1m54 và 1m82
Chap 34
– Cứ để nó đi đi. Keo này không được là ế đấy – Bác trai ngăn vợ và nói đầy ẩn ý.
Hắn chạy theo sau nó, vừa đến nơi thì thấy nhỏ đi ra khỏi bãi giữ xe. Khang nhanh chóng lấy số giữ rồi chạy theo sau, cơ mà giữa dòng người đông đúc, Nấm nó tàn hình mất rồi. Khang loay hoay nhìn quanh, khắp nơi cũng thấy bóng đáng nó cả.
Kia rồi, cô gái mặc chiếc váy màu xanh da trời. Hắn chạy lại nắm và cô, người đó quay lại… Nhưng không phải là nó.
Ly đi đến một chỗ tụ tập đông người, cố gắng len lỏi vào trong. Đúng như anh ấy bảo, đoàn đang diễn ở đây. Huy Kiệt thấy bóng dáng nhỏ bé của cô gái mình đang chờ thì cười hiền, Ly cũng đáp lại. Vì anh ấy đang bận chơi đàn nên không dừng giữa chừng được, anh nói để nó hiểu:
– Đợi anh chút nhé?!\’
Nhỏ gật đầu đáp thay câu trả lời.
Trên chiếc ghế đá…
Huy Kiệt đưa cho nó một tập giấy, cậu cười:
– Em xem đi, file mộc anh sẽ gửi qua. Em tập hát theo, khi nào được thì gọi để anh đặt lịch nhé.
– Vâng ạ, nhưng mà… Sao lại là em ạ?!
– Um…. Người viết nhạc thường sẽ liên tưởng đến chất giọng cút người hát khi viết. Và lúc đó, anh đã nghĩ đến em. – Huy Kiệt giải thích – Giọng của em thật sự rất hợp với bài.
Ly nghe vậy thì bật cười vì câu trả lời của anh ấy.
– Vui quá nhỉ?!
Một tiếng nói phát ra từ phía sau lưng. Ly ngạc nhiên khi thấy Khang đứng chống nạnh phía sau. Hắn tiến lại, lồng ngực vẫn phập phồng vì thở dốc:
– S…Sao Cậu lại đến đây?!
Khang không trả lời vội, cậu nhìn anh chàng kia bằng con mắt hình viên đạn. Huy Kiệt thấy bậy thì liền nói:
– Hai đứa nói chuyện đi, anh đi trước.
– Ơ… Dạ dạ… – Ly gật đầu vội, nhỏ cúi chào anh.
Khang giờ mới cất tiếng nói khó chịu:
– Có biết là tôi tìm cô khó lắm không? Lần sau yêu cầu mang cao gót đi, nhá?
– Sao tự dưng khi không lại tìm tôi? Cậu có chuyện muốn nói à? – Nó mở to mắt hỏi
– Nếu lỡ lại gặp chuyện… – Hắn dừng nữa chừng, bỗng nhiên nắm lấy tay nó, vừa kéo đi vừa nói – Đi uống cái gì đi, tôi khát quá.
Huy Kiệt nhìn theo hai người từ xa, cậu bật cười… Tình yêu của mấy đứa cấp ba nhìn đẹp thật:
– Chắc cậu ta lo lắm… – Anh lầm bầm.
Hai người đi ra từ trong tiệm trà sữa, hắn vừa nhìn nó ăn uống vừa nói:
– Lần sau đi đâu làm ơn nói tôi biết với.
– Đi vệ sinh cũng nói à? – Ly ngây ngô trêu hắn.
Kwangsoo ngước lên trời kiểu chán nản, quay lại định mắng nó thì… Người lại đi đâu mất rồi. Nhìn quanh thì thấy nhỏ đang nựng một em Husky trắng. Hắn thở hắt ra:
– Haizzz… Chắc tôi phát điên quá.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!