1m54 và 1m82
Chap 6
– Cậu đi nhờ mà thái độ như bố tôi hả? Không! KHÔNG! Nghe rõ không? – Nó thét lên giữa đường.
Hắn liền lấy cánh tay to khỏe của mình lên chặn đầu xe, còn nói:
– Nếu cô không cho tôi đi, chúng ta sẽ đứng đây mãi.
Nó cố cử động đầu xe, sao cứng thế? Cậu ta khỏe quá. Vừa lúc đó có tiếng kêu la.
– Làm cái gì thế hả? Muốn chết hay sao mà dừng giữa đường?
Ly liền quay đầu lại xin lỗi, sau đó buộc thế chấp thuận hắn:
– Lên đi
– Để tôi chở – Hắn đề nghị.
– Quá đáng lắm rồi nha. – Nó khó chịu
– Thế cô không thấy chân tôi quá dài sao? Sao tôi ngồi được chứ?
Nó nhìn xuống chân hắn.
\’\’ Dài quá….. \’\’
Ly xuống xe, đưa tay lái cho hắn. Khang không nói gì, chỉ leo lên xe yên vị như chiếc này chỉ dành cho riêng mình. Nó bĩu môi rồi cũng ngồi lên yêu sau.
Trên đoạn đường, cả hai không nói được câu nào. Ngại cũng có, cơ mà chủ yếu là vì cả hai không muốn bắt chuyện với nhau. Bây giờ chuyện quan trọng là mau chóng về đến nhà thôi là xong. Một người sẽ kịp giờ giao hàng, người còn lại sẽ không phải chịu đựng cảnh phải ngồi cùng chiếc xe với người mình không ưa.
Chẳng mấy chốc thì họ cũng đến nơi, hắn xuống và trả xe lại cho nó. Còn nói kiểu giọng lãng tử, phiêu du và nhẹ nhàng:
– Thật là làm phiền quá, sau này sẽ nhờ cậu giúp nhiều – Kèm theo là nụ cười đẹp hoàn mỹ. Chắc chắn nó sẽ rung động đáp lại kiểu hạnh phúc vì được hot boy nói như thế.
– Không cần đâu. Lần sau miễn câu tự lo và không phiền người khác là tôi cảm tạ lắm rồi. Đi đây
Nói đi là đi, không một câu nhẹ nhàng gì. Làm hắn hụt hẫng chỉ biết tự lầm bầm:
– Cái con nhỏ này?!
Bỗng bố gọi:
– Khang về rồi đó hả? Con chịu khó đi giao hàng luôn nhé?!
– À vâng ạ – Hắn liền chạy vào quán
Nó về đến nhà thì thấy mẹ cũng về rồi. Thấy con gái cưng về thì mẹ nó liền nói:
– Tắm rửa chuẩn bị ăn cơm.
– Vâng ạ.
Nó vừa nói vừa chạy lên lầu. Sau khi tắm xong thì nó đội cái khăn trên đầu vì tóc còn ướt. Thỉnh thoảng nó hay ra ban công ngồi. Ban công rất đẹp, như một cái vườn mini vậy, có hẳn các chậu bông nở rộ và bộ bàn ghế ở đây. Nó thả lỏng người trên ghế, lau lau mái tóc ướt rồi lại nghĩ đến chuyện khi chiều:
– Sao cậu ta có thể đang ghét như thế chứ? Mặt chắc phải dày cả mét. Aigoo.. Đúng thật là…
Nó khua chân múa tay tứ phía. Bỗng dừng lại khi nghe tiếng nói ngay bên hàng xóm.
\’\’ Tôi giao hàng ạ \’\’
Nó liền chạy lại bên đầu kia ban công để nhìn. Là Khang, không nhầm được. Cậu ta vẫn còn mặc trên người bộ đồng phục của trường. Thì ra khi chiều cố gắng tìm xe là vì có chuyện bận. Hum… Phải công nhận cậu ta đẹp trai thật
Nó mãi nhìn hắn giao hàng từ trên ban công, đâu thì tự suy luận những thứ lung ta lung lung. Vừa lúc đó, không hiểu thần giao cách cảm hay sao mà hắn bỗng dưng ngước lên. Hai ánh mắt gặp nhau, nó lập tức phản xạ ngay là tránh xa cái lan can và ngồi thụp xuống, mong hắn không phát hiện.
Khang ngước lên thì chỉ thấy một khuôn mặt hơi quen quen lướt đi. Cậu chỉ cho rằng đó là fan girl hay gì đấy nên cũng chẳng để ý mấy. Đến khi nhìn vào số nhà mới ngộ ra, không lẽ là cô ta đang nhìn mình.
– Thích mình đến chết mà còn tỏ vẻ – Hắn cười khẩy rồi rồ ga xe bỏ đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!