(18+) Gả Cho Tiết Biến Thái! - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
387


(18+) Gả Cho Tiết Biến Thái!


Chương 6


Trên đường Sở Du đưa nó về nhà, nó đã im lặng rất lâu. Sở Du không thể để nó cứ tiếp tục như thế này, hắn đột ngột dừng xe lại bên đường.
Sở Du, chuyện gì vậy? Sao cậu lại dừng xe lại?

Nó vừa quay sang nhìn hắn hỏi thì ngay lập tức Tiết Sở Du bất ngờ cưỡng hôn nó, nó không có cơ hội phản kháng hay chống trả vì tay chân của nó đều bị hắn khống chế cả rồi.

– Tiết Sở Du…cậu…cậu lại phát tiết gì nữa vậy hả?

Hắn không quan tâm đến những lời nói đó của nó, bây giờ hắn đang rất tập trung với chuyện mình đang làm. Hắn khẽ “cắn” lên cổ của nó, bất ngờ cắn một cái rồi hắn nhìn nó nở nụ cười gian xảo.

– Aaa…cậu làm gì vậy? Đau quá!

– Đây chính là sự trừng phạt. Nếu như em còn nghĩ đến người đàn ông khác thì tôi sẽ không nhẹ nhàng như lần này đâu.

– Tiết Sở Du, cậu…ngày càng to gan rồi – nó đỏ mặt ngượng nghịu quay sang chỗ khác.

Sự trừng phạt kết thúc, hắn chỉnh lại quần áo rồi sau đó tập trung lái xe đưa nó về nhà.

Sáng hôm sau

Buổi sáng sớm, Đường Nhược Hy đã đến nhà nó, cô cố tình náo động cả buổi cũng chỉ vì muốn đánh thức nó dậy.

– Đường-Nhược-Hy, CẬU LÀM CÁI GÌ VẬY HẢ? – không một ai dám đánh thức nó dậy vào buổi sáng ngoại trừ cô bạn thân Đường Nhược Hy này.

– Mau dậy đi. Cậu quên là hôm nay chúng ta đi du lịch cùng nhau sao? – Nhược Hy vừa hối thúc nó dậy, vừa giúp cô chuẩn bị hành lý.

– Du lịch? Đi Nhật đó sao? KHÔNG – ĐI – nó tiếp tục kéo chăn ngủ tiếp.

Nhược Hy phải mất cả buổi để năn nỉ nó ngồi dậy, đại tiểu thư này thật là khó hầu hạ. Nó được mệnh danh là chúa ghét đi du lịch, nhưng bên cạnh đó là vì lúc nhỏ nó đã từng bị tai nạn máy bay nên mỗi lần đi du lịch nước ngoài thì nó đều trốn tránh. Cách duy nhất để nó tránh nỗi sợ hãi đó chính là ngủ suốt cả chuyến bay.

Trong lúc nó và Nhược Hy đang chuẩn bị bên trong thì Tiết Sở Du đã đợi các cô nàng ở trước cửa nhà nó. Đã một tiếng trôi qua rồi mà hắn vẫn chưa thấy bóng dáng của hai đứa bọn nó đâu cả. Con gái đúng là sinh nhật khó hiểu nhất hành tinh mà, chỉ là một chuyến du lịch nhỏ mà chuẩn bị lâu đến như vậy sao?

Cuối cùng hai cô gái xinh đẹp bước ra, một người thì vui phơi phới còn người kia thì ngay cả sức sống cũng không có. Sở Du ga lăng mở cửa cho nó ngồi bên ghế phụ nhưng nó lại làm lơ rồi chọn ngồi ghế sau. Hắn quay sang nhìn Nhược Hy với mong ước được cô giúp đỡ, Nhược Hy nhanh nhẹn hiểu ý liền đẩy nó lên ghế phụ ngồi.

– Tịch Nhiên, mày quên là tao không thích ngồi ghế phụ sao? – Nhược Hy nhanh chóng nhảy vào ghế sau ngồi rồi đóng cửa lại.

– Tao với mày ngồi chung thì chết à? – nó nhíu mày nhìn Nhược Hy.

– Một lát nữa chúng ta còn đi đón Minh Dương, Minh Nguyệt nữa kia mà. Bọn chúng là sinh đôi nên đâu thể nào ngồi thiếu chị thiếu em được.

Nhược Hy quả nhiên rất cao tay, cô có thể nói mọi lý do để khiến nó ngồi vào chỗ ghế phụ. Cuối cùng nó cũng không thể nào không ngồi. Sở Du quay sang nhìn Nhược Hy rồi đưa ngón trỏ “like” cho cô vì quá xuất sắc.

Sau khi hắn lái xe qua nhà Minh Dương và Minh Nguyệt thì cả năm người bọn họ cùng nhau ra sân bay để bay đến Nhật. Nó vẫn giữ thói quen cũ là ngủ suốt chuyến bay mặc cho những người bạn của mình đang rất háo hức vì đã lâu rồi bọn họ chưa có thời gian đi du lịch cùng nhau như thế này. Tiết Sở Du nhân lúc nó đang ngủ say, hắn đến chỗ của Nhược Hy để xin đổi chỗ ngồi với hắn. Nhược Hy hiểu ý, cô lập tức đổi chỗ ngay mà không ngần ngại gì.

Đến khi chuyến bay hạ cánh xuống thành phố Osaka, hắn quay sang nhìn nó rồi khẽ đưa bàn tay mình vuốt nhẹ lên mái tóc của nó.

– Tịch Nhiên, chúng ta đến nơi rồi.

Nó nghe thấy giọng nói của Tiết Sở Du ghé bên tai mình, nó liền mở mắt bừng dậy rồi quay đầu sang nhìn hắn.

– Sao cậu ngồi ở đây? Nhược Hy đâu?

Tiết Sở Du chỉ cười rồi chỉ tay về phía ghế bên dưới của Nhược Hy. Nó quay xuống nhìn Nhược Hy với ánh mắt hình viên đạn vì con bạn thân này có vẻ muốn tạo phản rồi.

– “Hừ. Đường Nhược Hy, xem tao xử lý mày như thế nào?”

– Chúng ta xuống thôi, để tôi giúp em đem hành lý xuống.

– Không cần. Tôi tự đem xuống được rồi.

Hắn mặc kệ nó có hặm hực với mình, hắn vẫn giành lấy chiếc vali từ tay nó rồi giúp nó mang suốt đoạn đường đi.

Năm người bọn nó vừa ra khỏi sân bay thì nó đã nhìn thấy đám đàn em của mình đã chờ sẵn ở đó. Đám đàn em nghe lệnh của Thuần Dosu Hitsugaya ( Dosu có nghĩa là tàn khốc), họ liền nhanh chóng mang hành lý của năm người bọn nó lên xe. Dosu bước đến chỗ nó.

– Chào, chuyến đi của cô thuận lợi chứ? -Dosu lãnh cảm hỏi nó, trước giờ khuôn mặt lạnh lùng của Dosu không hề biến đổi cho dù cậu ta vui hay buồn.

– Rất thuận lợi! – nó trả lời ngắn gọn.

Sự xuất hiện của hắn đã gây sự chú ý của Dosu và đám đàn em kia. Dosu quay sang nhìn hắn với ánh mắt không mấy thiện cảm rồi quay sang hỏi nó:

– Tịch Nhiên, cô có thể giới thiệu một chút về người con trai đang đứng cạnh cô không?

Dosu đã rất lâu rồi chưa về Việt Nam vì vậy Dosu không biết Tiết Sở Du cũng đúng. Đây có lẽ là lần đầu tiên cả hai gặp nhau nhưng mà không biết tại sao hắn lại có cảm giác giống như là Dosu rất có ác cảm đối với hắn. Tuy rằng Dosu không thường xuyên về Việt Nam, nhưng cậu ta rất chăm chỉ cập nhật thông tin của nó mọi lúc mọi nơi, tất cả những người mà nó đã tiếp xúc, không một ai mà Dosu không biết. Không ngờ rằng vẫn còn có một nhân vật đang luẩn quẩn bên cạnh nó mà Dosu không hề hay biết, trừ khi…thế lực của Tiết Sở Du quá mạnh, ngay cả Dosu cũng không thể điều tra ra được.

Nó và Nhược Hy cảm thấy bầu không khí lúc này có chút gì đó sai sai, Nhược Hy nhanh trí lên tiếng:

– Chúng ta nhanh chóng quay về nghỉ ngơi đi nào, ngồi trên máy bay lâu rồi nên cả người mệt mỏi quá – Nhược Hy kéo nó và hắn lên xe.

Sau khi cả năm người bọn nó đã ổn định chỗ ngồi, Dosu đích thân lái xe đưa bọn nó về dinh thự của gia đình mình ở trung tâm thành phố Osaka.

Về đến dinh thự nhà Hitsugaya, cả đám được trầm trồ chiêm ngưỡng sự tinh tế, tao nhã và vô cùng truyền thống của Nhật Bản. Vừa bước vào dinh thự, hai bên của lối đi chính là hai hồ cá Koi vô cùng sắc sảo, mỗi con cá Koi được chủ nhân của dinh thự này tự tay chọn lựa rất kỹ lưỡng, đi sâu vào bên trong dinh thự là hàng hoa đào đang nở rộ, mùi hương của hoa sakura quả nhiên thật khiến người khác vương vấn.

Đi cả một đoạn đường, bọn nó mới vào đến nhà chính của dinh thự Hitsugaya. Sau đó, Dosu cho gọi người làm đến để hướng dẫn mỗi người đến phòng mình để nghỉ ngơi, chỉ riêng nó là được Dosu đích thân dẫn đường.

– Đây là phòng của cô. Nếu như cô cần thêm thứ gì thì nói cho tôi biết.

– Được rồi. Căn phòng này tôi rất hài lòng.

Căn phòng này là đích thân Dosu đặc biệt chuẩn bị cho nó, vì đây là căn phòng duy nhất trong dinh thự được nối liền với hồ nước nóng. Cách bày trí trong căn phòng này rất truyền thống, mọi vật dụng điều theo phong cách của Nhật mà không pha lẫn với bất kỳ nước Âu Châu nào. Nói chung, nó rất thích căn phòng này.

Trong lúc nó đang tham quan căn phòng này thì một người giúp việc mang một chậu hoa rất đẹp đến đưa cho Dosu.

– Tịch Nhiên, đây là hoa phong lan mà mấy năm trước chúng ta đã tìm thấy trong rừng. Cô còn nhớ nó không?

– Nó vẫn còn sống sao? – nó không ngờ nhánh cây phong lan năm đó được cô tìm thấy ở trong rừng không ngờ lại có thể nở hoa đẹp như vậy.

Nếu như không nhờ có sự chăm sóc kỹ lưỡng của Dosu thì cây phong lan này sớm đã héo tàn rồi. Bất kể những thứ gì liên quan đến nó, Dosu đều vô cùng trân trọng. Xem ra, Dosu đối với nó vô cùng đặc biệt, không biết từ lúc nào…trong suy nghĩ của cậu ta sớm đã muốn chiếm hữu nó.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN