39 Manh Mối (Tập 3: Kẻ Đánh Cắp Thanh Gươm) - Chương 08 - 09
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
102


39 Manh Mối (Tập 3: Kẻ Đánh Cắp Thanh Gươm)


Chương 08 - 09



Chương 8

“AAAAAAAAAAAAH!” Tiếng hét đau đớn cất lên.

Dan nghe thấy tiếng huỳnh huỵch của những tấm thân té đổ chạm đất ngay dưới chiếc thang.

Alistair quỳ gối, chìa lưng về phía Amy. “Leo lên nào.”

Amy trèo lên lưng Alistair. Lão quàng hai tay qua phía dưới đầu gối của nó, nhăn mặt, khập khiễng băng qua đường đi theo Dan. Bóng họ đổ dài dưới ánh mặt trời buổi hoàng hôn, khiến cả hai trông như một con quái vật với hình thù méo mó.

TIN TIN!!

Một chiếc xe thình lình quẹo sang một bên, tay tài xế quát ầm lên với họ.

“Các món đồ…” Alistair nói qua kẽ răng nghiến chặt. “Hãy tạm bỏ chúng xuống ở ngõ hẻm kia. Chúng ta sẽ quay lại lấy chúng sau!”

Dan nhác thấy một khoảng hẹp, tối nằm giữa hai tòa nhà, nó liền ném gói áo jacket đã cột chặt của Alistair vào đó.

Cả ba chạy nhanh qua góc đường, thẳng lên một ngọn đồi nằm giữa những tòa nhà bằng gạch lúp xúp. Mùi đậu nành và mùi tôm chiên sực nức tỏa ra từ các cửa sổ tầng trệt nghi ngút hơi nước. Alistair phóng thẳng lên đỉnh đồi, lao vào cánh cổng đang mở phía sau một sân chơi thiếu nhi rộng lớn và trống trải. “Chúng ta đang đi đâu đây?” Dan la lên.

“Ta có bạn bè!” Alistair trả lời. “Tất cả những gì ta cần lúc này là kiếm một chiếc taxi…”

Như có phép màu, một chiếc taxi từ dưới đường lao thẳng đến chỗ bọn họ. Alistair buông một tay khỏi người Amy và cuống cuồng vẫy, hét một tràng tiếng Nhật.

Nhưng khi chiếc taxi đã trờ đến chỗ lão, nó lại tăng tốc, động cơ lên.

“Coi chừng!” Dan thét lên.

Alistair nhảy né sang một bên. Amy bay thẳng vào mé sau taxi lúc chiếc xe nhảy chồm lên vỉa hè, chỉ cách họ mươi centimet. Chiếc xe gầm rú tại điểm dừng và bánh xe quay tít.

Cùng lúc, bốn cánh cửa mở toang ra.

“Yakuza!” Alistair thét lên thất thanh.

Giờ thì ngay Amy cũng đang chạy hộc tốc. Trong lúc Dan chạy theo cô chị, nó nghe thấy một tiếng huýt lanh lảnh.“AMY, NẰM XUỐNG!”

Một đĩa kim loại bằng bạc cạnh lởm chởm bay vèo trong không trung. Nó trờ qua đầu Dan lúc thằng bé nhảy đến ôm ngang hông Amy và kéo xuống.

Amy thét lên trong lúc cả hai loạng choạng đổ xuống mặt đất.

“Đó là cái gì vậy?” Amy hổn hển hỏi.

ạn lao nhanh đến bên cái hố. Như một tay chơi golf chuyên nghiệp, lão thu chiếc gậy lại rồi giáng thẳng vào những ngón tay. Thật mạnh.

“AAAAAAAAAAAAH!” Tiếng hét đau đớn cất lên.

Dan nghe thấy tiếng huỳnh huỵch của những tấm thân té đổ chạm đất ngay dưới chiếc thang.

Alistair quỳ gối, chìa lưng về phía Amy. “Leo lên nào.”

Amy trèo lên lưng Alistair. Lão quàng hai tay qua phía dưới đầu gối của nó, nhăn mặt, khập khiễng băng qua đường đi theo Dan. Bóng họ đổ dài dưới ánh mặt trời buổi hoàng hôn, khiến cả hai trông như một con quái vật với hình thù méo mó.

TIN TIN!!

Một chiếc xe thình lình quẹo sang một bên, tay tài xế quát ầm lên với họ.

“Các món đồ…” Alistair nói qua kẽ răng nghiến chặt. “Hãy tạm bỏ chúng xuống ở ngõ hẻm kia. Chúng ta sẽ quay lại lấy chúng sau!”

Dan nhác thấy một khoảng hẹp, tối nằm giữa hai tòa nhà, nó liền ném gói áo jacket đã cột chặt của Alistair vào đó.

Cả ba chạy nhanh qua góc đường, thẳng lên một ngọn đồi nằm giữa những tòa nhà bằng gạch lúp xúp. Mùi đậu nành và mùi tôm chiên sực nức tỏa ra từ các cửa sổ tầng trệt nghi ngút hơi nước. Alistair phóng thẳng lên đỉnh đồi, lao vào cánh cổng đang mở phía sau một sân chơi thiếu nhi rộng lớn và trống trải. “Chúng ta đang đi đâu đây?” Dan la lên.

“Ta có bạn bè!” Alistair trả lời. “Tất cả những gì ta cần lúc này là kiếm một chiếc taxi…”

Như có phép màu, một chiếc taxi từ dưới đường lao thẳng đến chỗ bọn họ. Alistair buông một tay khỏi người Amy và cuống cuồng vẫy, hét một tràng tiếng Nhật.

Nhưng khi chiếc taxi đã trờ đến chỗ lão, nó lại tăng tốc, động cơ lên.

“Coi chừng!” Dan thét lên.

Alistair nhảy né sang một bên. Amy bay thẳng vào mé sau taxi lúc chiếc xe nhảy chồm lên vỉa hè, chỉ cách họ mươi centimet. Chiếc xe gầm rú tại điểm dừng và bánh xe quay tít.

Cùng lúc, bốn cánh cửa mở toang ra.

“Yakuza!” Alistair thét lên thất thanh.

Giờ thì ngay Amy cũng đang chạy hộc tốc. Trong lúc Dan chạy theo cô chị, nó nghe thấy một tiếng huýt lanh lảnh.“AMY, NẰM XUỐNG!”

Một đĩa kim loại bằng bạc cạnh lởm chởm bay vèo trong không trung. Nó trờ qua đầu Dan lúc thằng bé nhảy đến ôm ngang hông Amy và kéo xuống.

Amy thét lên trong lúc cả hai loạng choạng đổ xuống mặt đất.

“Đó là cái gì vậy?” Amy hổn hển hỏi.

“Một chiếc phi tiêu,” Dan la lên. “Một vũ khí ném hình ngôi sao của ninja!”

“Đi đằng này!” Alistair gọi to. Dan thấy bàn tay ông già túm lấy hông nó và đẩy nó bật dậy. Chỉ trong tích tắc, cả ba đã lao vào một đường hầm bằng thép lớn, nằm trong sân chơi thiếu nhi.

Bặt! Bặt! Bặt! Bặt-bặt-bặt-bặt-bặt!

Dan run bắn lên mỗi khi tiếng phi tiêu cắm phập vào phía ngoài đường hầm, chỉ cách đầu bọn họ vài ba centimet.

Cả ba lao ra khỏi đầu kia của đường hầm để vào một khu phức hợp các thiết bị leo trèo bằng gỗ dày. Alistair vẫn đang chạy, đầu cúi thấp, chiếc gậy được kẹp vào nách. Phi tiêu vẫn phóng tới quanh đầu bọn họ rào rào như mưa

Những mệnh lệnh bằng tiếng Nhật đầy giận dữ oang oang phía sau lưng họ. Cửa xe đóng sầm lại. Bánh xe nghiến ken két. Dan, Amy và Alistair chạy bừa ra khỏi sân chơi, băng qua một bãi cỏ, vào khoảnh sân sau nhà, vượt qua một hàng rào thấp. “Oáiii!” Amy la lên, chân nó lại kẹt vào chỗ nối của hàng rào.

“Cố lên!” Alistair bảo nó.

Dan nhận thấy phi tiêu đã ngừng bám theo họ. Bọn yakuzakhông sử dụng chúng trong khu dân cư thì phải?

Nhưng bọn chúng lại xuất hiện ở đầu kia con phố, nơi có một dãy cửa hàng ở cả hai bên đường. Phía bên phải, Dan có thể nghe tiếng động cơ trờ tới. “Rẽ trái!”

Con đường dốc thẳng xuống một khu chợ to và thoáng. Ở trong đó, người bán đang bày biện, lau dọn các quầy hàng. Dan nhận ra là nó, Amy và Alistair có thể an toàn nếu trà trộn vào nơi này. Nếu đuổi theo, bọn yakuza cũng sẽ chuốc lấy rắc rối.

BRỪMMMMMM!

Dan dừng lại giữa chừng. Một chiếc Porsche đang rẽ vào con đường ngay phía trước họ. Ngáng đường không cho cả ba đi xuống chợ. Bo theo góc đường, chiếc Porsche nhá đèn xi nhan. Dan rúm người lại, chói mắt trong một lúc.

Túm lấy Amy, nó nhảy bật khỏi con đường. “Nhảy – nhảy đi!”

Hai đứa lao lên vỉa hè, lăn qua một thùng thư bằng sắt ngay lúc những âm thanh lạ phát ra. Boong! Boong-boong!

Những phát đạn tiếp tục bay vèo vèo trên đồi từ chỗ chiếc Porsche xuống nơi chiếc taxi của bọn yakuza đang ập đến phía họ.

Xoẻng!

Một bên đèn xi nhan của chiếc taxi vỡ toác.

Boong-boong!

Một đầu đạn đã làm nứt kính chắn gió chiếc taxi. Giờ thì chiếc xe trượt về bên trái, xoay mòng mòng. Bánh xe chồm lên lề đường – và bề ngang của nó lao thẳng về phía Dan, Amy và Alistair đang đứng.

Amy thét lên. Hay có khi chính là Dan thét. Nó không biết nữa. Nó chỉ còn biết là mình đang lao vút trong không trung. Đầu nó va vào một bức tường bên hông tòa nhà trong lúc một khoanh thép màu vàng, to và có răng cưa, bay vèo qua người nó.

Với một cú nghiến kinh hoàng, chiếc taxi đâm thẳng vào cửa sổ dát kính của một tiệm bán hoa đã đóng cửa.

Nó dừng lại bên cạnh một bãi chậu hoa đã vỡ và những mảnh kính, chỏng chơ bốn bánh lên trời. Hai gã đàn ông lảo đảo rời khỏi đống đổ nát, loạng choạng mất một lúc mới hoàn hồn trở lại. Dan, Amy cùng Alistair rúc vào bóng râm, nhưng những gã đàn ông đã chạy trở lên ngọn đồi, ngoảnh nhìn lại với vẻ kinh hãi.

“Chuyện gì vừa xảy ra vậy?” Amy lên tiếng.

“Chúng ta lọt vào giữa một cuộc chiến ninja,” Dan hào hứng trả lời chị nó. “Lần đầu tiên trong đời thực của em. Và em ghétttt nó.”

Một chuỗi tiếng động inh tai rộ lên từ phía dưới, người từ khu chợ bắt đầu trèo lên ngọn đồi rồi nhập vào đám đông đang túa ra từ tứ phía trố mắt quan sát sự việc.

Dan chầm chậm đứng lên. Chiếc Porsche phần nào bị hòm thư che khuất, nhưng Dan vẫn thấy được bốn bánh xe và cửa sổ dát kính màu của nó. “Nếu như bọn họ không đến giúp chúng ta thì…”

“Cẩn thận,” Alistair cảnh giác.

Thình lình, Dan nghe tiếng cửa mở tung ra. Người nó đông cứng lại.

“Meo?”

Một tiếng kêu nhỏ xíu vang lên. Tim của nó đập thình thịch trong lúc con vật êm như nhung ngoạm vào mắt cá chân nó. Và nó cúi nhìn, một con mèo Mau Ai Cập giống hệt Saladin, nhưng lông rậm rạp hơn đôi chút.

“Ồ…” Amy lên tiếng, với một nụ cười bâng khuâng.

“Trông giống như con vật mà ai-cũng-biết-là-ai đấy quá nhỉ,” Dan nói.

Con mèo Mau chạy đến bên Amy, con bé chìa cả hai tay ra ôm nó vào lòng.

“Giống mèo này ở đây rất phổ biến,” Alistair nói vẻ lơ đãng, mắt của lão vẫn dính chặt vào chiếc Porsche. “Có ai… còn sống bên trong đó không nhỉ?”

Đáp lại câu hỏi đó, một bóng người lảo đảo bước ra từ đằng sau hòm thư. Cổ họng Dan nghẹn lại.

“Lần sau, hai nhóc nhớ giữ vé cho kỹ nhé,” Nellie Gomez nói với chúng.

CHƯƠNG 9

DAN HÁ HỐC MIỆNG, bỏ mặc chị Amy của nó miệng cũng đang hết há ra lại ngậm vào nom y chang một con cá nóc đốm xấu xí.

“Meo?” con Saladin lên tiếng.

“Tu-y-ệệệệ-tttttttt vờiiiiiiii!” Dan chẳng buồn quan tâm xem có ai để ý tiếng hét của nó không. Cu cậu đỡ lấy con Saladin và vòng tay ôm chầm lấy Nellie.

Amy nom như vừa thấy ma. Nhưng với Dan, Nellie vẫn còn sống, vẫn khỏe mạnh. Cô nàng vẫn còn… gai góc và ngầu chán. Tích tắc sau đó, Amy cũng đã đến bên cạnh Nellie. Dĩ nhiên là trong tình trạng mít ướt. Vì vậy nó khiến Nellie cũng sụt sùi theo. Và thế là xém chút nữa đã làm hỏng tất cả mọi chuyện. Thậm chí Alistair cũng rơm rớm nước mắt.

Saladin trèo lên tay Amy, con bé mỉm cười mà lòng vẫn chưa chịu tin đó là sự thật làm sao mà chị…?”

“Tìm ra hai đứa chứ gì?” Nellie cười lớn. “Có đầy trên các bản tin – tàu điện ngầm đóng cửa không hoạt động, tìm thấy người trên đường ray… Chị chỉ việc, boong! Amy và Dan, lũ ngốc!”

“Vậy còn chiếc xe ngon lành này ở đâu ra?” Dan hỏi thêm.

“Còn hai phát súng đó bắn ra từ đâu?” Amy hỏi tiếp.

“Chiếc giỏ của em nữa?” Dan bồi thêm một câu hỏi nữa.

“Làm sao mà cô em thoát khỏi bọn Kabra vậy?” Tới lượt Alistair lên tiếng hỏi.

“Oa, oa, oa,” Nellie cười phá lên. “Tôi cần viện binh thôi!”

Từ phía sau Nellie, hai bóng người bước ra khỏi xe. “Cô ả chẳng có thoát khỏi bọn ta đâu,” Ian Kabra lên tiếng.

“Còn khya nhá,” Natalie nói bằng giọng mũi nghèn nghẹt.

Dan thấy máu dồn hết xuống chân mình. Amy giữ tay nó lại.

“Chúng ta vừa thoát khỏi cuộc tấn công của ninja xong,” Dan nhắc nhở Amy. “Hãy nhớ, bọn chúng chỉ có hai còn ta có bốn.”

“Meo,” Saladin lên tiếng.

“Xin lỗi mày, có năm!” Dan thầm thì.

“Hắc-xiii!” Natalie hắt hơi. “Mình ghét lũ mèo.”

“TẤN CÔNG NÀO!” Dan hét lên.

Ian bình thản nhăn răng cười với cu cậu – và không quên giơ ra một khẩu súng bóng loáng

“Dan – cúi xuống!” Amy thét.

“Cô em hỏi về hai phát súng ư?” Ian hỏi nó. “Câu trả lời nằm ở đây. Các người thoát khỏi bọn yakuza là nhờ tài sử dụng món vũ khí này của ta. Và ta đã quyết phải thuê một chiếc xe cực kỳ lanh lẹ, chính xác, chứ không phải chiếc Chevy Cobalt mà ả trông trẻ yêu cầu.”

“Trong trường hợp các ngừi không hỉu, đồ ngốc, bọn taaa đã cứu mạng các ngừi đó nha,” Natalie chen vào. “Hắc xìiii!”

“Nhưng… vì sao?” Dan hỏi. “Mấy người ghét tụi này mà.”

“Phảy.” Natalie lấy hơi vẻ mệt nhọc.

“Thôi đi Nat? Đi uống thuốc dị ứng của mày đi, được chứ, để khỏi phun vào người tao trong xe?” Mỉm cười với Dan và Amy, Nellie cầm lấy tay nắm cửa vào ghế tài xế. “Tất cả, vào xe nào.”

“Nhưng mà…” Amy vẫn đang lưỡng lự liếc về phía hai đứa nhà Kabra.

“Chúng ta phải đi ngay trước khi bọn yakuza quay trở lại,” Nellie nói với Amy. “Chị sẽ giải thích hết. Ồ, và chúng ta nhét hai cái giỏ của tụi em ở đằng sau cốp xe ấy.”

Phải rồi! Dan nghĩ. Như vậy nghĩa là chúng vẫn còn giữ được mấy thanh gươm. Dan trèo vào hàng ghế da mềm mại phía sau cùng Amy và Ian, trong khi những người còn lại vào ghế phía trước. “Oa, cái này là hàng khủng đây,” Dan lên tiếng. “Chúng ta giữ chiếc xe này được chứ?”

“Ta vẫn còn để lại… chiếc áo mặc ngoài gần ga tàu điện ngầm,” Alistair thận trọng. “Ta có thể dẫn cô đến chỗ đó, Nellie ạ.”

“Thắt dây an toàn vào!” Nellie ra lệnh. Cô khởi động máy, chạy ra khỏi lề đường và lao thẳng qua đèn vàng. Alistair chỉ tay cho Nellie rẽ phải còn cô bắt đầu nói: “Okay, cập nhật tình hình chút nha. Khi chị thấy hai anh chị Poindexter và Morticia[1] trên máy bay á? Chị sợ phát khiếp lên được. nghĩ, ấy, hai đứa nhóc của tui có chuyện gì rồi? Chị nhủ thầm, xem nào, bọn này đã, ừm, xực hai đứa tụi em mất rồi. Sau đó hai anh em nhà nó kể cho chị nghe điều gì đã xảy ra. Khoác la khoác lác. Hai đứa trẻ chỉ mười một và mười bốn tuổi, nhưng nói chuyện cứ như vừa trốn khỏi một trò chơi Truy tìm đầu mối nào đó. ‘Làm giả vé, hô hô!’… Dù sao thì, bọn chúng cũng cố đe dọa chị, blah blah, dĩ nhiên là chị cự lại và hình dung trong đầu, ‘Ha ha, tiếp theo bọn nó sẽ bỏ chất độc vào đồ uống của mình cho coi’ – Nhưng mà chị lại nghĩ, ‘Không, không đâu, tất nhiên bọn nó đâu có tởm cỡ đó được.’ Rồi chị phát hiện hóa ra con bé làm thật, chỉ cách chị có 5 centimet… Ừ, vậy đấy? Thế là chị phát điên lên… Hai đứa biết không, chị hành động như thể mình sẽ uống ly nước đó, rồi úm ba la, chị phun hết vào mặt bọn chúng. Ừ, rồi chị bảo, ‘Này này, cái này vui thiệt đó’ nhưng bọn chúng thực sự cuống cà kê rồi đổ vật hết vào nhau khi với tới túi hành lý… Bọn nó kêu, ‘Éc, mặt mình bị schmutz[2] rồiii!’ Còn chị thì bảo, ‘Mấy nhóc à, trưởng thành hơn chút coi!’ Vậy là chị giật lấy hành lý của chúng và ngồi lên chốc. Thế đấy. Một ý tưởng tồi.”

[1] Nhân vật Mosticia Addam – một nữ chúa với hình dáng có những nét của ma cà rồng, trong series phim truyền hình The Addam Family. Sidney Pointdexter là một con ma kém thông minh trong series phim hoạt hình Danny Phantom. Nellie muốn ám chỉ hai chị em nhà Kabra là ma quỷ.

[2] Bẩn (tiếng Đức).

“Chất độc vẫn còn rất đậm đặc,” Ian lên tiếng. “Lượng mà Natalie đã sử dụng có thể làm tổn thương, thậm chí có thể làm bọn ta bị mù.”

Amy vội dịch ra xa khỏi nó một cách ghê tởm, gần như ép chặt Dan vào thành xe. “Vậy mà hai người suýt nữa cho Nellie uống thứ đó ư?” Amy tức tối.

“Bọn này chỉ định tạm thời vô hiệu hóa cô ả thôi,” Ian nói. “Chỉ một giọt thôi. Nhưng Natalie bị trượt tay vì cú xóc trên không. Chưa kịp cảnh báo cô ả khuyên mũi của các người thì ả ta đã ra tay với bọn này trước. May thay, cô ả cũng cho bọn này lấy thuốc giải trong hành lý.”

“Cái đó gọi là sự tử tế,” Amy nói.

“Chị bắt bọn chúng phải chấp nhận đưa chị hết số tiền mặt,” Nellie giải thích.

“Cái đó gọi là hành vi mua chuộc đấy,” Natalie càu nhàu.

Nellie thình lình quành xe sang phải, còn Dan hình dung như nó sắp sửa mang một vết hằn của Amy đến suốt đời. Nó liếc nhìn thấy tay Amy tình cờ quệt nhẹ vào tay Ian. Con bé la lên một tiếng và rụt phắt tay lại.

“Meo!” Con Saladin kêu lên, cong lưng lại rồi phun phì phì vào Ian.

“Ê, hừm,” Ian kêu lên, tránh xa khỏi con mèo, “Lý do bọn này vẫn có mặt tại đây là vì bọn này đã đề nghị một liên minh tạm thời. Như cô ả au pair heo giống của các người đã giải thích, bọn này cũng có cái các người cần.”

“Hai vé máy bay đó hở?” Dan nói. “Muộn rồi cưng. Mà thà bọn ta có đồng minh với một xô nhớt ốc sên còn hơn với một đứa nhà Kabra – nếu chúng ta vẫn còn có thể phân biệt được hai thứ đó.”

“Tốt thôi,” Ian nói. “Bọn này sẽ dùng món đồ cổ của mình để tự tìm đầu mối…”

Alistair ngoảnh đầu về phía Ian. “Món đồ cổ ư?”

“Một tâm hồn mới khoáng đạt, tươi mới làm sao,” Ian nở nụ cười quỷ quyệt. “Như ông đã quá rành, ông Oh ạ, nhà Lucian vẫn luôn tìm kiếm các manh mối trong nhiều năm nay. Và nhà Ekat cũng vậy. Vì thế ngầm hiểu ông cũng… ơ, nhưng mà mày thuộc về chi nào hả Daniel?”

“Cahill,” Dan cáu kỉnh đáp. Nó ghét ở chỗ chị em nó là những kẻ duy nhất không biết mình thuộc chi nào. “Và ông đúng là điên mới nghĩ tụi này sẽ hợp tác với ông.”

“Dan, bọn họ đã cứu mạng chúng ta,” Amy nói.

“Và bọn chúng cũng cố giết chúng ta đấy thôi!” Dan phản đối. “Trong hang động ở Salzbug này, trong kênh đào ở Venice này…”

“Đó – giờ mày thấy mọi thứ đã chuyển biến chưa nào?” Natalie nói với vẻ tươi tỉnh.

“Món… của bọn tao thuộc về một võ sĩ Nhật,” Ian nói. “Nó rất cần thiết để tìm ra đầu mối kế tiếp. Trời ạ, cả Natalie và tao có đứa nào hiểu tiếng Nhật đâu. Đó là phần ông, ông Oh ạ, hãy bổ sung vào.” Nó chồm lên ghế phía trước. “Ông cho bọn này cái mà ông biết. Bọn này sẽ cho ông cái bọn này có. Chúng ta hợp tác nha.”

“Chỉ riêng với đầu mối này thôi,” Natalie nhanh nhảu bổ sung. “Sau đó, bọn này sẽ thả các người đi. Chúng ta còn phải nghĩ đến thanh danh của mình nữa chứ.”

“Dừng lại ở đây,” Alistair nói với Nellie.

Kétttttttt! Chiếc Porsche phanh kít dừng lại ở một góc đường vắng tanh.

“Làm sao ta biết là chúng ta có thể tin hai đứa?” Alistair gặng hỏi.

“Còn chúng t-ôi thì biết chắc là không th-thể,” Amy nói.

Ian cười toe toét, thò tay vào túi quần. Nó lôi ra một cái túi nhỏ bằng len có in gia huy nhà Kabra và đặt vào tay trái Amy. “Đây là của cô em, Amy Cahill ạ. Giờ… làm sao bọn ta biết có thể tin tưởng các người đây?”

 

Một đồng xu.

Một đồng xu ngu ngốc bằng vàng có khắc biểu tượng – đó là thứ để bọn Kabra mua niềm tin của người khác. Alistair đọc tiếng Nhật ở mặt sau và cho rằng có thể nó thuộc về Hideyoshi – chỉ là có thể. Dan không chấp nhận nổi. Hợp tác với bọn Kabra cũng oải như phải hôn chị mình. À, có khi chưa chắc tệ như vậy.

“Đồng xu đẹp quá đi mất,” Amy thì thầm trong lúc cả bọn rẽ qua góc đường tiến về ngõ hẻm nơi Dan đã ném bọc đồ vào đó. Alistair đi ngay phía trước trao đổi với Ian và Natalie về những gì đã xảy ra trong đường tàu điện ngầm.

“Nó chỉ là một token[3] ấy chiếc máy đánh bạc ở Laser Sport Time thôi mà!” Dan xì một hơi.

“Alistair lại không nghĩ như vậy,” Amy lẩm bẩm. “Ông ấy là một nhà sưu tập tiền.”

“Là cởi quần áo ngay chỗ đông người đó hả[4]?” Dan hỏi.

[3] Tiền xu để chơi game.

[4] Amy nói “numimatist” (nhà sưu tập tiền cổ) nhưng Dan nghe nhầm thành “nude in public” (khỏa thân nơi công cộng).

“Là người sưu tập các đồng tiền cổ! Hơn nữa, chị cảm thấy Ian đang nói thật.”

“Đó là tại chị đã chạm vào tay hắn và bị mềm lòng đấy.”

“Suỵt!” Amy nói, trong lúc Ian liếc về phía hai chị em nó.

Lúc họ đến con hẻm đối diện chỗ dừng xe điện ngầm thì bầu trời cuối buổi chiều đã nhuộm một màu tím sẫm. Chiếc áo khoác lụa vẫn nằm yên trong góc trông như một cái túi cũ bị vứt đi. Mặc dù trời gần tối, Dan vẫn có thể đọc được cái nhìn quen thuộc trên mặt Amy.

Xin lỗi vì đã làm chị mắc cỡ trước mặt bạn trai, nó nghĩ trong đầu.

Alistair quỳ gối nhặt khối hình lập phương lên. “Nhanh tay nào,” Lão nói.

Buông tiếng thở dài miễn cưỡng, Dan cố gỡ cái nắp gỉ sét của chiếc ống hình trụ. Cạnh nó, Alistair giơ khối hình lập phương lên với vẻ kinh tởm. “Chẳng có gì trong này ngoài lũ thằn lằn.”

Khi lão mở tới một hình khối khác thì có chiếc ô tô dài, màu đen dừng lại bên kia đường. Một gã đàn ông vận đồng phục đen bước khỏi ghế tài xế và chạy vòng ra mở cửa sau.

Dan bò khỏi bóng tối phía trước để quan sát. Một người đàn ông châu Á lớn tuổi gầy gò bước ra. Mái tóc bạc trắng của ông ta xõa đến ngang vai. Ông mặc bộ vest sẫm màu sang trọng với một chiếc khăn mùi soa bằng lụa ở túi áo. Bước đi dọc theo vỉa hè, ông mở chiếc di động nắp trượt, quỳ gối ở đoạn đường dẫn xuống tàu điện ngầm và nhìn chằm chằm vào bên trong.

Dan đập vào vai Amy.

Nó nghe thấy Alistair bật ra một tiếng thở hổn hển và lầm bầm gì đó nghe như từ “bye.”

“Tạm biệt ư?” Dan thắc mắc, Alistair bất thình lình kéo nó trở lại bóng râm.

Người đàn ông kia quay vào trong xe, và chiếc xe nhanh chóng đi khỏi tầm mắt.

“Là ai vậy?” Dan hỏi. “Vua của bọn yakuza chăng?”

“Chúng ta…” Giọng nói của Alistair chừng như nghẹn lại. “Chúng ta phải nhanh lên. Hãy mở hết các món đồ ra. Ngay bây giờ.”

Buông tiếng càu nhàu, Dan cuối cùng cũng mở ra được nắp chiếc hộp hình trụ, đổ ra một mớ nào là ốc vít, bù loong, đinh tán.

“Thú vị ghê…” Ian đổ các món đồ trong chiếc hộp hình chữ nhật ra. “Ta yêu mấy cái búa.”

Alistair thở dài thất vọng. “Căn phòng mà chúng ta tìm ra có lẽ từng được dùng làm nơi chứa vật liệu xây dựng tàu điện ngầm, đã bị phong kín lại lúc người ta xây dựng nhiều năm trước rồi bị bỏ quên.”

“Nhưng công nhân xây tàu điện ngầm gì mà để lại những bài haiku bí ẩn chứ?” Amy thắc mắc, cố gắng xoay nắp của khối tam giác.

“Có lẽ thật ra chúng cũng chỉ là những bài hát thôi.” Dan nói với một nụ cười mệt mỏi. “Tại vì, chị biết rồi đó, mấy gã đó làm việc trên ray suốt cả ngày…”

“Này, nhìn xem!” Amy di chuyển tới luồng ánh sáng của đèn đường, rút từ trong chiếc hộp hình ống ra một cuộn giấy da cổ. Khi tất cả mọi người vây xung quanh, Dan rọi ánh sáng đèn pin vào chỗ chữ viết ở chính giữa. Nó được viết bằng một thứ thư pháp tao nhã màu tối sẫm, bao quanh là khung cảnh đang vẽ dở với một tảng đá trồi lên và những ngọn đồi đã phai màu.

Alistair bắt đầu dịch: “Ở nơi chinh phạt cuối cùng, nằm giữa ba sừng chính là của cải của nhân dân. Và bằng ba nguyên tố kết hợp lại sẽ có được lối vào, thứ tối cao sẽ hiển lộ.”

“Rõ ràng cứ như wasabi,” Dan nhận xét vẻ châm bi

“Những ký tự nằm ngay bên dưới,” Amy nói. “Trông như… tiếng Anh.”

Dan chộp chiếc đèn pin, lôi ra khỏi ba lô và rọi vào các ký tự thô, nét viết đậm nằm ngay phía dưới cùng của tấm giấy.

 

“Toota?” Ian ngạc nhiên. “Có lẽ đó là phiên âm của từ tiếng Pháp toute chăng?”

“Giỏi lắm Ian, giỏi lắm,” Dan chế nhạo. “Tiếng Pháp nha,trên một cuộn giấy của Nhật Bản.”

“‘Cuộc chinh phạt cuối cùng’…” Alistair lẩm nhẩm. “Phải rồi! Chìa khóa đây rồi. Ta đã biết đầu mối nằm ở đâu!”

“Ở đâu?” Amy và Dan đồng thanh hỏi.

Lần đầu tiên trong ngày nụ cười nở ra trên khuôn mặt Alistair. “Nơi Hideyoshi đã thực hiện chiến dịch tổng tấn công cuối cùng và gánh chịu thất bại ê chề nhất trong đời mình!”

“Chính xác,” Ian nói, giọng ngập ngừng. “Dĩ nhiên rồi. Và… nơi đó là…?”

“Chúng ta về nhà,” Alistair bảo, mắt lão sáng rực. “Về Hàn Quốc.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN