[12 cung hoàng đạo] Người đâu! Mau đến rước hắn đi~! - Chương 3: Nói nhỏ cho ngươi biết, thật ra ma giới toàn là M!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


[12 cung hoàng đạo] Người đâu! Mau đến rước hắn đi~!


Chương 3: Nói nhỏ cho ngươi biết, thật ra ma giới toàn là M!


Buổi chiều, rừng Nguyệt Hạ

Nghi Kỵ ngồi bên con suối nhỏ thả hồn theo cơn gió.

Sáng hôm nay, hắn vậy mà lại kết giao với hai vị cung chủ của Thập Nhị Tông. Thế giới này quả thật là nhỏ bé mà!

Hồi trưa, khi hắn kể lại mọi chuyện cho lão đầu nghe, lão chỉ thở dài một tiếng trông có vẻ thâm trầm đầy tâm sự

\”Âu cũng là ý trời, không sớm thì muộn cũng phải đến, thôi thì cứ coi như là đến sớm một chút vậy…\”

Hắn ngẫm lại cũng cảm thấy rất tán thành câu nói này của lão đầu. Nếu không phải lúc đó lão đang hai tay cầm hai cái đùi gà đầy dầu mỡ kia, thì có lẽ tính thuyết phục sẽ cao hơn một chút. Có khi còn có thể tạo thành một châm ngôn sống mang đầy tính bác học cho hậu thế ngàn đời sau trích dẫn lại không chừng. Ai~ thật là, phí cho một gương mặt đẹp, ngày xưa lúc được sinh ra, chắc bà đỡ lỡ tét mông lão quá đà, tét đến văng hết cả tiết tháo đi rồi!!!

\”Oáppp~~~\”

Ngáp dài một tiếng, Nghị Kỵ vươn vai đầy mệt mỏi. A~ thôi không nghĩ nữa, càng nghĩ càng phiền. Việc suy nghĩ vẫn là không hợp với hắn mà!

Nghi Kỵ thu dây câu, ngó sang giỏ cá bên cạnh đã đầy hơn phân nửa, mấy con cá đang quẫy nước tung tóe như mong ước có một phép màu để thoát ra. Nghi Kỵ nheo đôi mắt lờ đờ nhìn chúng không cảm xúc. A, nhìn mấy con mắt tròn vo long lanh kia mà xem~ trông đáng thương chưa kìa~! Dù chỉ là một sinh vật bị coi là hạ đẳng nhưng đối mặt với ranh giới tử thần, chúng vẫn cứ cố gắng không từ bỏ, còn hơn khối kẻ tự cho mình là giống loài cao cấp. Thật đáng ngưỡng mộ làm sao! Cùng nhau đoàn kết tạo nên sức mạnh, niềm tin được sống mãnh liệt như một sức mạnh vô hình cho chúng sự mạnh mẽ, Nghi Kỵ tự hỏi có khi nào phép màu sẽ thật sự xảy ra không?

Gió thổi lá cây bay xào xạc, hắn nhìn lũ cá đầy ngẫm nghĩ, lũ cá nhìn hắn đầy hi vọng. Cuối cùng, hắn cũng mở miệng trong sự mong chờ đầy hường phấn của lũ cá…. và thành công phá vỡ tất cả bầu không khí đầy chính nghĩa từ nãy đến giờ!!!!!!

\”Nên đem rán hay hấp đây nhỉ?\”

________________________________________________________________

Buổi chiều, Chính Điện Thập Nhị Tông

Một chàng trai không nhìn rõ mặt, trong bộ đồ tím bí ẩn đang cầm trong tay cái gì đó nhìn khá thần bí, lâu lâu lại phát ra vài tiếng động khả nghi mà theo như những người có kinh nghiệm thì rất có thể, đó là tiếng cười của y.

\”He he…\”

\”He he…..\”

\”He he………\”

Chúng đệ tử cùng người phụ việc trong điện đều toát hết mồ hôi hột nhìn luồng khí hắc ám tỏa ra từ phía mà ai cũng biết là ai đó nhưng không dám nói. Tất cả đều không hẹn mà cùng lảng đi chỗ khác như không hề nhìn thấy cái \”đống tim tím\” không rõ là vật thể gì đang không ngừng nhúc nhích dưới chân cái vị cũng tím y chang kia.

Phải rồi, người đứng thứ hai trong danh sách \”Những người ngươi không muốn liên quan nhất\” của Thập Nhị Tông, không ai khác…

\”Bảo Bình, như thường lệ, đến thật sớm nha~\” ơn trời Nhân Mã cung chủ về rồi, chúng ta thoát rồi! Tạ ơn trời phật! Nhân Mã cung chủ, người đúng là đấng cứu thế, cứu ta khỏi tên quái đản kia đi, ta nguyện làm trâu làm ngựa cho người suốt đời!!!! (┭┮﹏┭┮)

Người được gọi là Bảo Bình kia cuối cùng cũng ngẩng mặt lên. Oa (⊙◇⊙), vậy mà cũng là soái ca nha! Thậm chí có khi còn suất hơn Nhân Mã cung chủ nữa đó! Ta thay đổi ý định rồi, có chết ta cũng muốn liên quan với người này nha!!!!! (≧▽≦)

\”He he… Nhân Mã, ngươi về đúng lúc lắm. Có muốn thử thuốc do ta mới bào chế không?\” Bảo Bình giơ giơ cái lọ thuốc nhìn đặc biệt nguy hiểm kia lên cho Nhân Mã xem, nhưng lại nhanh chóng bị y đưa tay ra đẩy lại

\”Thôi thôi, ta xin kiếu. Danh tiếng của cung chủ Kỳ Cung ai mà không biết, ta vẫn là còn yêu cái mạng của mình lắm!\” Nhân Mã đưa tay gõ nhẹ lên cái đầu tím bắt mắt kia vài cái, lại chú ý đến cái \’thứ\’ đang ngọ nguậy dưới chân mình \”Mà cái này là cái gì vậy?\”

\”À\” Bảo Bình đưa tay xoa xoa chỗ vừa bị Nhân Mã gõ, lại bình thản ôm cái \’thứ\’ kia lên giơ trước mặt Nhân Mã \”Đây là Tử Nhi\”

\”Tử Nhi?\” Nhân Mã giật giật khóe mắt nhìn cái thứ trước mặt, nhìn chả khác con sâu là bao, thậm chí còn xấu hơn gấp mấy tỉ lần, vậy mà con mẹ nó còn đặt cả tên luôn rồi. Định giữ làm thú cưng hay gì đây?

\”Ừ, Tử Nhi\” Bảo Bình gật đầu khẳng định lại lần nữa \”Ta định đem tặng cho Sư Tử làm quà sinh nhật đấy! Ngươi nói xem muội ấy có vui không?\”

Nhân Mã bất lực cười trừ \”Vui! Ta đảm bảo, muội ấy sẽ rất vui lòng mà tặng lại ngươi vài cú đấm!\”

Bảo Bình lại tỏ ra vô cùng khó hiểu \”Hả? Tại sao chứ?\” y nhìn xuống cái đống tím tím đang nhúc nhích tới lui trong lòng \”Chẳng lẽ do Tử Nhi quá đáng yêu nên muội ấy ghen tỵ???\”

Nhân Mã đỡ trán cạn lời, y chỉ đành vỗ vai Bảo Bình tỏ vẻ thông cảm \”Huynh đệ à, ngươi vẫn là nên tự suy xét lại bản thân mình đi, ta xin miễn bình luận\” Nói xong liền nhanh chân bước về vị trí của mình, bỏ mặc lại Kỳ Cung cung chủ với mười vạn câu hỏi vì sao.

Thật là, cảm thấy dù có quen với tên này bao nhiêu năm, vẫn không thể nào quen được với cái sóng não khác thường của y. Có bao nhiêu người bình thường có thể từ cái \”đống\” đó mà nghĩ đến việc một cô gái có thể ghen tỵ với nó chứ…? À mà, chắc có một người đấy. Nhân Mã khẽ cười, từ trong túi lấy ra một hộp phấn nhỏ, nếu cái tên đó ở đây, có khi Bảo Bình sẽ thích hắn đấy nhỉ! Nghi Kỵ à Nghi Kỵ~ lần sau gặp lại nhất định kéo ngươi về đây chơi!

\”Mã huynh!!!\” đang mải cười đê tiện thì một giọng nữ vang lên làm y giật mình suýt thì ném cả hộp phấn đi. Nhân Mã hướng phía âm thanh vừa phát ra phàn nàn

\”Sư Tử, muội vẫn tràn đầy sức sống như ngày nào nhỉ?\”

Sư Tử cười lớn bước nhanh đến chỗ Nhân Mã \”Nhờ ơn huynh ta vẫn phi thường khỏe mạnh! Lại nói huynh đấy, đường đường một cung chủ, ngồi thơ thẩn cái gì? Còn cái này là thứ gì vậy? Trông đáng yêu ghê\”

Nhân Mã theo ánh mắt tò mò của Sư Tử nhìn xuống hộp phấn trong tay, y cười cười \”Phấn trang điểm đấy! Thích không? Cho muội!\”

Sư Tử đưa tay nhận lấy hộp phấn, tỏ vẻ rất kỳ quái \”Phấn trang điểm? Nhân Mã, từ khi nào huynh có thói quen mua mấy thứ này vậy? Kỳ lạ nha~\” nàng mở hộp phấn, đưa tay xoa nhẹ một chút lại đưa lên mũi ngửi \”Nga~ thật mịn, còn thoang thoảng hương hoa và thảo dược nữa, thật dễ chịu. Là hàng cực phẩm trong cực phẩm đó nha~\”

Rất vừa lòng đem hộp phấn cất vào trong áo, Sư Tử bắt đầu quay lại với thắc mắc của mình \”Hàng tốt như vậy giá cũng không rẻ đi, nói mau, có phải hay không huynh mua tặng cô nương nào đó mà bị người ta từ chối mới đem về cho muội không?\”

Nhân Mã bật cười thành tiếng \”Sư Tử, muội cho rằng có cô nương nào có thể từ chối được ta chứ?\” xong lại rất gợi đòn mà trưng ra một bộ mặt đẹp trai đến khiến người ta hận không thể đem giấu đi làm của riêng

Sư Tử xì một tiếng rõ to tỏ vẻ bất mãn nhưng cũng không thể cãi lại được gì, không thể không thừa nhận, nam nhân của Thập Nhị Tông quá đẹp trai đi!!!!

\”Là do một bằng hữu mới quen tặng đấy!\” cảm thấy tận hưởng đủ cái vẻ thẹn thùng của vị nữ anh hùng Sư Tử rồi, Nhân Mã mới lên tiếng giải thích một chút \”Hắn ta là một tên bán phấn trang dạo trong thành\”

\”Bán phấn trang dạo?\” Sư Tử nhíu mày \”Sao huynh lại kết giao với loại người đó chứ?\”

Nhân Mã đứng dậy gõ đầu Sư Tử một cái rõ mạnh \”Cái gì mà \’loại người đó\’? Trên đời này đâu phải ai cũng giống nhau, muội đôi khi cũng nên thoát khỏi cái tư tưởng tầng lớp thượng lưu, thử tìm hiểu một chút về những người dân thường đi. Rất thú vị đấy!\”

Sư Tử ôm đầu bĩu môi, nàng nhỏ giọng hậm hực \”Muội mới không cần phải tìm hiểu tầng lớp hạ đẳng đó!\”

\”Vừa nói cái gì đấy?\” giọng nam đầy uy lực cất lên sau lưng Sư Tử làm nàng giật mình. Quay lại, trước mặt mỹ nhân tóc quăn trong bộ đồ cam toát lên vẻ mạnh mẽ hóa ra lại là Bạch Dương. Đáng lẽ lúc nãy y trở về cùng Nhân Mã nhưng nửa đường lại nhận được lời khiêu chiến nên bây giờ mới về đến nơi. Vừa hay lại nghe được câu chuyện của Nhân Mã và Sư Tử…

\”Dương huynh… Muội…\” Sư Tử lúng túng nhìn sang Nhân Mã, lại chỉ nhận được cái nhún vai của y. Thật là trên đời này, nàng chỉ không dám đụng vào hai người, một trong số đó lại chính là Chiến Cung cung chủ, Bạch Dương huynh đây. Nhân Mã huynh được lắm, thấy chết không cứu, ta sẽ ghi nhớ, sau này cho huynh biết tay!

\”Ta hỏi muội vừa nói gì?\” Bạch Dương lạnh tanh lặp lại lần nữa. Nhân Mã đứng cạnh âm thầm giơ ngón cái tán thưởng, bình thường dù trông khá thô kệch (?!) nhưng mà lúc cần thiết vẫn là ngươi trông oai nhất, huynh đệ à~

\”Muội… muội chẳng nói gì hết! Muội về chỗ đây!\” dưới sự áp bức của Bạch Dương, Sư Tử cuối cùng trong 36 kế, chọn tẩu vi thượng sách. Tuy nghe không anh hùng lắm nhưng kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, nàng vẫn là không dám thẳng thắn đối đầu Dương huynh.

\”Này, đứng…\” Bạch Dương đang định đuổi theo tóm đuôi con Sư Tử bỗng bùng nổ năng lực chạy còn nhanh hơn thỏ kia thì Nhân Mã đã nhanh tay giữ y lại

\”Thôi, con bé còn nhỏ, từ từ dạy dỗ là được. Nhìn mặt ngươi kìa, hiện giờ khủng bố lắm đó có biết không?\”

\”Đều tại ngươi nuông chiều nó!\” Bạch Dương hậm hực quay sang trách Nhân Mã

\”Ta?\” Nhân Mã mở to mắt tỏ vẻ không thể tin được \”Sao lại là tại ta?\”

\”Còn không phải…\”

\”Còn không phải con hư tại mẹ sao?\” Bạch Dương còn chưa nói dứt câu thì đã có một giọng nam vang lên cắt lời y. Nhân Mã nhanh nhảu ngó ra phía sau Bạch Dương, nam nhân tóc đen ngắn, trang phục trung hoa cổ truyền màu xanh lá in đầy hoa văn bắt mắt… là cung chủ Lương Cung, Kim Ngưu.

\”Kim Ngưu, ngươi về rồi. Cự Giải đâu?\” Nhân Mã lập tức hớn hở chạy lại bên Kim Ngưu, ngó nghiêng xung quanh tìm kiếm thân ảnh màu lam quen thuộc

\”Cự Giải trở về liền đến chỗ Song Ngư đón muội ấy rồi, chắc một lát nữa mới đến\” Kim Ngưu cùng khuôn mặt cười híp mắt ngàn năm không đổi ôn tồn giải thích một chút \”Sao vậy? Có chuyện cần tìm Cự Giải?\”

\”Cũng không hẳn\” Nhân Mã tỏ ra tiếc nuối đôi chút, nhưng rất nhanh lại vui vẻ đu trên người Kim Ngưu \”Chẳng qua lần trước có nhờ muội ấy đến Lệ Băng thành mua giùm vài thứ thôi\”

\”Ra vậy\” Kim Ngưu gật đầu, lại không mấy để ý tới con bạch tuộc ánh vàng kia dính chặt trên người, hướng mặt về phía Bạch Dương mỉm cười \”Bạch Dương, ngươi lại vừa đánh nhau?\”

Theo ánh mắt của Kim Ngưu, Bạch Dương nhìn thấy một vết bẩn nhỏ dính lại trên tà áo đồng dạng màu nâu của mình. Tên này vẫn tinh mắt như ngày nào, mà hình như còn càng ngày càng bị lây nhiễm cái bệnh sạch sẽ của Ma Kết với cái tính thích săm soi của Xử Nữ nữa thì phải. Như vậy là tốt hay xấu đây?

Xấu! Chắc chắn là xấu!!! Chỉ một Xử Nữ và một Ma Kết là đủ lắm rồi! Thêm một Kim Ngưu nữa thiên hạ sẽ đại loạn thật đấy!!!!! Bạch Dương chậc lưỡi phủi phủi mấy hạt bụi còn xót lại, tự cảm thấy như có thể nhìn ra viễn cảnh tương lai mù mịt trước mặt. Hay là đi đầu quân cho Ma Giới nhỉ? (= =)

Mãi không thấy Bạch Dương có phản ứng gì, Nhân Mã huých nhẹ tay y một cái khiến y giật mình thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn của mình \”Hả? Cái gì?\”

\”Kim Ngưu đang hỏi ngươi kìa, làm gì mà đứng đần mặt ra vậy?\” Nhân Mã nhíu mày chọt chọt cánh tay Bạch Dương, nhưng lại rất nhanh bị y bắt lại được. Sau khi cưỡng chế đem cái bàn tay nghịch ngợm kia nắm chặt bên người, Bạch Dương mới hướng Kim Ngưu lễ độ

\”À, xin lỗi. ta lỡ thất thần một chút. Phải rồi Kim Ngưu, ngươi vừa nói gì ấy nhỉ?\”

\”Ấy, đau đau! Bạch Dương, mau thả! Ah~\”

\”Im miệng!\”

\”Ta im, ta im, nhẹ chút a~ Ư…\”

Nụ cười mang đầy tính xã giao vẫn dính chặt trên mặt Kim Ngưu, cố lờ đi tiếng rên la sướt mướt của Nhân Mã cùng mấy cái hành động rất chi là \’tình huynh đệ\’ của Bạch Dương, y cũng rất chừng mực trả lời \”Không có gì, nhìn ngươi còn \’sung sức\’ như vậy, là ta lo thừa rồi!\” dừng một chút, nhìn hai cái tên trông không có vẻ gì là đang chú ý đến lời mình nói kia, Kim Ngưu vẫn quyết định hẵng giọng bổ sung một chút \”Ờm… Chú ý giữ gìn chút, để bị thương thì không hay đâu. Ta quay về chỗ trước, các ngươi cứ từ từ nói chuyện a\”

\”Ể? Còn sớm mà, chúng ta nói chuyện thêm chút nữa đi! Ta còn chưa nghe ngươi kể chuyện ở Lệ Băng thành mà\” Nhân Mã từ trong vòng tay của Bạch Dương cuối cùng cũng phát hiện còn một người nữa đứng ở đây, tuy hơi trễ nhưng cũng coi như là an ủi (= =)

Kim Ngưu xua tay cười cười \”Ta còn chút chuyện cần làm, hay là để lần sau đi\”

Nhân Mã lại rất hào phóng mà đồng ý ngay, y nhảy lên ôm cổ Bạch Dương, kéo y xuống chiếm lại thế thượng phong \”Cũng được, lần sau ta mời ngươi đi uống rượu, chúng ta cùng hàn huyên không say không về!\”

\”Được, không say không về. Vậy giờ ta xin cáo từ trước, các ngươi cứ tiếp tục, ta không làm phiền nữa\” nói rồi, y quy lưng bước đi, nụ cười lập tức thay bằng khuôn mặt nhăn nhó. Thật tình, các ngươi cũng không cần ở ngay trên chính điện show ân ái chứ???!!! Hại mắt lắm đó biết không hả??? Đó là lí do tại sao ta ít khi mở mắt đấy có biết không hả???? Bá tính lầm than cũng đều là do lũ ngược cẩu các ngươi đó!!! Hỗn đản!!!!!!

Giản lược ba nghìn chữ tâm hồn dậy sóng của Kim Ngưu, Bạch Dương và Nhân Mã vẫn không hề hay biết gì cả mà hồn nhiên tiếp tục gian tình bắn tung toe làm bàn dân thiên hạ được một phen né hường đến tan nát cõi lòng.

Thánh nhân, cầu cứu mạng a~ Đôi mắt hợp kim vàng 24k của ta sắp bị chói đến mù lòa rồi~ QAQ

___________________________________________________________

Buổi chiều, Thập Tam Điện – ma giới

Một bóng đen bước từng bước vững chãi trong hành lang tối đen như mực. Tiếng đế giày va chạm nền đá vang lên đều đặn vọng vào trong chính điện, một cặp mắt đỏ rực như máu chợt hé mở trông cực kì nổi bật giữa màn đêm có thể dọa chết bất kì kẻ nhát gan nào.

Vừa vặn lúc tiếng bước chân kia ngừng lại, một giọng nam khàn khàn vang lên

\”Sao rồi?\”

Bóng đen không vội đáp, rất từ tốn quỳ một chân xuống trước kẻ mang đôi mắt nhuốm màu chết chóc \”Đã bắt được Trầm Cung cung chủ\”

Nam nhân nghe vậy khẽ nhếch môi lên một chút, dưới chút ánh sáng le lói mờ nhạt lộ ra một khuôn mặt mị hoặc hút hồn, nhưng cũng vô cùng tàn ác \”Làm tốt lắm. Cứ giam y ở Tử Ngôn Điện, tiếp theo cần làm gì, ngươi tự biết\”

Bóng đen hơi cúi người tỏ vẻ đã hiểu, xong liền đứng dậy xoay lưng bước đi, vẫn cái phong thái ấy, vững chãi, nhanh nhẹn hòa tan vào bóng tối. Không nhiều lời, lại rất thông minh, đúng là làm cho người ta có cảm giác rất đáng tin cậy. Đôi mắt đỏ hơi híp lại đầy tiếu ý, lại lười biếng khép lại lần nữa, trả không gian về với một màu đen đáng sợ, sâu hút không thấy điểm tựa. Y thật sự rất thích dùng kẻ này! Có điều, thông minh quá nhiều khi cũng không tốt…

Thoát ra khỏi khu vực hành lang tối đến không nhìn rõ ngón tay, cuối cùng cũng đi được đến nơi có ánh sáng, một thân ảnh nam nhân cao lớn dần dần xuất hiện. Nếu cần phải tả vài nét về người này, thì chỉ có một từ thôi: Suất!

Cho dù từ đầu đến nay đã tả qua không ít nam nhân có vẻ ngoài phi phàm, Thập Nhị Tông soái ca cũng tầng tầng lớp lớp. Nhưng đẹp trai đến thế này cũng quá mức quy định rồi!!! Đại ca à, ngươi ăn gian nhan sắc đến thế này, ở ngoài kia sẽ có bao nhiêu người tủi thân mà tự sát đây??! (╯*‵□′)╯┻━┻

Thôi thì tạm bỏ qua vấn đề đó, nam nhân này mặc một thân y phục đen, mái tóc dài đen tuyền, đến đồng tử cũng là màu đen. Thảo nào y dễ dàng hòa vào trong bóng tối như vậy. Tuy trông rất đẹp trai nhưng lại quá lạnh lùng, lúc nào cũng tỏa ra một cỗ âm trầm khiến người ta cảm thấy phát run mà tự giác tránh xa y. Thượng cấp coi trọng, đối đãi hậu hĩnh với y, thuộc hạ lại càng không dám xem thường, đắc tội với y. Nhìn cái cách bọn họ cứng đờ người cúi chào y mà xem, còn không phải là đang cố chống chọi với cái khí tức áp bách người quá đáng của y hay sao?

Hai tên hạ cấp mặc đồng phục thêu hoa sen của ma giới cúi gập người cung kính hướng y hành lễ \”Hàn tướng quân\”

Y vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh băng, đôi con ngươi không cảm xúc khẽ liếc xuống hai cái đỉnh đầu bên dưới, y gật nhẹ một cái rồi tiếp tục sải bước đi nhanh về phía trước. Cho đến khi không còn bóng dáng nữa, hai tên hạ cấp mới thở phào một hơi đứng thẳng dậy

\”Này này, ngươi có nhìn thấy không, Hàn tướng quân vừa liếc nhìn ta đấy. Ôi cái ánh mắt ấy, ánh mắt như nhìn một loài sâu bọ thấp hèn đáng ghê tởm, ta cảm thấy như mình tí nữa thì ngừng thở đấy. Thật là uy vũ quá đi!!!! (>///<)\” một tên xúc động ôm lấy mặt, nếu màu da của y trắng hơn một chút, có lẽ còn có thể thấy được, y đang đỏ mặt

Tên còn lại cũng trong tình trạng không khác là bao, y ôm lấy vị trí nơi tim mình, tha thiết cảm thán \”Ngài ấy gật đầu, gật đầu với ta kìa, đến khinh bỉ người khác cũng có thể soái đến vậy… Ôi kiếp này ta sống không hối tiếc, nguyện làm thân trâu thân ngựa cho ngài ấy đến trọn đời, Hàn đại nhân, thỉnh mau đến chà đạp ta đi!!! (≧▽≦)\”

\”…\” Hàn Thiên vẫn tiếp tục chọn cách giả điếc giả ngơ, coi như mình chưa nghe thấy gì, tiếp tục bước đi. Nhiều khi thính giác tốt quá cũng không phải chuyện tốt…

Nói nhỏ cho ngươi biết, thật ra ma giới toàn là M!

*Chú thích_ M là viết tắt của Masochist aka khổ dâm, là những người thích bị ngược đãi, giống hai bạn hạ cấp qua đường ở trên

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN