[12 Chòm Sao ] Thế Giới Song Song.
Chương 8: Scorpio (Kiêu Ngạo)
Tiếng của chiếc giầy cao gót thanh lịch bỗng vang lên lẫn vào không gian. Từng bước nhẹ nhàng lên bậc cầu thang trắng xóa. Cô khẽ nhìn người đàn bà thanh lịch đang ngồi nhâm nhi tách trà. Nhíu đôi lông mày, cô khẽ cất chất giọng chán nản:
-Thưa mẹ, hôm nay…con…
-Vẫn phải đi học. Nhà trường không thông báo nghỉ.- Chưa để cô nói hết câu, bà liền xen vào bằng một câu ngắn gọn.
Bàn tay mảnh mai ấy khẽ nắm chặt lại, rồi thả lỏng. Cô thở dài.
-Vâng ạ.
Tiếp tục cất bước xuống tầng. Lập tức đã có một vệ sĩ đứng bên cạch mang cặp cho cô. Sống trong cuộc sống xa hoa quyền quý. Nhưng cái sự giả tạo của gia tộc này khiến cô phải mệt mỏi.
Cô sống trong một gia tộc đẫm máu đầy thù hận, cao ngạo và có hàng trăm lớp vỏ bọc. Bàn tay lại một lần nữa nắm chặt khi nhìn thấy bức hình ấy.
Một cô bé với khuôn mặt cao ngạo, ngồi vắt chéo chân trên chiếc ghế sang trọng, xa hoa. Bộ váy diêm dúa màu đỏ tươi trên người cô bé, như hương vị của máu vậy. Thật kinh tởm.
Nhưng đó không phải điều mà cô quan tâm, mà đó là dòng chữ màu đen với phông chữ kì lạ bên dưới:
Thiên Yết – Thiên Kim tiểu thư thứ 13 của dòng họ Scorpio.
Bước nhanh quá thứ kinh hoàng ấy, tại sao lại là cô? Tại sao lại chọn cô? Tại sao phải cho cô chịu, những kí ức ấy?
“Bụp”
Mất điện rồi?
Những tiếng động liên tục phát ra xung quanh cô. Những tiếng kêu la, va chạm không ngừng không bóng tối. Nó bao chùm lấy cô, nhưng cô cảm giác như cô chỉ có một mình. Mọi người, không hề chạm vào cô….
Hay cô không thể cảm nhận được? Do quá cô đơn sao?
…
Cả thân hình thanh mảnh của cô bị một thứ gì đó ẩn mạnh, ép sát vào tường. Cô không hề rõ, nhưng hơi thở ấm áp của người đó khiến cô không thể cử động nổi. Hắn đang thở mạnh, mùi rượu nồng nàn bắt đầu lan tỏa. Ánh mắt màu vàng ánh lên của hắn, bỗng chốc cô cảm thấy rất quen….
Khoan đã…
Cô chưa kịp phản ứng đã bị hắn phát hiện ra sự chuyển động của cô. Ánh đèn bỗng nhiên sáng lại. Dưới ánh mắt đầy kinh ngạc của cô. Hắn khẽ cười khểnh. Lôi khẩu súng từ trong thắt lưng ra và chĩa vào đầu cô. Từ góc này, cô có thể nhìn thấy những tên vệ sĩ bị đánh ngất tràn lan khắp căn phòng khách.
Uầy, thật là mất mặt quá. Nếu may mắn thoát được chuyện này, cô sẽ kỉ luật sắt cấm lũ vệ sĩ xem phim đêm khuya…
~~~~~
“Tiệc ngủ đêm của các vệ sĩ khốn khổ vào ban ngày!!”
-Ta sẽ xử lý lũ khốn nạn này sau…
~~~~~
Ban đầu có chút ngạc nhiên. Nhưng rồi cô cũng chỉ nở nụ cười khinh bỉ, Sống đúng với sự giả tạo của chính mình.
-Phương Thiên Trạch, tôi đoán quả là không sai, cậu đến đây chỉ để giết tôi, đúng không?
-Hm, không phải chỉ mình cô đâu.
Hắn liền ra hiệu, đồng bọn của hắn lập tức vác tới một người phụ nữ thanh lịch đã ngất lịm. Cô nhìn chăm chăm vào bà ta.
-Cậu định giết cả bà ta à? Nếu thế thì giết bà ta trước đi, rồi đến tôi.
-Cô hay thật, đó là mẹ ruột của cô mà, chút thương sót cũng không có sao?
-Ờ, bây giờ anh mới biết sao?
-Nghe đây, nếu bây giờ cô nghe theo lời tôi, thì ít nhất cô sẽ giữ được cái mạng. Tuổi trẻ tài cao, cô chọn đi.
…
Cô khẽ cúi đầu. Khép hờ đôi mi. Chết đi, cũng tốt. Không phải riêng thằng cha này muốn mình chết. Sớm muộn gì mình cũng thăng thiên thôi. Cái gia tộc này có thù hận với vô số người. Sự thật đã rõ, mình không thể thắng nổi ông thần chết. Vậy chỉ còn một cách thôi…
-Bắn đi.
-Cái giề? Hôm nay cô đùa hơi quá rồi nhá, tôi đéo thích đùa dại như cô đâu -.-
-Tôi nói bắn đi!!
Cô liền bám chặt lấy bàn tay đang cầm cây súng của hắn và, bóp còi…
Kết thúc rồi. end chap, mong các bạn nghĩ dùm tg cái chết tiếp theo :vv
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!