[18+|H Tục] "Live" | TUỔI NỔI LOẠN - WE'RE 17 • Book 1
Ngoại truyện 3 : Kiều Hân - Gia Bảo
Khiếp, anh em bình tĩnh, tui đang bị deadline dí sml =))))
••••••••
Sau lễ tốt nghiệp, Kiều Hân sang Mỹ du học, còn Gia Bảo bị gia đình buộc phải ở lại trong nước điều hành tập đoàn của gia đình.
Đôi uyên ương mới thành nháy mắt một cái lại bị chia rẽ về địa lí.
…
“Anh đang bận à?” Kiều Hân nhìn bộ Âu phục chưa kịp thay của Gia Bảo cách một màn hình mà không khỏi đau lòng. Lúc này đã là 11 giờ đêm ở trong nước.
“Vừa họp xong, không bận lắm đâu.” Gia Bảo cười, mải miết ngắm nhìn cô, trong lòng một mực nhớ nhung.
Đã 5 tháng hai người không được gặp nhau rồi.
Kiều Hân vốn không phải người đa cảm, nhưng mấy tuần nay cứ liên tục khóc thầm. Cô nhớ những người bạn cũ, nhớ gia đình… và đặc biệt là nhớ người yêu.
Có ai mới vừa hẹn hò không bao lâu lại phải chia xa thế này đâu?
Nói chuyện một chút, lúc tắt điện thoại nhìn ngày tháng, Kiều Hân có chút buồn lòng.
2 ngày nữa là sinh nhật cô, có lẽ anh bận, sẽ không đến được nước Mỹ. Việc học của Kiều Hân không bận rộn, nhưng cô lại không thể về nước, gia đình cô đang có một số rắc rối và khá nguy hiểm, họ sợ cô về sẽ bị bọn xã hội đen canh bắt.
Tách… nước mắt lại bắt đầu rơi rồi!
…
Kiều Hân im lặng nhìn điện thoại, không một tin nhắn từ anh, trong lòng có chút thất vọng.
Anh không đến nhưng cũng nên chúc mừng không hải sao?
Ở cái nơi đất khách quê người này, trải qua sinh nhật và ngày lễ một mình có lẽ càng khiến con người cảm thấy cô đơn hơn.
“Cốc cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên, Kiều Hân nhớ đến chiếc váy mình đặt vài ngày trước, có lẽ người ta đến giao hàng.
Cô cầm ví, bước ra mở cửa.
“Có phải…” câu nói chưa kịp thốt ra liền thấy một bóng đen ập đến ôm chặt lấy cô.
Kiều Hân sững sờ, chỉ biết trơ người ở đó.
“Anh nhớ em lắm.” Giọng nói của Gia Bảo phả vào tai cô đầy thân mật.
Nước mắt tự nhiên trào ra liên tục không ngừng.
“Ngoan, đừng khóc.” Gia Bảo ngẩng đầu, lau vệt nước mắt cho cô.
“Em… cũng nhớ anh…huhu…” Giọng Kiều Hân nức nở như một đứa trẻ.
“Anh ở đây, đừng khóc.” Gia Bảo ôm cô vỗ về.
Kiều Hân dường như trút mọi sự tủi thân mấy tháng qua lên vai anh, hai mắt khóc đến sưng đỏ, dáng vẻ chật vật đưa tay vừa lau vừa khóc.
“Ưm..!”
Quả nhiên, chiêu cũ không bao giờ thất bại, Kiều Hân bị Gia Bảo hôn thật sâu, không để cô phát ra tiếng nức nở một lần nào nữa.
Cánh cửa thuần thục bị khoá trái, bàn tay Gia Bảo luồn vào váy ngủ mỏng manh của cô vuốt ve.
“Soạt.” Âu phục của anh cũng bị cô thô bạo bứt ra ném lên nền đất.
Căn phòng trở nên hầm hập và nóng bỏng.
“Ưm…” Cơ thể quá lâu không thân mật của Kiều Hân dường như trở nên càng nhạy cảm, chẳng mấy chốc phía dưới liền trở nên ướt át. “Em muốn…” Cô khẽ mấp máy môi.
“Được.” Gia Bảo khàn giọng cắn mút ngực cô, bế cô đè lên bàn ăn lớn ở gần đó, cầm chân cô nhẹ nhành tách ra đặt lên vai, đẩy hông về trước.
“Aa!..” Cơ thể cô rướn lên, thoả mãn siết chặt lại. “Ưm… a… mạnh một chút… nữa… ư..ưm…”
Gia Bảo không ngừng nhấp hông, dâm dịch chảy dọc từ khe lồn ướt đẫm xuống bắp đùi hai người.
Kiều Hân nhanh chóng đạt cao trào, thở hổn hển bám chặt người anh. “Ưm… em ra…”
Gia Bảo hiển nhiên chưa thoả mãn, cũng không chịu ngừng lại, xoay cô nằm nghiêng rồi lại tiếp tục nhấp hông.
“Aa…ư….” Kiều Hân cả người nhễ nhại mồ hôi không ngừng phát ra âm thành rên rỉ.
Gia Bảo địt cô một lúc lâu sau mới chịu bắn tinh trùng vào, đùi Kiều Hân kẹp chặt lại như hút kiệt sức lực của anh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!