20 triệu 1 đêm - Phần 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1256


20 triệu 1 đêm


Phần 12


Tôi cứ thế đi lang thang dưới màn mưa ngày 1 dày dặc, cả người lúc này ướt sũng nước mưa và run lên bần bật vì lạnh, 2 hàm răng tôi cứ thế va đập liên hồi vào nhau, tôi đi mãi, đi mãi cũng chẳng biết đâu là điểm dừng, cho đến khi 2 chân mỏi nhừ và cả người rệu rã, tôi mới ngồi phịch xuống thảm cỏ ven đường khóc nức nở, khóc vì tủi hổ với tất cả những gì đã xảy đến trong cuộc đời mình…
Tôi đã cố gắng mạnh mẽ, tôi đã cố gắng kìm nén, đã cố gắng giấu tất cả mọi thứ vào bên trong, nhưng đến tại thời điểm này có lẽ điều đó cũng không cần nữa rồi.
Tôi nhủ lòng hôm nay dù có thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ cho phép bản thân mình sống trọn vẹn với cảm xúc của mình mới thôi. Buồn thì khóc, khóc thật nhiều, khóc cho những nỗi đau quá lớn đã được chôn chặt biết bao năm qua, khóc cho sự bạc tình của những người đã sinh thành ra mình, và khóc cho cả sự rỗng tuếch cô đơn mà chính bản thân tôi phải đối diện trong thời gian sắp tới nữa.
Tôi không biết tôi đã ngồi đó khóc bao lâu, khóc nhiều đến mức nào, chỉ biết rằng đầu óc tôi dần trở nên nặng trịch và cả người mệt nhoài, mắt tôi nhòe hẳn đi và cả cơ thể lâng lâng nhẹ bẫng, rồi bỗng chốc một màn đen bao trùm xuất hiện, tôi không còn cảm nhận được những gì diễn ra quanh mình nữa rồi, chỉ nghe văng vẳng bên tai 1 tiếng gọi rất khẽ, rất thân quen :
– Phương Anh, tỉnh lại đi.
Khi tỉnh dậy, tôi đang thấy mình nằm trong bệnh viện từ lúc nào, mùi cồn, mùi thuốc khiến bản thân tôi cảm thấy khó chịu cực kì.
Hồi còn bé, bệnh viện chính là nỗi ám ảnh đối với tôi. Tôi không thể nhớ rõ được những gì diễn ra lúc ấy, chỉ nhớ rằng cứ vài tuần là Vú tôi lại đưa tôi vào nhập viện, người tôi lúc ấy máu me, yếu xìu, còn đầu thì đau như búa bổ.
Và 10 lần như 1, vị bác sĩ trong chiếc áo blouse trắng sẽ xuất hiện, tiêm thuốc vào người tôi và xử lý những vết thương trên cơ thể tôi. Sau đó khoảng vài ngày, Vú lại đưa tôi trở về nhà. Đã có nhiều lần tôi hỏi Vú, lý do tại sao lại hay đưa tôi vào viện như thế, rồi lúc nào cũng bắt tôi uống rất nhiều loại thuốc khác nhau nữa ? Vú lúc ấy không trả lời được, chỉ ấp úng giải thích cho tôi vài câu không rõ ràng :
– Do thể trạng con yếu nên phải dùng thuốc để điều trị thêm.
– Nhưng sao trên người con lại có nhiều vết thương và máu chảy rất nhiều nữa, con đau lắm!
– Bởi vì mỗi lần con sốt hay con bị ốm, con đều tự tay tạo nên những vết thương đó.
– Nhưng sao có khi con nhớ, có lúc con lại không ?
– Chắc do con mệt quá nên lên cơn sảng, không nhớ được.
– Vậy con phải uống thuốc đến khi nào hở Vú ?
– Khi nào bác sĩ cảm thấy sức khỏe con tốt hơn.
Cũng đã 5 năm trôi qua tôi không dùng thuốc trở lại, và cũng hiếm khi phải vào nhập viện vì tình trạng sức khỏe yếu ớt của mình, ấy vậy mà giờ đây khi tỉnh dậy, thấy mình nằm trong phòng điều trị, kí ức về những ngày bệnh tật xưa cũ bất chợt ùa về trong tôi…
Cảm giác chán ghét, buồn bực khi liên tục phải uống thuốc, liên tục phải trả lời những câu hỏi đầy khó hiểu của bác sĩ khiến tôi gần như phát điên. Đấy, chỉ mới nghĩ lại thôi mà tôi đã cảm thấy đau đầu và dợm nôn mất rồi. Tôi cựa mình, chống tay ngồi dậy thì thấy Chiến từ cửa chạy vào, ánh mắt anh toát lên vài phần lo lắng và giọng nói cũng có phần run run :
– Em tỉnh lại rồi, có đau chỗ nào không ?
Tôi ngơ ngác :
– Em xỉu à ?
– Ừ. Sao lại đi lung tung như thế, lỡ anh không tìm được em thì phải làm sao ?
Tôi bật cười, cảm thấy có lỗi với người đàn ông đang nhăn nhó trước mặt :
– Em xin lỗi đã khiến anh lo lắng.
– Không chỉ mỗi anh lo đâu, mà còn cả Vú, và Thái nữa.
Tôi thở dài thườn thượt :
– Haiz, khổ thân mọi người. Thế Vú và Thái đâu rồi anh ?
– Anh bảo họ về nhà rồi. Em nằm xuống nghỉ ngơi đi, đừng ngồi nữa chóng mặt đấy.
Tôi nghe lời Chiến nằm xuống giường, 1 chặp đưa mắt nhìn anh vô thức hỏi :
– Sao anh tìm được em hay vậy ?
– Linh cản đấy, em tin không ?
Tôi đang mệt, nghe anh nói thế cũng phải bật cười rồi thốt lên :
– Gớm, anh nói cứ như thể anh có năng lực đặc biệt lắm ấy.
Chiến nhìn tôi, gật đầu xác quyết :
– Thật, anh nói đùa em làm gì, lúc anh về nhà không thấy em đâu, nghe Vú bảo lại em vừa cãi nhau với bố nên bỏ nhà đi rồi, thế là anh đi tìm em luôn, anh cứ đi hoài đi hoài, và cuối cùng thấy em đổ người xỉu ngay thảm cỏ gần hồ. Mà em ngốc lắm nhé, chuyện gì thì chuyện chứ sao lại để bản thân dầm mưa lâu như vậy ? Em không nghĩ đến em thì em cũng phải nghĩ đến người khác cũng lo cho em nhiều lắm chứ.
Tôi bật cười chua chát :
– Em mà cũng đáng được người khác lo lắng hả anh ?
Chiến định đứng dậy lấy gì đó nhưng khi nghe câu hỏi của tôi thì cả người anh khựng lại, anh nhìn tôi bằng ánh mắt đầy xót xa, rồi gật đầu khẳng định rất nhanh :
– Em nói cái gì vậy Phương Anh, ai cũng yêu thương em mà.
– Ai ?
– Anh, Vú và Thái.
– Chỉ 3 người thôi sao ?
Tôi hỏi mà 2 viền mắt nóng đỏ từ lúc nào, Chiến lao lại ôm chặt tôi vào lòng, cả người anh dường như cũng run lên :
– 3 người là đủ rồi, không cần nhiều. Em muốn khóc thì cứ khóc đi, anh ôm em.
Nước mắt tôi lúc này lã chã tuôi rơi, thấm ướt đầy trên vai áo của Chiến, anh bảo : “3 người là đủ”, nhưng bản thân tôi thì lại thấy sợ, tôi sợ rằng khi biết được tôi trở thành người vô sản, tôi chẳng còn gì trong tay thì liệu “3 người hiện tại”, có còn đồng hành với tôi nữa hay không ?
Vú nuôi tôi bao năm cũng dựa vào số tiền mà bố mẹ tôi gởi cho Vú. Hay nói cách khác, bố mẹ tôi trả tiền cho Vú để làm việc đó, số tiền không hề nhỏ đối với một người đi làm giúp việc bình thường.
Còn Thái, xuất hiện trong cuộc đời tôi cũng nhờ tôi dùng tiền để cứu vớt nó ra khỏi vũng bùn lầy, dùng tiền để giúp đỡ nó xây dựng cơ đồ sự nghiệp, để rồi đây dù có đi đâu, nó cũng luôn tự hào vì có 1 bà chị nuôi tuyệt vời, giàu có và cực kì hào sảng.
Và người cuối cùng đến với tôi, cũng là do tôi dùng tiền để thương lượng và ra giá, anh đã rất nghiêm túc và có trách nhiệm cao trong mối quan hệ tạm bợ này, mặc dù tôi ít nhiều cảm nhận được, Chiến cũng có chút gì đó tình cảm với mình.
Lòng tôi rối như tơ vò, cả 3 người đều là những người mà tôi rất để tâm, có tình cảm và yêu quý họ. Nhưng tôi biết, có tình cảm không vẫn chưa đủ, vì có tình cảm rồi, có giúp đời sống vật chất của họ tốt đẹp hơn đâu ? Khi mà từ giờ trở đi, tôi không thể cho Vú thêm tiền, tôi không thể giúp Thái có tiền đầu tư vào các dự án mà nó đang theo đuổi và đáng buồn hơn, tôi cũng không thể tiếp tục mối quan hệ trao đổi này với Chiến nữa rồi.
Tôi quẹt ngang nước mắt, rời khỏi lồng ngực ấm áp của Chiến, cố gắng nở một nụ cười tròn đầy rồi bảo anh :
– Em buồn ngủ rồi, em ngủ 1 xíu nhé. Anh cũng về nghỉ ngơi đi thôi, em thấy mình cũng ổn rồi.
Chiến cau mày nhìn tôi tỏ vẻ không hài lòng :
– Không được, em cứ ngủ đi, anh ở đây trông em.
– Anh về đi, anh cũng cần được nghỉ ngơi để mai còn đi làm.
Chiến nghe thế thì khẽ cúi người, hôn lên môi tôi nhẹ nhàng rồi bảo :
– Từ bao giờ biết để ý tới công việc của anh thế ?
Tôi chu mỏ nói lại :
– Vì đó là công việc cả đời của anh cơ mà, hồi xưa anh chả bảo em, nếu anh lỡ mất việc, sau này em bỏ không bao anh nữa, thì coi như anh chẳng còn gì cả à ?
Chiến cốc tay lên trán tôi, khẽ cười :
– Nhớ dai thế.
– Chứ sao ?
– An tâm, anh khắc sắp xếp được công việc của mình, bây giờ quan trọng là em phải khỏe đã, em khỏe thì cái gì anh cũng có.
Tôi nở 1 nụ cười miễn cưỡng nhìn Chiến, liệu rằng khi tôi khỏe lại, tôi có thể tiếp tục cho anh những điều anh muốn hay không ? Rất nhanh sau đó, tôi quay mặt vào bên trong, tôi không muốn nhìn vào ánh mắt đầy yêu thương, đầy hy vọng kia của anh nữa.
Cả đêm hôm đó, tôi thao thức mãi chẳng thể nào ngủ được, cho dù lúc này vẫn đang nằm gọn gàng trong vòng tay rắn chắc của anh. Tôi khẽ vươn tay chạm nhẹ vào bàn tay to lớn ấy rồi nắm chặt, chẳng biết sau này liệu còn có thể cùng anh đồng hành mỗi đêm như thế này được nữa hay không ? Chẳng biết sau này câu chuyện của chúng tôi rồi sẽ như thế nào ?
Tôi hiểu, bây giờ mọi thứ của tôi đều trở về vạch xuất phát ban đầu, đồng nghĩa với việc tôi không thể nào giúp gì cho người khác, tôi phải tự giúp cho chính bản thân mình trước đã. Tôi hiểu, đã đến lúc tôi phải thay đổi thói quen sống của mình, không được tiêu xài phung phí, cũng chẳng thể giữ thói quen đi làm việc 1 cách tùy hứng nữa. Tôi hiểu, mọi thứ trước mắt rồi sẽ rất khó khăn, nhưng tôi tin rằng, chính những biến cố này sẽ giúp tôi trưởng thành hơn rất nhiều.
Tôi trằn trọc, tính toán trong đầu từng việc một để mình có thể ổn hơn trong thời gian sắp tới, tôi không cho phép bản thân mình quỵ ngã quá lâu, đau ở đâu thì đứng dậy ở đó, tôi lớn rồi, đủ tuổi trưởng thành để có thể chịu trách nhiệm với tất cả mọi việc xảy đến với mình.
Ngày mai, tôi sẽ về nhà dọn dẹp đồ đạc của mình, bán đi tất cả những đồ hiệu mà bản thân mình đang sở hữu, gom toàn bộ số tiền bán được để cho Vú 1 ít, thanh toán tiền cho Chiến trong tháng này, và 1 ít còn lại để tôi có thể thuê trọ và bắt đầu lại cuộc sống mới của chính mình.
Sáng hôm sau, Chiến có công việc cần giải quyết gấp nên đi sớm, anh dặn Vú mua đồ ăn vào cho tôi. Người tôi lúc này vẫn còn sốt và mệt lắm nên ăn gì vào cũng nhạt miệng, bác sĩ vào thăm khám cho tôi 1 lần nữa rồi tỉ mỉ dặn dò :
– Sức khỏe còn yếu lắm, cô nằm ở đây thêm 2 ngày nữa ổn rồi tôi cho về.
Tôi vì nóng lòng muốn giải quyết sớm mọi chuyện, đặc biệt lo lắng sợ rằng sự xuất hiện đột ngột không báo trước của Liên ở nhà sẽ khiến Vú buồn, nên tôi ra sức năn nỉ bác sĩ :
– Bác sĩ có thuốc nào cho tôi uống khỏe nhanh để được về nhà không ? Hoặc cho tôi xin về nhà nghỉ ngơi rồi mời bác sĩ khác sang khám, chứ ở đây không khí ngột ngạt quá.
Ông bác sĩ nghe thế thì lắc đầu nguầy nguậy, kiên quyết không cho, thấy tôi năn nỉ mỏi miệng mà không được, Vú mới nắm lấy tay tôi động viên khích lệ :
– Thôi con cứ ở đây cho an tâm, nghe lời bác sĩ điều trị sức khỏe ổn rồi hẵng về.
Tôi mặt mày ỉu xìu, mè nheo vú :
– Con muốn về nhà cơ, ở đây con thấy còn mệt thêm.
Tôi phải ngồi năn nỉ mãi Vú mới hứa tối nay sẽ lén đưa tôi về thăm nhà, Vú thấy tôi vui sướng đến độ sốt sắng thì bảo ngay :
– Mọi lần con có như thế đâu, sao hôm nay nhất định phải về nhà cho bằng được ?
– Con nhớ nhà vú ạ, chẳng biết có được…
Đang tính nói hết câu thì tôi sực nhớ ra rằng mình nên tiết chế lại, tránh để vú suy nghĩ rồi lại phiền lòng, nên thôi.
Tối đó về đến nhà, tôi mặc dù vẫn sốt hầm hầm nhưng nhất quyết lên phòng dọn dẹp đồ đạc để thanh lý, phải chia tay tất cả những thứ hào nhoáng, những món đồ mà mình yêu thích vô cùng, và cả những món quà xa xỉ mà bản thân được nhận từ bạn bè nữa khiến lòng dạ tôi rối bời thật sự. Nhưng rồi, lý trí kéo lại để tôi có thể gạt đi tất cả những điều đó, tập trung quay về với hiện tại khắc nghiệt của mình.
Tôi lấy điện thoại, bấm số gọi cho cái Hồng – 1 trong những đứa bạn từng chơi với tôi, chuyên săn hàng second hand để bán lại cho khách, tôi báo với nó tôi cần thanh lý toàn bộ giày dép, giỏ xách, đồng hồ của mình. Hồng nghe thế thì ngạc nhiên lắm :
– Mày thanh lý gì mà nhiều thế ? Không để lại xài à ?
– Tao hết thích rồi, thanh lý bớt cho gọn.
– Được thôi, mày gởi ảnh toàn bộ đống đồ đó cho tao để tao báo giá nhé.
– Ok, coi xong thấy được thì chuyển khoản cho tao liền nha, tao có việc cần tiền.
– Ơ con này, đại gia kiểu gì bây giờ lại cần mấy đồng bạc lẻ ?
– Mày nhiều chuyện quá, tao cúp máy rồi gởi ảnh cho mày đây.
Tôi gởi hình cho nó, 5p sau nó định giá cho toàn bộ đồ đạc thanh lý của tôi là 300 triệu. Trong khi đó, số tiền thực tế mà tôi chi ra để mua đống đồ này là hơn 2 tỷ bạc. Tôi biết, bây giờ tôi không có quá nhiều thời gian để kì kèo thêm bớt với nó, vả lại con này cũng nhiều chuyện có tiếng ở lớp tôi ngày xưa, nên tôi tặc lưỡi chốt luôn cho nó. Vài phút sau, tài khoản tôi thông báo đã nhận được tiền.
30 Phút sau, Hồng cho người đến nhà tôi lấy đồ mang đi. Vú thấy người ta lần lượt ôm từng bao đồ ra khỏi nhà nên thắc mắc ngay với tôi :
– Con làm gì mà người ta mang đồ đi nhiều thế ?
– Con cho bớt để người ta đem đi làm từ thiện vú ạ. Đồ đạc con nhiều lắm rồi, để lâu nó lại hư đi, thay vì vậy con gọi cho bạn con qua đem về để mang đi từ thiện luôn.
Tôi thấy Vú khẽ thở dài, lắc đầu buồn tiếc :
– Toàn đồ đắt tiền không đấy, Vú thấy mà xót dạ con ạ, sao con không đem đi bán lại cho người ta, rồi dùng tiền đó làm từ thiện có tốt hơn không, có khi còn được nhiều tiền nữa là đằng khác.
– Con bận không có thời gian, sẵn bạn con nó đi từ thiện nên con cũng góp chút vào luôn.
– Ừ. Mà con thấy trong người sao rồi, đỡ chưa ?
Tôi mỉm cười, gật gật :
– Rồi Vú ạ, về nhà không khí thoải mái, thấy khỏe khoắn hẳn ra.
Đang đứng nói chuyện với Vú thì điện thoại tôi vang lên tin nhắn đến từ số lạ :
– Ngày mốt tôi dọn về nhà ở, chị vui lòng dọn sạch đồ đạc của chị rồi rời đi, trước khi tôi tới nhé.
Đọc qua tin nhắn cũng biết được người nhắn tin là Liên – Con gái bố. Cô ta nhỏ hơn tôi 1 tuổi, là con gái cưng của bố tôi với người vợ sau.
Tôi nghe thiên hạ đồn rằng, bố tôi với vợ sau có duy nhất 1 đứa con gái là cô ta thôi, nên cưng chiều Liên hết mực. Trông qua Liên có khá nhiều nét giống với bố tôi lắm, đặc biệt là cặp mắt sắc sảo không lẫn vào đâu được, sống bao nhiêu năm trời ở Hà Nội, ấy vậy mà tôi chỉ chạm mặt Liên đúng 2 lần, 1 lần khi vô tình gặp bố tôi và cô ta ở ngoài nhà hàng ăn, lần còn lại là hôm qua, khi bố tôi trực tiếp dắt cô ta về đòi lại nhà.
À, tôi nhớ ra rồi, hôm qua bố tôi còn dõng dạc bảo với tôi : “Vì Liên thích căn nhà này nên mới lấy lại”, quả thật, cô em gái cùng cha khác mẹ này của tôi cũng không vừa vặn gì, thậm chí còn ghét tôi rất nhiều nữa là đằng khác.
Tôi nhớ như in ánh mắt giễu cợt khinh thường mà cô ta dành cho tôi, kể cả cái trừng mắt đăm đăm trước khi tôi rời khỏi nhà, gương mặt ngạo nghễ của kẻ chiến thắng ấy vẫn còn rõ nét trong tâm trí tôi lắm.
Tôi phần vì hiểu rõ tình trạng của bản thân mình ra sao, phần thì cũng không muốn giáp mặt cô ta lần nữa, nên tôi quyết định nhanh chóng rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Tôi kéo tay vú lại ngồi ghế sô pha, rồi cẩn thận dặn dò :
– Vú này, sắp tới có thể con không ở đây nữa.
Vú nghe xong thì trợn mắt nhìn tôi, lắp bắp hỏi lại ngay :
– Sao, sao lại không ở đây ? Bố con bắt con rời khỏi đây hay sao ?
Tôi nhìn Vú lắc đầu, tôi cố gắng giữ mình không bị cuốn theo sự xúc động của Vú, rồi từ từ giải thích :
– Không phải thế. Chỉ là con sống ở nhà này lâu rồi, thấy chán, không muốn ở nữa.
Vú nhìn tôi bằng ánh mắt đầy nghi hoặc, hỏi dò :
– Hôm qua Vú thấy bố và con to tiếng với nhau, có phải vì chuyện hôm qua không hả con.
– Không Vú ạ, chằng liên quan gì cả. Con thấy mình cũng lớn rồi, cũng có thể làm việc, kiếm tiền và lo lắng cho cuộc sống của mình, nên con muốn trả lại toàn bộ những gì không thuộc về con.
Vú nghe thế thì 2 con mắt rưng rưng, nắm chặt tay tôi sụt sịt :
– Vậy bây giờ con muốn thế nào ? Con đi đâu thì vú sẽ đi theo đó để chăm con, có được không Phương Anh?
Tôi vỗ nhẹ vai vú, cố gắng nói lên từng tiếng nghẹn ngào :
– Không được, con không muốn bị phiền. Vú cũng biết tính con rồi, trước giờ con muốn làm gì thì không ai cản con được hết, con muốn thử trải nghiệm những ngày tháng sống không phụ thuộc vào tiền bạc của bố mẹ, cũng chẳng phụ thuộc vào sự chăm sóc của Vú xem thế nào.
– Nhưng mà…Vú lo lắm Phương Anh ơi….
Tôi gỡ Vú ra khỏi người mình, 2 mắt nhìn thẳng vào Vú, dõng dạc :
– Vú có tin Phương Anh làm được không ?
Vú vừa khóc, vừa gật đầu. Tôi nhìn Vú, bật cười trong nước mắt :
– Vậy thì Vú ở lại ngôi nhà này, chăm sóc vườn tược, phòng ốc cho thật tốt, Phương Anh ra đời xông pha thử 1 năm xem ngoài kia thế nào, rồi trở lại với Vú được không ?
Vú không nói gì, cứ lặng lẽ đứng khóc thôi, tôi nhìn vú mà thấy thương vô cùng, tôi biết , quyết định này sẽ cực kì khó khăn cho cả tôi và vú, nhưng mà bây giờ còn cách nào khác nữa đâu…
Tôi an ủi Vú 1 hồi Vú mới nguôi nguôi, lúc này, Chiến cũng vừa về đến nhà, anh chạy đến bên tôi với gương mặt đầy sốt sắng :
– Sao em bỏ về mà không nói anh lấy 1 tiếng, anh gọi em không được, tìm khắp bệnh viện cũng không thấy em đâu ? Gặp bác sĩ thì bác sĩ bảo em còn yếu lắm mà sao cứ nằng nặc đòi về nhà ?
Chiến vừa nói, vừa đưa tay đặt lên trán tôi đo độ, lúc anh buông tay ra, gương mặt càng ngày càng xám đen hơn :
– Em sốt cao lắm em có biết không ? Sao em cứ coi thường sức khỏe mình như thế ?
Vú chứng kiến Chiến đang la rầy tôi, liền chủ động chen vào xoa dịu :
– Thôi con đừng mắng nó nữa, nó đang mệt, ở bệnh viện ngột ngạt nên mới muốn xin về nhà, giờ con đưa Phương Anh về phòng nghỉ ngơi đi.
Chiến quay sang nhìn tôi, vẫn ánh mắt xót xa ấy, anh thở dài thườn thượt rồi cúi người, nhấc hẳn tôi lên và bế về phòng, vừa đi, anh không quên lẩm bẩm :
– Em hư lắm nhé.
PS : Mọi người đoán xem tiếp theo là gì nào ?

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN