1m54 và 1m82
Chap 7
– Con xuống đi, cứ làm việc của con đi. – Mẹ nó cười.
– Thế hai đứa nhỏ sao rồi? – Cô Như hỏi thăm. Mẹ nó chép miệng:
– Thôi cậu ạ, mình mệt với hai đứa nó luôn đấy. Là con gái mà đến cái móng tay của thằng Khang nhà cậu cũng không tới. – Cô Tú nảy ra một ý tưởng – Cậu gửi ảnh thằng bé qua, về mình sẽ khoe với con bé để nó giác ngộ.
\’\’ hắt xì….!!!\’\’ – Nó phát ra tiếng động lớn nhất có thể. Linh ở phòng bên cạnh ngay lập tức phàn nàn:
– Giật hết cả mình.
Nó lắc lắc cái đầu thắc mắc:
– Ai lại nói xấu mình hay sao?
Sau đó lại yên tâm lướt facebook, chat chit với bạn bè.
Tầm 8 rưỡi thì Mẹ về, nó cũng đang ngồi dưới nhà vừa mở tivi vừa cầm cái máy tính bảng, trên bàn còn có cả gói snack và chai Coca-Cola. Cô Tú vừa mở cửa nhà đã tiền chống nạnh thở dài:
– Xem kìa, sao suốt ngày con như vậy mãi thế hả? Không thấy chán sao?
– Sao tự dưng mẹ lại nặng lời thế?!? – Ly bất bình. Rồi cầm lấy chai nước lên uống.
– Không đúng sao? – mẹ nhanh chóng mở điện thoại ra và show ra trước mặt nó – Con người ta này.
Phải nói là nó lập tức phun nước ngọt ra đầy cả bàn với sào nhà. Mẹ cho nó xem cái gì vậy? Sao cô Như lại chụp ảnh với thằng đó chứ? Mẹ nó nhếch môi tức giận, gõ vào đầu nó một cái rõ đau, vừa lúc đó em gái nó nghe mẹ to tiếng thì cũng xuống nhà. Nhìn thấy điện thoại hiển thị ảnh cô Như với anh Khang thì vô cùng ngạc nhiên:
– Ô!! Là anh Khang này?!
– Xem kìa, người ta là con trai mà biết tự lập rồi đấy, con phun ra rồi ta tự dọn đi. – Cô Tú bực mình đi vào trong.
Nó đơ người, sao lại là cậu ta chứ? Cái gì mà đeo bám cuộc sống nó mãi thế? Nếu nói Khang là con của cô Như thì chắc chắn mẹ nó sẽ đi so đo dài dài cho mà xem. Khổ quá mà… Ở nhà mà cũng không được yên với hắn.
Linh như chưa chắc chắn nên hỏi chị:
– Thế nghĩa là anh Khang chính là con của cô Như. Sướng qúa, giờ qua đó có thể tự hào khoe mình là con của mẹ rồi.
Nó bỗng dưng quay phắt sang làm Linh giật mình, dùng ánh mắt đe dọa em gái:
– Mày mà mở miệng nói tao là chị mày thì coi chừng đấy.
Linh nhìn chằm nhằm chị, ánh mặt quyết tâm này… Lâu lắm mới thấy, đến phải lạnh gáy. Nó mẫu quyết tâm cái gì thì không ai cản được. Nên nguy cơ nó cảnh cái vây chắc không chỉ dọa đâu.
Rồi tự dưng nó đứng phắt dậy như một người không hồn chạy lên lầu. Để con em khó hiểu với cả chị lẫn mẹ.
– Cái nhà bị làm sao thế? Thôi, gọi cho bố vậy.
Nó lập tức nhảy lên giường suy nghĩ, thật ra chuyện này không mấy quá quá trọng ( ít nhất là với au). Nhưng nếu hai mẹ là bạn, thì chắn chắc sẽ cố bắt hai đứa con của mình nối dõi điều đó. Nhưng nó không ưa hắn, và cả chẳng thích hắn nữa.
Nếu suy nghĩ cho tương lai và xa hơn nữa thì Mẹ sẽ cằn nhằn, so sánh tên hắn mãi thôi. Hô hào hắn là \’\’ Con nhà người ta \’\’. Cho đến khi nó chịu phấn đấu hơn hoặc bằng hắn, còn nếu không thì Nó sẽ không có ngày nào yên giấc cả. Cuộc sống sẽ chỉ là những chuỗi ngày đau khổ mà thôi.
– Làm sao đây?!?!? – Nó úp mặt vào gối.
Tự lên mục tiêu là phải hắn, coi hắn là đối thủ. Sẽ cố gắng, cố gắng dành lại một cuộc sống bình an.
( theo quan điểm của Au là do nó nghĩ nhiều thôi, chứ không đến nỗi đâu..chắc vậy??? ).
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!