[12 cung hoàng đạo] Người đâu! Mau đến rước hắn đi~! - Chương 2: Muốn cùng ngươi kết bạn, có được không?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


[12 cung hoàng đạo] Người đâu! Mau đến rước hắn đi~!


Chương 2: Muốn cùng ngươi kết bạn, có được không?


Sáng sớm, thành Hồng Đăng

\”A, hôm nay thật là chán quá đi!\” một nam nhân vóc người khỏe mạnh vươn vai ngáp dài một cái \”Phố xá bình yên thế này, lấy đâu ra việc cho ta giãn gân cốt đây?\”

Nam nhân bên cạnh nghe vậy khẽ cười, y thấp hơn người kia một chút, dáng người mảnh khảnh nhưng trông khá kinh hoạt, trên gương mặt nổi bật một nụ cười tươi rói dễ làm người ta hảo cảm

\”Bạch Dương, ta nói ngươi có phải đầu óc có vấn đề không? Nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ bách tính, vậy mà thấy phố xá bình yên ngươi lại không vui? Nói thật đi, ngươi có phải là người của ma giới phái tới trà trộn vào Thập Nhị Tông không vậy hả?\”

Nam Nhân kêu Bạch Dương hơi nhíu mày, xem chừng nhìn tên kia bằng nửa con mắt \”Nhân Mã, ăn có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bậy nha. Ngươi có tin ta đem ngươi trói lại treo trước cổng thành không hả?\”

\”Tin chứ!\” Nhân Mã cười xán lạn \”Nhưng ta cảm thấy ngươi tốt nhất không nên làm thế nha. Các thiếu nữ trong thành sẽ bị nhan sắc của ta hút hồn hết mất!!!\”

Nói xong, y lại nháy mắt với mấy thiếu nữ gần đó một cái làm các nàng xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt. Không biết đến ở bên cạnh, Bạch Dương đang cật lực ném cho y cả thùng khinh bỉ.

Quyết định mặc kệ tên hoa hoa công tử đang cười trông đến là ngu ngốc với mấy thiếu nữ kia, Bạch Dương chán nản chuyển bước đến một hẻm vắng gần đó, dựa mình vào tường nhìn dòng người qua lại. Đợi đến lúc Nhân Mã thôi trò tán tỉnh, chắc cũng phải mất ít nhất nửa canh giờ, dù sao hôm nay Hồng Đăng thành cũng không có gì bất ổn, y ở đây ngủ một giấc cũng không phải vấn đề đi?

Nghĩ là làm, Bạch Dương tìm được một chỗ thoải mái cách đó không xa, bắt đầu thư thái thả mình vào giấc ngủ. Nhưng người tính không bằng trời tính, ngay khi y vừa lim dim nhắm mắt, phía bên kia vang lên tiếng người rôm rả nói cười, thu hút sự chú ý của y.

\”Nha~ tên tiểu tử này đúng thật là dẻo miệng\”

\”Đúng vậy đúng vậy, ngươi đấy~ chỉ cần dùng cái miệng ngọt sớt này thôi cũng đủ sống một đời rồi~\”

\”Đúng là quỷ đầu giỏi nịnh nọt mà~ haha~\”

\”Hahaha~\”

Một loạt tiếng nói của các cô nương cứ ẻo qua ẻo lại khiến Bạch Dương bất tri bất giác dựng hết cả tóc gáy. Âm thầm lau lau mồ hôi túa ra đầy trán, y đang thầm khâm phục Nhân Mã làm sao có thể đối phó với mấy thiếu nữ này hay vậy, thì đột nhiên có một giọng nam trong trẻo cất lên xen lẫn giữa những tiếng cười đùa. Ồ, thế mà lại không phải là Nhân Mã!

\”Mấy vị mỹ nữ quá khen rồi! Ta đây là có sao nói vậy thôi. Ngũ thành Liên Hoa, phong hoa tuyết nguyệt ta đều đã đi qua, nhưng cũng chưa thấy ai xinh đẹp hơn mấy vị tỷ tỷ đây nha. Đúng thật là tiên tử còn phải hờn ghen, khiến cho nam nhân muôn người phải xao xuyến a.\”

\”Ôi cái tên nhóc này~ ai dạy ngươi nói mấy lời này vậy hả? Thật hại tâm can nha, ngọt chết bảo bảo rồi~~\” một nữ nhân khúc khích cười đùa, giọng nói đến tám phần lẳng lơ làm Bạch Dương không tự giác mà rùng mình một cái. Ngọa tào! Vậy mà đi nhầm đến cửa sau của Kỹ viện rồi?? Cảm thấy bị đả kích nghiêm trọng, y đang định đứng dậy thì giọng nam kia lại cất lên ngăn bước

\”A, ta có thể đáp rằng, lời này đều là do trái tim ta dạy không?\” chết tiệt, rõ ràng là chất giọng non nớt tiểu bạch thỏ, tại sao lại có thể tỏa ra từ tính mãnh liệt vậy chứ? Cái này không khoa học a!!!!

\”Hài tử~ Ngươi lại nữa! Cũng tại ngươi cứ như vậy, cho ta ăn mật thành quen, nên giờ ta cứ thiếu ngươi là lại cảm thấy cả người không khỏe. Ngươi phải chịu trách nhiệm với ta a~\”

\”Được thôi, chịu trách nhiệm với một mỹ nhân, đó là vinh dự cho bất cứ nam nhân nào, kể cả ta.\” không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng ra nụ cười của tên kia ôn nhu ấm áp đến nhường nào, hắn thấp âm xuống một chút lại càng trở nên nam tính, thu hút mãnh liệt. Bạch Dương âm trầm hít khí, chẳng lẽ ta lại lấy giấy bút ra ghi lại cách tên này nói chuyện với nữ nhân về làm tư liệu học tập??? Không được, không được! Quá mất mặt rồi! (= =\’)

Trong thời điểm Bạch Dương còn đang cân đo xem thể diện mình đáng mấy xu thì nam nhân kia lại tiếp tục bắn tình tứ với cô nương kia \”Nhưng mà tỷ tỷ, tỷ cũng phải chịu trách nhiệm với ta đấy!\”

\”Ta? Ta cần chịu trách nhiệm gì với người?\” nữ nhân tỏ vẻ rất ngạc nhiên, nàng ngẫm nghĩ một chút, mình cũng đâu đã làm gì đâu nhỉ?

\”Còn phải hỏi sao?\” nam nhân lại giả vờ lớn tiếng tức giận, cười một tiếng lưu manh đến chết người \”Tất nhiên là chịu trách nhiệm vì quá xinh đẹp khiến ta phải nhớ nhung rồi!\”

Im lặng như tờ… các cô nương mở to mắt, hết nhìn nam nhân ánh mắt nhu tình như nước đang dịu dàng nâng bàn tay vị nữ nhân kia lên hôn nhẹ, lại quay sang nhìn nhau như thể đang không biết nên phản ứng thế nào cho phải. Cuối cùng, một trong số các nàng mới phá lên cười sảng khoái

\”Nhahaha~ tiểu tử này đúng là có cái miệng trời sinh nha~ khéo mồm như vậy, nữ tử trong thiên hạ sợ sẽ bị người làm mê luyến hết thôi~ haha~\”

\”A, tỷ tỷ, quá lời rồi. Nếu ta có khả năng đó thật, thì ta cũng nguyện chỉ cần mình tỷ mê luyến ta thôi!\” nam nhân cười cười buông tay vị cô nương kia ra, quay về phía nữ nhân này mà đáp lời

\”Haha~ Đúng là biết cách làm người ta mát lòng mát dạ mà! Được! Nể tình ngươi hôm nay nam tính như vậy, ta sẽ đặc biệt rộng rãi nha! Lấy ta năm hũ phấn trang điểm!!\”

\”A, đa tạ tỷ tỷ!\” đây rồi, chất giọng tiểu bạch thỏ đã quay trở về, hài tử dương quang như ánh mặt trời giở trò bán manh thách thức trái tim mọi thiếu nữ! Sức phòng thủ của các cô nương trong phạm vi nửa dặm toàn bộ tụt về không…

\”Nga~~ Ta nữa, ta nữa! Lấy ta ba hũ!\”

\”Ta! Ba lọ kem dưỡng trắng!\”

\”Bốn hộp phấn hồng!\”

\”Cho ta! Cho ta!\”

\”…\”

\”A, đa tạ các tỷ tỷ. Ấy, từ từ, đừng đẩy, ai cũng sẽ có mà!\”

Tiếng náo nhiệt vang vọng khắp hẻm nhỏ.

Trong khi bên này đang ồn ào như vậy, Bạch Dương đang làm gì?

Ựa! Y đang thật muốn thổ huyết đến nơi rồi, ôi cái trái tim già yếu của y! Đúng là… NGỌT! CHẾT! NGƯỜI! RỒI! Lần đầu trong đời y bị nhét đến ngập cẩu lương như vậy, mà lại còn bị nhét cẩu lương VÔ CÙNG THỐNG KHOÁI NỮA CHỨ!!! Thiên lý ở đâu??? Tuổi trẻ thật tốt a~ Ta cũng muốn trẻ lại thêm vài tuổi nữa mà~~~~~

Bạch Dương từ nhỏ đã tu luyện trên núi, các vị tỷ muội đều là các bậc nữ nhi khuê các, công dung ngôn hạnh. Sau này xuống núi làm nhiệm vụ cũng có gặp qua ít nhiều nữ tử, cũng đều là loại thẹn thùng ý tứ. Y lại thuộc kiểu người không lãng mạng, thích dùng hành động hơn là chơi trò phong hoa tuyết nguyệt, bởi vậy… trong chừng ấy năm sống trên đời… y chưa một lần trải qua cảm giác gọi là yêu đương. Lúc trước vốn cũng không để tâm lắm, nhưng nhờ cuộc hội ngộ tình cờ này mà khiến y cảm thấy cứ như bản thân mình sắp thành một lão già cô độc đến nơi rồi vậy. Đau lòng biết bao! TTATT

\”Này, ngươi đường đường một đại nam tử, lại ngồi đây làm cái gì vậy hả?\” Nhân Mã không biết từ lúc nào đã đứng cạnh Bạch Dương, y cười cười nhìn cái tên nam nhi to đầu đang bày ra bộ dạng tiểu hài tử.

Bạch Dương lúc này tay ôm chặt đại đao của mình, ngẩng khuôn mặt tèm lem nước mắt nước mũi lên nhìn Nhân Mã, khịt mũi một cái làm vẻ đáng thương \”Nhân Mã…\”

Nhân Mã vẫn tiếp tục giữ nguyên khuôn mặt tươi cười cứng ngắc \”Đừng nói với ta người bị tên nam nhân kia làm cho xúc động rồi?\”

Bạch Dương gật gật QAQ

\”Phụt hahaha\” Nhân Mã cuối cùng không nhịn nổi cười nữa. Ôi các huynh đệ tỷ muội ra đây mà xem này, chiến thần của Thập Nhị Tông vậy mà lại bị màn lừa đảo của một tên bán hàng rong làm cho xúc động đến phát khóc, hahahaha

\”Ngươi cười cái gì?\” Bạch Dương nhíu mày, không kiên nhẫn hỏi cái tên đang nằm bò ra đất cười như điên và không có dấu hiệu dừng lại kia.

\”Không, không có gì haha\” Nhân Mã khổ sở nhịn cười, lâu rồi mới được cười vui vẻ như vậy, y thật sự cười đến đau cả bụng rồi. Lôi ra một chiếc khăn tay lau lau khuôn mặt tèm lem của Bạch Dương, y nói \”Tên bán hàng rong kia cũng thật thú vị a~ Hay là ta với ngươi cùng ra đó xem xem mặt mũi hắn thế nào đi!\”

Xong, còn chưa kịp nghe xem người kia có đồng ý hay không, y đã lôi tay Bạch Dương chạy thẳng qua bên kia

______________________________

Buổi sáng, hậu viên thanh lâu

Một nam nhân đang hí ha hí hửng dọn dẹp thùng hàng, vác lên vai rồi nhanh chóng bước ra đường lớn.

Hôm nay, hắn rất cao hứng vì hàng bán xong sớm hơn hẳn bình thường, như vậy cũng đồng nghĩa với việc hắn có thể tung tăng mà dạo chơi một chút a~ (≧▽≦)

Đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối hắn được đi chơi, thảm lắm đó ngươi có biết hay không? (╥﹏╥)

Một thanh niên đang độ tuổi sung mãn mà hết bán son phấn lại phơi dược liệu, hết nịnh nọt khách hàng lại hầu hạ lão sư phụ, hắn thực sự sắp phát điên lên rồi!!! QAQ

Thanh xuân của ta sắp xài hết rồi~~ Cầu thương xót a~ QAQ

Vì mục tiêu nhất quyết không trở thành một lão già suốt ngày ở trong rừng làm thơ với khỉ như lão đầu. Hắn hạ quyết tâm đưa ra một quyết định vô cùng to lớn! Trước giờ cơm, hắn nhất! định! phải phá tan cái thành này mới cam tâm trở về!!!

Mà nghĩ cũng phải cảm tạ vị tỷ tỷ gì gì đó kia tự dưng lại gợi chuyện, cho hắn một cơ hội tốt như vậy để tạo hảo cảm, tiện thể bán luôn hàng.

Chậc chậc, nói đi cũng phải nói lại, cũng có phần lớn là do hắn quá thông minh xuất chúng đi, ai lại có thể nghĩ ra việc nhảy vào thanh lâu để bán phấn trang điểm, đồ dưỡng da cơ chứ~

Nhớ lần đầu tiên hắn trèo vào cửa sổ phòng mấy cô nương kia, thật là hoài niệm mà. Mới đó đã gần mười năm rồi. Bọn họ, bây giờ cũng đã lớn tuổi lắm rồi nhỉ? Thảo nào khuôn mặt xuất hiện nhiều nếp nhăn như vậy. Thời gian đúng là thứ đáng sợ mà!

Nhưng cũng không sao, dù gì việc đó cũng có lợi cho việc làm ăn của hắn hơn. Người ta nói, \”phấn trang là để che đậy khuyết điểm\” mà. Người càng nhiều khuyết điểm lại càng muốn dùng son phấn để che đi. Đặc biệt ở cái nơi phong lưu này, nhan sắc chính là thứ quan trọng bậc nhất. Chỉ cần vài lời dễ nghe, các cô nương cũng sẽ không ngại mà rút hầu bao vung cho ngươi ít tiền.

Nghĩ nghĩ một chút, mấy vị nữ nhân kia thành thật mà nói thì cũng có chút đáng thương. Sống ở chốn mua vui này là vậy, lúc còn trẻ trung thì một hai phải làm vừa lòng người khác, qua vài năm nhan sắc không còn thì chẳng khác gì sống trong lãnh cung, thiếu thốn tình cảm, vô cùng thê thảm.

Nhưng cũng nhờ vậy, hắn mới kiếm được tiền. Chứ không thì ai lại đi tin vào mấy câu nghĩa tình nhảm nhí kia của hắn, cũng không phải là kẻ ngốc a~

Suy cho cùng một bên cần yêu thương, một bên bán đường mật, cũng không tính là xấu xa đi!

Sau khi tự trấn an mình xong, hắn lại nhởn nhơ nhảy chân sáo ra ngoài. Để coi nên đi đâu trước bây giờ nhỉ? Hừm~

\”Tiểu huynh đệ~ ngươi chờ chút a~\”

Còn chưa kịp đi mấy bước, não cũng còn chưa chạy xong thì hắn đã nghe tiếng người gọi giật lại. Ngơ ngác quay đầu, nga~, nhan sắc không tệ nha~

Trước mặt hắn bây giờ là hai vị suất ca, một dũng mãnh, oai vệ, một lại có vẻ thông minh hoạt bát. Khuôn mặt đẹp như vậy, chắc so ra cũng chỉ kém lão đầu lười biếng ở nhà một chút. Bộ trai đẹp dạo này được sản xuất hàng loạt à? Xung quanh nhìn đâu cũng thấy nam tử đẹp đến chói lòa đôi mắt cẩu thế này, ông trời đúng là bất công với hắn mà~ TT^TT

Tuy trong lòng đã thầm gào thét đến chướng khí ngất trời, nhưng hắn vẫn cố nuốt ngược oán hận vào trong, đối hai vị khách nhân không biết ở đâu chui ra kia nở một nụ cười đầy chuyên nghiệp

\”Hai vị xin chào a~ Cho hỏi hai vị cần gì?\”

Nhân Mã lúc này đã kéo Bạch Dương đến đứng ngay cạnh nam nhân, y nhanh chóng đánh giá người trước mặt một chút. Cao khoảng một thước bảy, trông hơi gầy nhưng lại có vẻ mạnh khỏe, độ tuổi khoảng chừng 20, khuôn mặt không tính quá đẹp nhưng lại trông rất hài hòa, thuận mắt, khiến người ta không nhịn được muốn nhìn thêm chút nữa.

Mãi không thấy đối phương có ý định trả lời, nụ cười của nam nhân dần trở nên cứng ngắt. Hiển nhiên là trong bụng đang thầm chửi rủa mười tám đời tổ tông người ta rồi~ Nhưng hắn cũng chưa đần độn đến mức đi tỏ thái độ với hai kẻ \”không rõ nguồn gốc xuất xứ\”, lại trông có vẻ khá nguy hiểm này. Thử nghĩ lại một chút, hình như trước giờ hắn cũng chưa từng đắc tội ai, không cướp nương tử của người khác, cũng không có đi vay tiền người ta không trả, vậy thì bọn họ tìm hắn làm gì nhỉ?

Ting một tiếng, một bóng đèn sáng rực hiện lên trong đầu hắn. Nam nhân lại nở nụ cười toe toét còn hơn trước hướng kẻ đang không ý tứ nhìn mình chằm chằm kia cất tiếng

\”A! Thật ngại quá, phấn hôm nay bán hết mất rồi. Ta ở đây chỉ còn lại chút phấn hồng dùng thử thôi~ Hay hai người thử một chút xem có vừa ý không rồi mai hãy quay lại nha~\” nói xong lôi từ trong túi ra một hộp nhỏ nhét vào tay Nhân Mã

Nhân Mã: \”…\”

Bạch Dương: \”…\” ờm, hình như tiểu tử này hiểu sai cái gì thì phải…

Thấy hai người có vẻ mất tự nhiên, nam nhân tiếp tục đem cái đầu nho nhỏ của hắn ra mà nghĩ nghĩ. Lại ting một tiếng…

\”A! Không cần xấu hổ đâu, nam nhân coi trọng nhan sắc một chút cũng đâu có phải là lạ! Mà đoạn tụ dạo này cũng đang là xu thế mà~ haha\”

Sắc mặt của Bạch Dương theo tiếng cười gượng gạo của hắn mà càng ngày càng đen đi thấy rõ, Nhân Mã lại không nhịn được mà bật cười. Ôi cái tên tiểu tử này, không biết trong đầu hắn chứa cái gì nữa, trí tưởng tượng cũng thật phong phú quá đi! Hỏi trên đời này có mấy người bình thường có thể liên tưởng được từ việc gặp hai nam nhân đến đi mua phấn son rồi cả đoạn tụ đây??? Cái này, cũng quá là tài năng rồi đó!!!

Ba người cứ duy trì trạng thái kỳ cục này trong một lúc. Cuối cùng, sau khi nhận được một cái trừng đầy đe dọa của Bạch Dương, Nhân Mã cũng đành nín cười. Y hẵng giọng nhìn cái tên đang ngây ngốc gãi đầu trước mặt, nghiêm túc giải thích một chút trước khi hắn lại nảy ra cái ý tưởng kỳ quái gì đó

\”Vị huynh đệ đây, ngươi hiểu nhầm rồi. Bọn ta đến đây không phải muốn mua phấn. Mà ta với y cũng chỉ là bằng hữu bình thường thôi, không phải cái… khụ… cái kiểu như ngươi nói đâu!\”

Nam nhân nghe vậy \”A\” một tiếng, lại xịu mặt xuống tỏ vẻ biết lỗi hướng hai người tạ tội khiến Nhân Mã rất hài lòng. Tiểu hài tử đúng là dễ dạy bảo nha!

\”Được rồi, được rồi. Cũng đâu có gì to tát đâu, một phần cũng do bọn ta quá đường đột mà, ngươi nói phải không Bạch Dương?\”

Bạch Dương đứng im lặng nãy giờ, nhìn cái mặt cười híp mắt vô cùng gợi đòn của Nhân Mã lại vô cùng hiếm có mà chỉ ớm ờ cho qua. Thành thật mà nói, chẳng là vốn từ lúc nãy y đã rất thích nam nhân bán hàng kia, bây giờ giáp mặt rồi, lại bắt gặp đôi mắt hắn đang mở to long lanh nhìn y kìa, giống hết đại cẩu y nuôi mấy năm trước, rất dễ làm người ta mềm lòng, độ hảo cảm lập tức tăng vọt ra đến vô cực.

Nhận được sự tha thứ của hai người, nam nhân lập tức rối rít cảm ơn, nhìn hắn người ta thậm chí còn có thể tưởng tượng ra phía sau có cái đuôi đang vẫy tít…

Bạch Dương vội vàng ôm mũi quay đi. Nguy… nguy hiểm thật! Máu mũi của y chút nữa thì đã phun ra hết rồi! Rõ ràng là nam nhân kia cũng chẳng kém y bao tuổi, dáng người cũng không khác Nhân Mã là bao, sao có thể manh đến mức này chứ???? Không khoa học a!!!!

\”Vậy cho hỏi, hai vị tìm ta có chuyện gì vậy?\” tạm ngó lơ vị nam tử quái đản đang không ngừng ôm mũi kia, hắn trở về với nụ cười chuyên nghiệp ngàn năm không đổi của mình từ tốn hỏi Nhân Mã

\”À…\” Nhân Mã đang hứng thú nhìn Bạch Dương khổ sở, nghe câu hỏi mới rời tầm chú ý, đôi mắt vẫn ngập tiếu ý nhìn nam nhân \”Bọn ta muốn cùng ngươi kết bạn, có được không?\”

Im lặng ba giây…

Nam nhân nghiêng đầu suy nghĩ một chút. Bạch Dương thì giật giật khóe miệng nhìn Nhân Mã đang bình thản như không. Ta nói nếu một ngày đẹp trời, có mấy kẻ khả nghi không biết từ đâu xông ra bảo muốn cùng ngươi kết bạn, ngươi có đồng ý hay không? Ừ, đúng rồi đấy, chưa đấm cho mấy tên kia một trận cha mẹ nhận không ra là may, có điên mới đi chấp nhận cái lời đề nghị vớ vẩn của ngươi đấy, đồ bệnh thần kinh!!!!!!

\”Được thôi. Ta là Nghi Kỵ, xin hỏi quý tính hai vị?\” ngoài dự tính, Bạch Dương còn chưa thầm rủa xong thì nam nhân bên kia đã đồng ý?!

Bạch Dương: \”…\” ồ, thế mà vớ trúng kẻ điên thật kìa…

Nhân Mã cười đến xán lạn, con người này y càng lúc càng thích nha \”Ta là Nhân Mã, còn đây là Bạch Dương. Rất hân hạnh được biết người, Nghi Kỵ!\”

Nghi Kỵ nghe vậy khẽ nhíu mày nhưng rất nhanh lại trưng ra nụ cười không tì vết, tựa như vừa rồi chỉ là một ảo ảnh thoáng qua \”Nga~ ra là hai vị cung chủ của Thập Nhị Tông, thất lễ rồi!\”

\”Ai~ thất lễ gì chứ? Cung chủ cũng chỉ là cái danh thôi mà! Đã kết làm bằng hữu thì cần gì câu nệ nữa!\” Nhân Mã xua tay, ra vẻ thân thiết mà nhào vào khoác vai Nghi Kỵ, quay lại nháy mắt với người còn lại \”Bạch Dương, ngươi nói có đúng không?\”

\”Ờ. Đạo sĩ ruốt cuộc cũng chỉ là con người thôi, ai cũng như nhau, cần gì phải phân biệt cho mệt… Hử, Nhân Mã? Ngươi nhìn ta vậy là có ý gì?\”

Còn chưa nói xong câu thì Bạch Dương đã bị ánh mắt còn sáng hơn cả hoa đăng của Nhân Mã làm giật mình. Y đem cái cơ thể dặt dẹo không xương của mình lết từ người Nghi Kỵ bám dính lên người Bạch Dương, bắt đầu híp mắt nở nụ cười muốn đấm

\”Uầy~ Bạch Dương ngươi vậy mà lần này lại không phản bác ta nha~! Ta cứ tưởng ngươi sẽ lại nạt ta nhiều lời rồi bỏ đi chứ, hóa ra cũng có kẻ khiến Chiến Cung cung chủ mềm lòng được nha~ Thật là mở rộng tầm mắt rồi, hahaha\”

\”Tên ngựa chướng nhà ngươi mau im miệng cho ta!!\” Bạch Dương mặt đỏ bừng bừng nghiến răng rút đại đao nhắm thẳng Nhân Mã mà chém xuống. Lại bị y thoắt cái tránh được, tiếp tục nhảy nhót cười đùa

\”Ấy ấy đừng tức giận mà, ta chỉ toàn nói sự thật thôi, hahaha~\”

Sau đó, giản lược ba nghìn chữ là một màn khua loạn đại đao của Bạch Dương trong tiếng cười đầy thích thú của Nhân Mã. Xa xa, Nghi Kỵ đã lặng lẽ rút êm vào một góc an toàn nhìn hai người \”bằng hữu\” không ngừng phá hoại của công, trong lòng nổi lên suy nghĩ có hay không nên chạy đi báo quan phủ? (¬-¬)

\”Cung chủ của Thập Nhị Tông à…\”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN