* Rầm…* Quyển sổ đập mạnh lên bàn, cô giáo tức giận đến đỏ mặt tía tai vì cậu học sinh bướng bình, cô quát:
– Em không học thì bước ra khỏi lớp.
– Ra thì ra, tôi sợ bà chắc – Cậu ta cười đểu rồi đi ra như bó thiên hạ.
Cả lớp sợ sệt im phăng phắc, vì chỉ mới lớp 10 nên tụi nhỏ không dám bật lại giáo viên. Duy chỉ có cậu học sinh kia là muốn thể hiện, cậu ta ngang bướng có tiếng, ở lớp một năm rồi, nhưng vì nhà giàu mà vẫn tỏ ra mình có thể ngồi lên đầu bất kì ai.
Cô giáo tức giận, cầm bút lên ghi vào sổ đầu bài:
\’\’ Phạm Quốc Nhật vô kia luật, cãi lại giáo viên \’\’
Không những thế, cô còn thẳng tay cho giờ điểm 0 tròn trong thang điểm 10. Cô cho lớp nghỉ hẳn tiết học vì không thể tiếp tục dạy.
Giờ ăn trưa, Quốc Nhật ngồi chung với đám bạn thân. Bọn chúng bảo cô đã ghi tên của cậu vào sổ, tội lần này nặng lắm. Không khéo sẽ bị đuổi học, Quốc Nhật tía tai tức giận, cậu đập mạnh bàn, nghiến răng:
– Mụ già đó tưởng vậy là tao sợ á?! Bố đâu phải dạng vừa.
Bỗng nhiên có một câu bé đeo kính trong lớp đi qua khu vực tầm mắt của cậu. Nhật cười khẩu khi trong đầu lóe lên một ý nghĩ điên rồ. Cậu ta lệnh:
– Đưa thằng nhóc lên tầng thượng sau giờ ăn trưa, tao có chuyện cần nó.
Bàn bên Trang…
Nhỏ nhíu mày khi thấy đám côn đồ tụ tập, cô chép miệng:
– Chậc chục, cái bọn ăn bám gia đình mà cứ nghĩ mình là chúa thiên hạ. Thế kia thì sau này làm được gì?!
Khang nghe cô bạn nói thế thì quay đầu lại nhìn đám băng đảng trẻ trâu phía sau lưng của mình, đúng lúc mà chúng chuẩn bị rời khỏi căn tin. Đúng là cái tụi ăn bám không chịu lớn. Cơ mà… Ánh mắt của hắn bỗng nhiên dừng lại chiếc bàn mà nó ngồi với Hải. Xem kìa, vừa ăn vừa cười, vui quá nhỉ.
– Hết hứng ăn… – Khang thả đũa đứng dậy.
Và như lẽ thường tình, cả hai đứa bên cạnh lại ngây ra nhìn. Ly bây giờ mới để ý thấy hắn bỏ đi, còn Phong thì đang lấy phần ăn của hắn trên khay. Con người gì đâu mà lúc nào cũng ăn nửa chừng. Hải bỗng nhiên đưa cho nó cả đống thịt đã được chính tay cậu tước nhỏ để dễ ăn. Phút chốc đó, nó không còn chú ý đến hắn nữa.
Khang lên lớp ngồi một lúc, chợt nhớ có chuyện cần làm dưới phòng cờ đỏ. Vừa ra khỏi phòng thì thấy hai học sinh vừa đi vừa thì thầm to nhỏ:
– Nghe nói mọt sách á?
– Gây tội gì hả?!
Cả hai chạy lên khu tầng thượng một cách gấp gái. Hắn đứng nhìn theo một lúc rồi cũng chạy lên xem sao.
– Tôi không làm được đâu, sổ đầu bài đâu có dễ đụng vào? – Cậu nhóc đeo kính sợ sệt từ chối.
– Vậy là mày chống lại tao à? Một là làm, hai là bị đánh. Mày chọn bị đánh đúng không? – Quốc Nhật gằn giọng
– Không phải – Cậu nhóc buột miệng
– Vậy là đồng ý rồi nhé – Cậu ta cười khẩy.
Nhóc đeo kính sợ hãi không biết nên làm gì thì có giọng gọi lớn.
– Mấy cậu kia tụ tập ở đây làm gì vậy?!
Cả đám liền quay lại, mọt sách thấy đội trưởng đứng đó thì liền thở phào. Nhật liền quay sang liếc cậu bé vì cho rằng thằng nhỏ đã kêu tên đội trưởng kia lên. Hắn rít từng từ qua răng, tạo nên âm thanh lạnh sống lưng:
– Mày mà hé miệng với hắn thì hôm nay là ngày giỗ của mày đấy.
Cậu bé cúi mặt sợ hãi, Khang thấy không an tâm nên liền tiến lại gần. Nhật ung dung đút tay vào túi quần đối diện hắn, cậu ta liếm mép:
– Chỉ là gặp nhau nói chút chuyện thôi.
Nói rồi cậu ta bỏ đi, hắn nhìn theo một lúc rồi tiến chỗ cậu mọt sách kia, vừa lại gần hỏi han thì cậu ta chỉ lắc đầu lia lịa, tay run run rồi bỏ đi. Chắc chắn có gì đó không được bình thường mới diễn ra, nếu không thì cậu ta cũng chẳng sợ hãi đến thế.
Cuối giờ học, nó đi thu lại sổ xong thì vào phòng cờ đỏ sắp xếp. Bỗng nhiên có một cô bé ôm một mình đủ các vật dụng đi qua. Thấy em lớp dưới vật lộn khó khăn, Ly liền chạy đến giúp:
– Em đem về phòng thí nghiệm sao?
– Dạ, mấy đứa khác ai cũng nôn nóng về, nên chỉ có mình em thôi – Cô bé nhíu mày buồn.
– Mấy cái đứa này – Nó chép miệng – Thôi để chị giúp cho.
Cô bé gật đầu đồng ý. Cả hai vừa ôm đống đồ vừa trò chuyện. Vừa lúc đó, có người lẻn vào trong phòng cờ đỏ, run run đụng vào mấy quyển sổ đầu bài.
Khang đi xuống cầu thang thì thấy nó cũng từ phía bên phải đi tới, nhỏ không để ý thấy hắn nên Khang liền gọi lớn:
– Nấm!!!
Ly giật mình quay lại nhìn thì thấy hắn tiến lại. Khang bỏ tay trong túi quần ung dung đi tới:
– Sao giờ này chưa về?!
– Tui đi thu sổ. – Nó giải thích – Giờ chuẩn bị qua sắp lên kệ
Khang nghe thế thì cũng qua đó luôn, hai người xếp lại đống sổ, những chỗ cao thì hắn lo, thấp thì nó làm, một chốc là đã hoàn thành. Ly chạy đến nhà xe trước trong khi hắn còn khóa cửa lại. Nhìn cái dáng lon ton đáng yêu thấy mà ghét. Khang nhẻo miệng cười, cảm thán:
– Sao nhìn dễ thương thế nhỉ?!
Mới đến trước nhà hắn, Khang bỗng nhiên bảo nó đứng đó đợi. Ly ngây người không hiểu hắn định làm gì. Một lúc sau hắn đi ra với một túi nilon quen thuộc, nó nhận ra ngay đó là gì… Bánh bông lan, mắt nó cứ thế sáng lên lấp lánh. Vừa nhận lấy đã mở ra xem bên trong trông chiếc bánh như thế nào rồi:
– Là matcha nè… Hí hí hí, tui sẽ ăn thật ngon. – Ly cười tít mắt.
– Coi chừng bị nghẹn đấy – Hắn dặn.
– Biết rồi mà – Nó cười rồi tạm biệt hắn.
Khang nhìn theo bóng Nấm một lúc rồi quay lưng vào nhà. Hắn giật bắn mình khi bố đứng sau lưng từ lúc nào, ông nheo mắt cười:
– Con với bé Ly có gì à?!
– Ba này, gì là gì?! – Hắn khó chịu rồi đi vào nhà.
Là bậc phụ huynh từng trải, nhìn qua thôi cũng nhận ra. Cậu định múa rìu qua mắt bố cậu à. Sai lầm rồi con ơi…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!