động Lại] đâu, chính tôi, là người điều khiển trò chơi này.

“Nếu vậy thì, một trong hai ta bắt buộc phải chết! Chỉ có vậy mới thoát khỏi cơn ác mộng này. Dù chỉ có thể cứu duy nhất được một người!”

-Xử Nữ, cô đang định làm gì vậy?

Cầm lên thanh thần kiếm của nữ anh hùng. Cô nắm chặt lấy nó. Khẽ nhấc lên.

Nếu như tôi chết, thì cô cũng sẽ biến mất, đúng không? Vậy thì…

[Vĩnh biệt nhé, Lâm Nhĩ Kỳ.]

*Đọc thì có vẻ hư cấu nhưng các bạn đừng phán vội nhé. Vẫn còn những chap sau mà ._.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN