1m54 và 1m82
Chap 9
– H… Hải… Nhắn tin cho mình… – Nó cuống lên – Làm sao đây?! Phải trả lời thật ngầu.
Nó chộp lấy điện thoại:
\’\’ ahihi… Là bạn Hải đây mà \’\’ – viết xong thì tự mình xóa đi, nó lắc lắc đầu:
– Không không… Bất lịch sự quá.
Hải đang ngồi xem phim thì điện thoại sáng lên, cậu mở ra thì thấy tin của nó:
\’\’ Ừ, sao quên cậu được \’\’
\’\’ May quá… Mình tưởng cậu quên mình rồi \’\’ – Hải đáp
* ting * – \’\’ Mà cậu nhắn tin cho mình có gì không?! \’\’
\’\’ À, tối nay Ly không bận chứ?! Hải muốn rủ Ly đi chơi \’\’
3 Phút sau… ( các bạn hiểu cảm xúc của nó trong 3 Phút đó chứ?! )* ting * – \’\’ Được thôi, nhà cậu ở đâu để mình qua \’\’
\’\’ Để mình đến đón, mình biết nhà cậu. Thế nhé, tầm 30 Phút gì đấy, cậu chuẩn bị đi \’\’
* ting – \’\’ okey \’\’
Hải đọc xong thì mỉm cười, cậu ít tiếp xúc với mọi người nên hầu như không có lấy một người bạn nào. Bây giờ có nó rồi, đi chơi cũng đỡ buồn. Lên chuẩn bị thôi…
Ly đặt điện thoại xuống, ánh mắt vô hồn như không tin đây là sự thật… Hải đã rủ nó đi chơi, nó bỗng dưng bật dậy và tát má mình một cái. Đau… Là thật.
– Nên mặc gì đây?!?! Phải chuẩn bị nhanh lên mới được.
Nó lập tức phóng đến tủ quần áo, mở toang cửa và chọn ra một bộ thật đẹp.
Nó trốn mẹ ra ngoài cửa, vì đang giận nên nếu xin chắc chắn mẹ sẽ không cho đi. Mà gì lại đi với một bạn nam nữa. Đúng 30 Phút sau, nó ra đứng ngoài cổng, nhưng sao chẳng thấy Hải đâu nhỉ?!
Tầm 35 Phút sau thì Hải tới, thấy nó đã đứng đợi ngay trước cửa với chiếc váy babydoll màu hồng phấn dài bằng đầu gối. Cậu liền lo lắng:
– Cậu đợi lâu lắm đúng không?!
– Không, mình cũng vừa mới ra thôi à.
Hải đưa mũ cho nó rồi nói:
– Hay là mình ra quán nào đấy nói chuyện đi.
– Ừ, quán nào cũng được. – Nó cười.
Hải nhẹ đáp lại bằng cái nhếch môi dịu dàng. Nó thoáng mê mẩn, sao mà dễ thương quá vậy?!
Cả hai đi mà không nói câu nào, nó vì mặc váy nên ngồi nghiên, tay hơi vịn eo Hải. Í hí hí… Ngại quá à. Ly đỏ mặt
( sướng thấy mồ mà ngại ). Đang lâng lâng trong cơn phân tình yêu thì mọi thứ bỗng dưng dập tắt khi Hải bắt đầu hạ ga và rẽ qua bên kia đường. Nó ngước lên nhìn:
\’\’ Không phải chứ?! Cậu ta định vào đây sao?! \’\’
Hắn vừa đặt ly cafe xuống thì ghé đầu ra nhìn một cặp nam nữ đang chuẩn bị ghé qua. Cơ mà… Sao cái con mặc váy đấy trông quen quen thế nhở?! Nó nghiêng người qua nhìn vào quán, thì gặp ngay ánh mắt của hắn.
\’\’ Ốh… Cậu ta nhìn mình kìa \’\’
Nó bỗng dưng đánh nhẹ vai Hải, lý nhí:
– Đi quán khác đi, mình không muốn vào đây đâu.
– Cậu không thích sao? Vậy thì mình ra phố đi bộ nhé.
– Ừ ừ… Nhanh đi. – Giọng gấp gái.
Khang ngay khi chạm mặt thì nhận ra là nó, xem ăn mặc như thế kia chắc là đi hẹn hò với trai. Hắn liền chạy ra khi thấy chiếc sẽ bỗng dưng lách trở lại làn đường bên kia. Nó còn quay đầu lại nhìn, thấy hắn chạy ra hiên đứng trông theo thì lập tức quay đầu lại. Khang chép miệng:
– Cậu ta lén lút như thế chắc là trốn đi chứ gì.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!