39 Manh Mối (Tập 3: Kẻ Đánh Cắp Thanh Gươm) - Chương 07
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


39 Manh Mối (Tập 3: Kẻ Đánh Cắp Thanh Gươm)


Chương 07



Chương 7

“ÁAAAAAAAAAAAA!”

Amy không cảm thấy gì nữa hết. Gió. Tiếng rít chói lói của phanh tàu bằng kim loại, tiếng còi át hết tất cả mọi âm thanh.

Hẳn nó đã nhắm nghiền mắt, bởi nó chẳng còn thấy được gì nữa.

Amy ngã xuống.

Cảm giác như cả cơ thể đang lềnh bềnh. Nó đang bay.

Rồi vai con bé đập vào lớp xi măng, cứng và lạnh ngắt.

Khi mở mắt ra, tất cả tuyệt nhiên yên ắng và tối đen.

“Chắc l-l-à… mình đã chết rồi chăng?” Nó lắng nghe chính giọng nói của mình, cao và mỏng đến kỳ lạ.

Trong một lúc lâu, nó không nghe thấy gì nữa. Và rồi:

“Chào người chết. Em là Dan đây.

Tiếng quẹt que diêm vang lên đánh xoẹt, và ánh sáng lờ mờ viền quanh hai khuôn mặt.

Amy nhỏm dậy. Mắt cá bên trái của nó nhức nhối, và chiếc giày cũng không còn. “Chú Alistair? Dan?”

Tóc Dan dựng đứng, mặt nó bám đầy bụi đen kịt, còn đôi mắt thì tròn xoe và đang mở thao láo như hai quả bóng mềm. “Chính là ông ấy, là ông chú Alistair đó. Ông cứu mạng chúng ta. Lao ra. Từ phía bức tường. Bằng cách nào mà…?” Dan lảo đảo chồm về phía Amy, cả thân người nó gập xuống khi trố mắt nhìn vào chân con bé. “Nó vẫn còn nguyên này. Ông ta không cắt nó ra khi…”

Nói đến đó, đầu gối của Dan quỵ hẳn và nó té xuống nền đất.

“Dan!” Amy thét lên. Khi vươn người nắm lấy tay thằng em, mắt cá con bé nhói đau khủng khiếp.

“Ổn mà,” Dan an ủi, ngồi bật dậy. “Em không sao đâu. Đừng gọi 911. Tóc em có bạc trắng không? Giống trong phim, lúc mà người ta thấy sợ ơi là sợ ấy?”

“Cả hai đứa đều đã an toàn,” Alistair nói trong lúc di chuyển que diêm dò xung quanh các góc tường của căn phòng lớn. “Dan, tóc của con vẫn còn màu đen – và con đã nói đúng về nơi trú ẩn bí mật. Nó ở gần nơi con đã đoán ra. Có một bức khắc cỡ nhỏ trên tường, một biểu tượng cổ xưa giống như một hộp điện. Khi ta ấn vào, cửa mở ra. Ta chỉ việc kéo cả hai vào theo.”

Amy tiến về phía trước bằng cái chân lành lặn, giơ chân đau lên, và choàng tay ôm chầm lấy Alistair. “Con cảm ơn,” Nó nói.

Nó cảm nhận được Alistair lúng túng. Thoáng chút sợ hãi, nó thấy như mình vừa có một hành động cực kỳ sai lầm. Có thể nói lão không phải loại người thích được ôm. Rồi, lạ thay, Alistair cũng ôm chầm lấy nó. “Ta… cũng nợ con một lần,” Lão nhẹ nhàng nói.

“Hoặc hai đấy,” Dan xen vào.

Alistair gật đầu. “Ta cho rằng trí nh mình không thật tốt trong các tình huống chết người như thế này.”

“Giờ thì ông đã bù lại được rồi,” Amy vùi đầu vào vai áo jacket lụa vẫn còn sực nức mùi nước hoa cạo râu của Alistair.

Alistair nhẹ nhàng đẩy nó ra, nhìn xuống chân nó vẻ đầy quan tâm. “Chân của con sao rồi?”

“Giống như là nó bị kẹt dưới đường ray rồi bị lôi ra khỏi chiếc giày,” Amy nói, khẽ nhăn mặt. “Con có thể nhúc nhắc được, nhưng chắc con bị trật mắt cá rồi.”

“Cá là chị không thể nhảy điệu tap-dance[1] được.” Dan chọc, dẫu giọng nó vẫn còn hơi mệt mỏi.

[1] Nhảy thiết hài, một điệu nhảy đường phố thịnh hành ở Mỹ, dùng gót chân nện xuống đất để tạo âm thanh và nhịp điệu.

Amy mỉm cười với thằng em, chưa bao giờ hình dung được mình có thể một lần thích thú cái thói hài hước ngớ ngẩn của nó. Amy cảm nhận được luồng hơi ấm áp tỏa ra từ phía thằng bé.

“Ồ, không, em thấy cái nhìn này rồi – dẹp cái vụ ôm iếc đi!” Dan nói, lùi ngay lại.

Nó uể oải giương chiếc đèn pin bé tí quét chầm chậm quanh căn phòng, đến khi ánh sáng chạm tới chồng hiện vật cổ đang nằm ngổn ngang trên sàn, phủ một lớp bụi dày đen kịt – quần áo, những món kim loại xỉn màu, một chiếc hộp kim loại, một quả cầu và một vật hình trụ nặng trịch. Khi cả ba lại gần hơn, Alistair bắt đầu nhận xét, “Ừm, có lẽ bọnyakuza đã kiểm soát một hệ thống đường ngầm dưới mặt đất, nhưng dường như nhiều thế kỷ nay bọn chúng không có mặt ở nơi này.”

“Này,” Dan nói to. “Jar Jar Binks[2] đã nói gì khi anh ta gặp một thành viên tổ chức mafia Nhật Bản nào đó?”

[2] Một nhân vật trong tác phẩm Star Wars (Chiến tranh giữa các vì sao) của George Lucas.

Amy cằn nhằn. “Em hồi phục hơi bị nhanh đó.”

“Ta cũng thích đùa mà. Hãy khoan…” Alistair dừng lại, rồi mỉm cười. “Mà nói gì nhỉ? Yakuza chăng?”

Cái cười toe toét của Dan tắt ngấm. “Làm sao ông biết chứ? Con chỉ vừa chế ra thôi mà.”

“Chơi chữ là dấu hiệu của trí tuệ được che giấu kỹ,” Alistair đáp, xỏ tay vào đôi găng màu trắng. Lão cúi xuống chồng hiện vật và thận trọng nhặt lên một mẩu vải nhỏ giòn cong queo. “Khó mà nói được món này đã bao nhiêu tuổi bên dưới chừng đó bụi bặm kim loại.”

“Này, xem thử xem!” Dan nói. Nó mở một cuộn giấy nhặt được đằng sau cái tủ kéo.

“Cẩn thận nào!” Amy bảo nó.

Cuộn giấy giờ đã được mở ra, quanh mép đã hơi đen đi nhưng vẫn còn đọc được – ba dòng tiếng Nhật viết theo lối kiểu cách. “Trên đó viết gì vậy ông?” Dan thắc mắc.

Alistair nhìn thật kỹ. “Đó là một bài thơ haiku, ta cho là thế. Khoan, để ta xem kỹ lại nhịp thơ… ‘Để tìm nơi ở mới /Kho báu của Hideyoshi/ Hãy dùng hình học.’”

“Kho báu?” Amy tò mò. “Có bao gồm các thanh gươm trong đó không nhỉ?”

“Chúng ta giàu to rồi!” Dan hét lên. “Hô hô – em biết mà! Được thôi, hình học. Em sẽ xử món này. Chờ đã, chờ em một phút…”

“Nó có thể là bất cứ cái gì…” Amy nói, đưa mắt nhìn quanh căn phòng.

“Chúng ta đang ở trong một căn phòng lớn,” Dan nói. “Vậy thể tích của hình hộp, đúng không nhỉ?”

“Sao cơ?” Alistair hỏi nó.

“Một hình hộp có ba chiều, giống căn phòng này,” Dan giải thích.

“Làm sao cái đó giải bài toán này được chớ?” Amy hỏi Dan. “Chẳng khác nào tìm cạnh huyền trong đống rơm.”

“Đó là một chuyện đùa đấy à?” Dan hỏi lại. “Tại vì nếu đúng vậy, thì chị cũng phải cho em một dấu hiệu nhận biết chứ. Như là, gõ vào đầu hai cái để em biết khi nào em phải cười hà hà.”

Một tay nó buông thõng cuộn giấy xuống. Tiếng tách phát ra vang vào các bức tường rồi im bặt.

Sự yên ắng đầy chết chóc.

Amy căng thẳng nhìn xung quanh. “Lẽ ra giờ này phải có thêm một chuyến tàu khác nữa chứ…”

Dan cho tay vào túi. “Em không kiểm tra được. Có lẽ em đã bỏ lịch tàu chạy lại trên đường ray rồi.”

“Ý chị là, về lý thuyết – chẳng lẽ không có một chiếc tàu khác chạy qua sao?” Amy nói. “Nếu không phải hướng này, thì hướng còn lại? Tàu chạy khá là đều mà, phải không? Sao lại yên ắng như vậy?”

Alistair đứng thẳng lưng lên. “Nói phải. Hẳn là bọn họ đã đóng công tắc điện. Có nghĩa là…”

Tiếng động đều đều giờ đã len qua các bức tường. Nó phát ra từ hướng Bắc, ở đoạn ray đối diện nơi họ đã xuất phát.

“Ai đó?” Dan hỏi. “Cảnh sát chăng?”

Mặt Alistair đột nhiên trông thật già nua và hằn lên những nếp nhăn. “Không đâu,”Llão trả lời Dan bằng giọng run rẩy. “Là bọn Yakuza.”

“Ta làm gì đây?” Dan sợ hãi.

“Bọn chúng không thể tìm ra chúng ta, phải không?” Amy hỏi. “Vậy ta cứ ở đây?”

Alistair nắm tay Dan và Amy, đẩy cả hai ra cửa. “Bọn chúng sẽ băng qua ray, thấy chiếc giày bị đánh rơi, rồi lịch tàu chạy ta bỏ lại, cả những dấu vết để lại trên hộp âm tường. Phải đi ngay thôi.”

“Hình lập phương!” Amy bật ra và quay trở lại chồng hiện vật. “Nhìn xem! Hình cầu! Hình trụ! Hình hờ… hình gì gì đó! Tất cả đều là hình học, phải không Dan? Chúng nằm ngay đây!”

Dan chộp ngay lấy quả cầu, nhét vào ba lô. “Hãy lấy hết theo!”

“Nhanh nào!” Alistair ra lệnh, một tay cầm khối lập phương nhỏ, tay kia cầm khối tam giác đều. Amy chụp khối hình trụ và hướng ra phía cửa.

Chỉ một lúc sau, cả ba đã trở lại đường ray. Alistair đóng cánh cửa dày cộp lại. Chỗ trước đó là bức tường đá liền mạch dơ dáy, nay đã có một đường viền lờ mờ của cánh cửa mới mở ra lúc nãy.

Con tàu suýt nữa tông vào họ giờ đang dừng lại ở phía xa, các toa đằng sau nó vẫn chưa đến được ga kế tiếp.

Amy rút chiếc giày khi nãy còn kẹt dưới ray và xỏ vào chân mình. Nó loạng choạng, mắt cá đau nhói. Nhưng cái ý nghĩ phải dừng lại khiến con bé chết điếng người. Nghiến răng, Amy chạy thật nhanh. Cả bọn lao xuống đường ray, quay trở về hướng lúc đầu họ xuống đây. Nhà ga chẳng mấy chốc hiện ra trong tầm mắt, thế nhưng đường ray giờ đã rải rác ánh đèn pin, những tia sáng di chuyển xung quanh như những con đom đóm.

Cả ba đứng lại, tiếng thở dốc của họ vang vọng trong đường hầm.

“Cảnh sát,” Alistair thì thầm. “Không được để họ phát hiện. Họ sẽ bắt chúng ta mất

Ánh sáng đến gần hơn, giọng nói càng rõ hơn. Ở đầu còn lại, nghe như là bọn yakuza đã chuyển hướng – sang phía bên kia đường ray.

“Còn bọn yakuza nữa?” Dan hỏi Alistair.

“Chúng sẽ khử chúng ta,” Lão đáp.

“Vậy thật là ngu ngốc,” Dan nói và lao thẳng về phía cảnh sát.

“Không được!” Amy chộp lấy tay nó.

“Chị đề xuất xem chúng ta phải đi đâu nào?” Dan tức tối.

Amy ngước lên trên. Nấc cuối cùng của một cầu thang treo ngay trên đầu ba người.

“Ta phải giữ các món đồ,” Alistair ra hiệu. Lão nhanh chóng cởi bỏ chiếc jacket lụa, trải ra và cho những món đồ lên trên, đoạn cuộn các mép lại. Dan lấy trong ba lô của mình ra một sợi dây và làm thành nút thắt để xách đi.

Amy đã trèo lên thang, nhăn mặt chống lại cơn đau. Dan kẹp một đầu của sợi dây giữa hàm răng, chộp lấy thang và đu người lên.

Bên dưới, Alistair đang trố mắt nhìn ngớ ngẩn vào bóng đêm, một tay nắm chiếc thang và tay kia cầm chặt lấy cây gậy. “Nhanh lên!” Dan rít lên qua kẽ răng.

“Cứ đi đi!” Alistair ra lệnh.

Các bước chân nện huỳnh huỵch lên đường ray. Một gã đàn ông từ trong bóng tối hiện ra, khuôn mặt đen đúa làm nổi bật hàm răng và cặp mắt lóe lên trong ánh đèn – cho đến khi Dan nhìn thấy ánh sáng lóe lên từ một con dao găm đang lăm le trong bàn tay phải của hắn.

Giờ thì chuyển. Khi lão còn ở nấc thứ hai thì có một tiếng thét khàn đục cất lên. “KIAAAAAAAAAA!”

Dan nhìn xuống và trông thấy lưỡi dao của gã yakuza chém vút qua không khí – bập vào ngay chân Alistair.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN