39 Manh Mối (Tập 3: Kẻ Đánh Cắp Thanh Gươm) - Chương 10 - 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


39 Manh Mối (Tập 3: Kẻ Đánh Cắp Thanh Gươm)


Chương 10 - 11



Chương 10

BAE.

Cái tên, trước kia từng quan trọng đối với cuộc đời Alistair biết bao, giờ đây nó lại nhận chìm lão trong cơn căm phẫn.

Ông chú Bae của lão đã ở đó thật gần. Ngay phía bên kia đường

Giờ không phải lúc, Alistair tự răn mình. Lão phải chờ. Phải lên kế hoạch.

Lão xoay ghế ra sau để kiểm tra những vị khách đồng hành trong chuyến bay. Anh em nhà Kabra dán mắt vào một tập kịch The O.C cũ rích trên màn hình gắn trên ghế cá nhân của máy bay, còn chị em nhà Cahill thì giải ô chữ trên tạp chí hàng không.

Lão lặng lẽ mở tờ giấy đã in ở thư viện. Suốt cuộc đời mình, Alistair dành cả một gia tài để thuê thám tử tư tìm kiếm tung tích của người đàn ông đã tước đi tất cả khỏi tay lão. Giờ đây tung tích của người đó đã được phát hiện. Hắn ta được coi là đã chết vì tuổi già sức yếu – một con người đáng kính gầy dựng cơ đồ trên những bản hợp đồng giết người và lưu giữ tất cả trong một hầm mộ cá nhân. Rõ ràng hắn ta giữ lại mọi thứ.

Alistair trải rộng tờ giấy ra chiếc bàn ăn trên máy bay. Các ngón tay run run, lão đọc lại lần nữa thứ mà lão dễ đã đọc đến hàng trăm lần.

Alistair buộc mình phải đọc, vật lộn chống chọi với sự căm giận và kinh tởm.

Năm ngàn đô.

Mạng sống của cha lão chỉ đáng giá năm ngàn đô.

Chi tiết những gì đã xảy ra ở New York được cài đặt thẳng vào não Alistair. Lão vẫn còn giữ lại những mẩu tin cắt ra đã úa vàng, cũ kỹ về vụ án mạng: New York, ngày 12 tháng 5, nhà công nghiệp Hàn Quốc Gordon Oh bị sát hại ở góc Đại lộ Madison và đường số 45 khi đang ngồi trong xe hơi đi đến nhà hát.

Tất cả báo chí đều viết như sau: Đã có cuộc đột nhập diễn ra ở Brooks Brothers, chuông báo động, tên cướp hoảng sợ chạy ra đại lộ với một khẩu súng và cố điều khiển chiếc xe đang dừng đèn đỏ – chiếc limo của cha lão. Ông Oh cố vô hiệu hóa tên cướp, đã anh dũng kháng cự nhưng bị thiệt mạng. Tên giết người đã bỏ trốn và không ai tìm thấy h

Cha lão đã ở không đúng nơi, đúng lúc. Một tai nạn thiếu may mắn.

Đó là báo cáo chính thức.

Khi còn bé, Alistair chưa bao giờ tin vào trò gian lận. Nhưng thi thoảng tai nạn được sắp đặt trước, và sát thủ vẫn được người ta thuê. Lúc nào lão cũng khiếp sợ ông chú Bae Oh, anh em song sinh với cha mình. Bae lớn lên là một người anh em lười nhác, một kẻ trốn việc tham lam, luôn đùn đẩy công việc cho người đứng đầu chi tộc Ekaterina, luôn đứng trong cái bóng của một Gordon hăm hở và được mọi người kính yêu. Lúc trưởng thành, Bae chỉ còn biết đến gian lận, bất nhẫn hệt như một tên Kabra trong các thương vụ làm ăn của hắn.

Bae khao khát vinh quang và của cải – và cả 39 manh mối nữa. Bất kỳ ai ngáng đường hắn đều phải ra đi. Kể cả anh ruột hắn.

Chuyện Gordon có một người vợ ở cách nửa vòng trái đất với một nỗi sầu khổ lớn đến độ bà cần phải được đưa vào bệnh viện cũng chẳng thành vấn đề. Hay một đứa trẻ bốn tuổi kể từ giờ phút đó đã tan nát con tim thì cũng không phải là chuyện gì ghê gớm cả.

Một đứa trẻ bị bỏ rơi, khóc lóc và cô độc, được nuôi nấng bởi một gã có con tim chai đá, rồi đứa bé ấy bị xua đuổi và mỉa mai suốt cuộc đời mình.

Chú của Alistair, Bae Oh – sếp của tên giết người.

Alistair nhìn lũ trẻ nhà Cahill. Chúng đang nhao nhao tìm câu trả lời cho ô chữ, cuộc cãi cọ chuyển thành một câu chuyện đùa, thằng nhóc lại nặn ra một từ vô nghĩa… một tràng những từ vô nghĩa, một tràng cười giòn giã. Ngay cả bây giờ chúng cũng y hệt như mười một năm về trước, khi một đứa vừa chào đời và một đứa chỉ mới ba tuổi đầu. Đó là khi Alistair hứa với Hope và Arthur. Một lời hứa gần như không thể nào thực hiện được.

Dĩ nhiên chúng sẽ không nhớ. Nhưng lão thì nhớ. Và giờ hai vợ chồng ấy đã không còn, cũng vì cái lý do mà lão mất cha và mẹ. Vì các đầu mối.

Alistair thở dài. Ít ra thì chúng còn có nhau.

Tất cả những gì Alistair có thể hy vọng là sự trả thù.

Tay lão run rẩy khi gấp tờ giấy và nhét nó trở lại túi. Trên chuyến bay này, lão biết rằng mình sẽ không ngủ được.

CHƯƠNG 11

NGƯỜI TA ĐỒN RẰNG ALISTAIR OH BỊ PHÁ SẢN.Chuyện làm ăn của lão không thành công. Nhưng khi Amy trông thấy dinh thự của lão, nằm ở một ngôi làng khu ngoại ô Seoul, Hàn Quốc, nó đã bắt đầu nghĩ đến công thức cho bột làm món nhồi thịt ngậy phô mai.

“Úi chà! Cung điện của ai đây?” Nellie bật kêu khi chiếc limo dừng lại sau chuyến đi ngắn từ sân bay đến nơi này.

Một tòa nhà màu trắng cổ kính đứng sừng sững nổi bật giữa thảm cỏ tươi tốt, thoai thoải trải ra xung quanh. Lối đi phía trước nhà được trang hoàng bằng những bông cúc màu cam và vàng dẫn vào một khu rừng nhỏ trồng anh đào và thù du, tán lá đang xào xạc trong cơn gió nhẹ. Ngay ở nơi đây, giữa cái khung cảnh này, cũng đủ khiến ta muốn mỉm cười hạnh phúc.

“Vậy căn nhà chính nằm ở đâu?” Natalie thắc mắc khi tất cả leo ra khỏi xe.

“Voilà[1]” Alistair ra hiệu một cách uể oải về phía tòa dinh thự. Cả một ngày dài dường như lão đã hao tổn sức lực cho con bé Amy, nên giờ đây hơi bị đuối sức.

[1] “Đằng kia”, tiếng Pháp.

“Ý ông là đằng sau tòa biệt thự kia ư?” Natalie gặng

Ian thúc khuỷu tay vào sườn nó một cái.

“Nhà ta ở là một trong những tiền đồ hiếm hoi còn sót lại kể từ trước khi ta là một tài phiệt burrito,” Alistair bước lên đường chạy xe vào nhà. Hai bên lão là hai đứa nhà Kabra và người tài xế đang xách hành lý của Dan và Amy. “Cũng như ông Chung đây, tài xế của ta. Và Harold, người quản gia. Bộ ba bọn ta ít ỏi nhưng ấm cúng. Mọi thứ trước đây hoành tráng hơn đôi chút.”

“À, cái gì dễ có thì dễ mất thôi – nhưng không phải Ian này thực sự biết cảm giác đó nó ra sao,” Ian bảo. “Căn nhà thật ra cũng có, ừm, những khung cửa sổ đáng yêu đó.”

“Cám ơn, chúng được nhập từ Nam Mỹ,” Alistair đáp.

Dan nghiêng người về phía Amy trong lúc cả hai đi phía sau mọi người. “Khung cửa sổ?” Nó làu bàu. “Cái thứ con trai mười bốn tuổi gì mà đi nói về khung cửa sổ chứ?”

Amy nhún vai. “Em đã kiểm tra cái túi chưa? “ Con bé hỏi khẽ.

“Rồi,” Dan đáp. “Rufus và Remus vẫn còn nguyên ở đó.”

Amy cởi giày và đi chân không trên bãi cỏ mềm mại vừa mới cắt. Một làn gió mát lạnh cù nhẹ vào mũi và con bé cười phá lên, dang hai cánh tay mình trong khi xoay tròn giữa bãi cỏ trên cái mắt cá chân còn lành lặn.

“Ôi tuyệt, mình đang ở Hàn Quốc còn chị mình đã biến thành Julie Andrews[2],” Dan nói.

[2] Nữ diễn viên kiêm ca sĩ người Anh.

Ối.

Amy buông tay ngay lập tức. Mọi người đang nhìn chăm chăm vào cô bé. Nó thấy như mình đang trong lớp ballet. Đần đần, lạc quẻ và xấu xí. Nó nhìn xuống một nhành cỏ ba lá, như thể nếu nhìn vào đó thật chăm chú nó sẽ tan biến theo vào bên trong.

“Thứ mà chị mày đang làm,” Ian vừa nói vừa tiến về phía căn nhà, “Được gọi là tự sướng. Có lẽ mày cũng nên học chị mày đó, Daniel. Rất thoải mái.”

“Thoải mái?” Dan hỏi. “Amy sao?”

Amy thè lưỡi về phía thằng em. Ian mỉm cười với con bé, điều đó khiến cho dạ dày Amy lộn lạo, nhưng nó cũng gắng cười đáp lại. Chỉ cốt để chọc tức Dan.

Amy chỉ cách sau Ian vài bước chân trong lúc họ lên tới đỉnh đồi, đến khi cô bé có thể nhìn thấy phía sau tòa nhà của Alistair. Nó mở rộng thành nơi tắm nắng trông ra hồ bơi và một thảm cỏ khổng lồ. Bên thảm cỏ, có một dòng suối uốn lượn qua hòn non bộ với cái ao đầy ắp cá vàng. Phía bên kia là một hàng cây dường như kéo dài đến vô tận.

“Món Burrito Tempura hấp dẫn chế biến bằng lò vi sóng đã tậu cho ta cơ ngơi này,” Alistair nói, ra hiệu về phía cảnh trí nơi đây. “Chủ yếu là thịt bò.”

“Tĩnh lặng thật.” Natalie gật đầu. “Thật đáng ngạc nhiên ông có thể làm được chừng này thứ với một không gian ít ỏi.”

Alistair nhíu mày. “Không giống tí gì với gia sản Kabra thì phải, ta đã nghe nói thế.”

“Tụi này ghét lớn lên ở đó,” Ian đáp. “Năm nào một trong hai đứa cũng bị lạc trong những khu đất um tùm, và bọn họ phải mang chó xù đến để đi tìm tụi này đấy.”

“Cái gì?” Dan hỏi.

Natalie thở dài vẻ rầu rĩ. “Có người còn nói đó là một tuổi thơ bất hạnh, nhưng tụi này cũng chẳng biết một tuổi thơ nào tử tế hơn.”

Nellie từ tòa nhà đi ra. Sau lưng cô nàng là một quản gia mặc đồng phục và sáu chai nước giải khát, ông đặt chúng trên bàn cạnh sáu chiếc ghế gỗ. “Cám ơn Arold,” Alistair nói với vị quản gia lúc ông cúi chào và quay trở vào bên trong. “Nếu Toyotomi Hideyoshi thành công thì đất này giờ đây cũng đã thuộc về Nhật Bản. Ông có ý định chinh phục toàn bộ Đông Á, và trước đó ông chưa từng thất bại. Có người còn nói ông có ý định xây dựng cung điện nguy nga nhất của mình tại Hàn Quốc này đây, để sinh ra một người thừa kế xứng đáng mà sau này sẽ cai quản hết toàn bộ vương quốc của mình. Ông cũng cho xây dựng rất nhiều hầm mộ cực lớn và những nơi ẩn náu. Hideyoshi là một trong những kẻ sưu tập tai tiếng nhất trong lịch sử…”

“Mình biết là mình ưa tay này mà!” Dan nói.

“Theo truyền thuyết của gia đình, ông là người đã sưu tập những món đồ có giá trị nhất,” Alistair nói tiếp. “Một trong những đầu mối dẫn đến bí mật của gia đình Cahill, mà nhiều thế kỷ sau này chúng ta vẫn còn đang tìm kiếm.” Lão thở dài. “Không một Ekat nào tìm được. Không một ai nghi ngờ nó đang ở Hàn Quốc. Nhưng tấm giấy da cổ sẽ dẫn chúng ta đến đó, nếu chúng ta biết cách để đọc nó.”

“Ông ới một tiếng, con nhào vô ngay,” Dan hăng hái. “Chúng ta bắt đầu thế nào đây?”

“Rủi thay,” Alistair nói kèm theo cái ngáp. “Ta không còn sức để hoạt động sau một chuyến bay mệt mỏi lại không chợp được mắt. Mấy đứa vui lòng cho lão già này một giấc ngắn trong nửa giờ nhé? Từ đây tới lúc đó, Harold sẽ giúp mọi người no bụng. Hãy ở cạnh nhau và chớ có đi la cà xung quanh đấy.”

“Dĩ nhiên rồi,” Amy đáp.

Alistair vẫy tay chào cả bọn rồi bước vào nhà.

“Đồ ăn, thức uống, tạp chí, TV, TiVo, Internet, thiết bị cầm tay?” Harold hỏi tất cả mọi người.

“Có trò Warcraft không ạ?” Dan nhanh nhẩu hỏi.

Harold mỉm cười. “Cửa thứ hai bên tay phải.”

Lúc Dan chạy tót vào trong thì Natalie gieo mình vào một chiếc ghế đệm cùng cuốn tạp chí People tiếng Hàn còn Nellie lại bận rộn với chiếc iPod.

Ian nhìn ra ngoài sân, “Đó là gì vậy?” Nó hỏi.

“C-c-cái gì là cái gì?” Amy thắc mắc.

Nó chỉ tay đến chỗ hàng rào cây ken đặc có một khoảng trống hẹp. “Có phải kia là một mê cung cây không? Nào, hãy đến đó xem sao.”

“Đ-ây không đi đâu.”

“Sao không?” Ian hỏi con bé. “Chúng ta biết làm gì khác nữa chứ?”

Ian đang có nét mặt thật tức cười, Amy tự nhủ. Một nụ cười tò mò, như là con bé vừa từ chối không chịu món kem mứt hay không thèm nhận tiền trúng số vậy. Như thể từ trước đến giờ chưa ai có thể nói “không” với nó.

“Alistair n-n-nói là chúng ta không được la cà,” Amy giải thích cho Ian, con bé thọc hai tay vào túi.

Ian nghếch mặt lên đầy khiêu khích. “Vậy mà cứ tưởng cô em là một nhà thám hiểm can đảm.”

“Ồ, th-thôi đi…” Amy nói, cố chịu đựng sự châm chích và cả cái gì đó ngưa ngứa đang râm ran đằng sau cổ mình.

“Ừm,” Ian nhún vai. “Tùy cô em vậy.”

Khi nó bước ra ngoài, Amy lao theo nhưng kịp ngăn mình lại.

Mình đang làm gì thế không biết? Con bé thầm nghĩ.

Thằng đó là một tên khốn. Khốn hơn cả một tên khốn. Nó là một định nghĩa mới ột tên khốn thì đúng hơn. Không việc gì con bé phải đi theo nó.

Ngón tay Amy nắm lấy đồng xu thằng kia đã đưa cho. Lôi nó ra khỏi túi quần, con bé hất tung đồng xu lên không trung. “Ngửa thì mình t-t-heo, sấp thì ở lại.”

Đồng xu rơi xuống đất, mặt sấp ngửa lên trên.

Ian thở dài thất vọng. “A, ừm, đây thua rồi…

Khi mái tóc của thằng kia sáng óng lên trong ánh mặt trời và biến mất đằng sau hàng cây, con bé xoay người uể oải bước vào nhà.

***

“AAAAAAAAAAAAAAAAA!”

Nghe tiếng thét thất thanh, Alistair đi chân trần lao ra khỏi phòng. Lão chạy nhanh qua chỗ Amy đang ngồi uống nước cam trong nhà bếp.

Con bé theo lão ra ngoài, Harold và Dan bám sát đằng sau.

Từ xa, Amy nghe thấy một tiếng rú khủng khiếp, tiếng loạt soạt phát ra từ các hàng rào. Ian ba chân bốn cẳng lao thẳng ra ngoài, mất toi một chiếc giày. “CỨUUUUUUUÚÚÚ VỚIIIIII!”

Đằng sau nó là một con chó khổng lồ, cái dáng ục ịch dường như một phần của con chó ngao, một phần của con Great Dan[3], và từ hình dáng bên ngoài của nó, có thể còn thấy một phần của con gấu đen.

[3] Giống chó săn to lớn của Đan Mạch.

“Cái quái…?” Alistair la lên. “DỪNG LẠI! NGỒI XUỐNG!”

“Không ngồi được! Nó đã đớp vào mông tôi rồi!” Ian rít lên.

“Thật sao?” Nellie cười nhăn răng.

Alistair cúi người xuống bãi cỏ, vẫy ngón tay ra hiệu cho con quái thú, lúc này đang cúi đầu ngoan ngoãn và rên ư ử. “Mày chào đón chủ mày về nhà như vậy sao, đồ chó hư?” Alistair lớn tiếng mắng nó. “Chó hư! Buffy hư!”

“Buffy ư?” Dan tò mò.

GRRRRRRRRRRỪ

“Suỵt, nó rất nhạy cảm với tên của mình,” Alistair trả lời

“Tôi sẽ kiện!” Ian lắp bắp. “Tôi sẽ kiện ông VÀ kiện cả con chó. Và cả cái nước Hàn Quốc này. Và… và….”

“Và kiến trúc sư?” Natalie gợi ý.

“Và kiến trúc sư!” Ian thét lên.

“Buffy là một con mèo con thật sự,” Alistair nói, nhìn Ian đầy vẻ nghi ngờ, “trừ phi cậu trẻ làm nó ngạc nhiên.”

“Gâu! Gâu!” Buffy sủa, nước dãi túa ra hai bên mép.

“Con chó đáng yêu làm saoooooo!” Nellie nói.

“Đây là lụa Ba Tư thêu tay đó!” Ian quay người, để lộ một miếng rách trên quần làm lòi ra chiếc quần lót có dấu đô la hồng trên nền màu trắng, rồi nhanh chóng quay trở lại. “Ừm, không hề gì.”

“Tuyệt,” Nellie bình luận.

“Nín đi,” Natalie cáu kỉnh nói, dù cố gắng hết sức để không cười phá lên.

“Tao không thấy có cái gì vui ở đây hết!” Ian thét, mắt nó đỏ ngầu vì giận dữ và mắc cỡ. “Và cả ông nữa. Tôi sẽ cho ông khánh kiệt, Alistair à. Đây sẽ bắt ông quỳ gối xuống…”

“Chàng trai trẻ,” Alistair bực bội ngắt lời. “Ta đã không còn trẻ trung và khờ khạo đến độ bị hăm dọa bởi một đứa nhóc mười bốn tuổi, kẻ đã đánh thức ta vì những hành động ngốc nghếch của nó. Tại sao ông tướng léng phéng chỗ hàng rào kia khi ta đã nói là không được, hả?”

“Có ai từng nghe tới chuyện đặt chó canh gác ngay giữa một mê cung hàng rào hay chưa?” Ian quạt lại. “Ở đó có gì vậy hả, ông Alistair? Ông đang giấu gì ở đó?”

Alistair hắng giọng. Rút trong túi ra một chiếc lược, lão chải lại gọn gàng mái tóc như sắp sửa đi gặp khách hàng bàn chuyện làm ăn. “Ta nghĩ là,” Lão nói, “Chúng ta sẽ làm điều đó ngay bây giờ. Có lẽ ngài cần thay quần áo đấy, ngài Kabra ạ.” Lão gọi. “Harold, hãy bôi thuốc sát trùng vào vết thương của chàng trai trẻ này.

Ian tái mặt. “Để đây tự làm,” Nó nói và đi vào trong nhà.

Nellie buông mình xuống chiếc ghế đệm, khuôn mặt bị che bởi một cặp kính râm. “Đánh thức tôi khi nào mọi chuyện xong xuôi nhé.”

***

Khi mọi người bước qua hàng rào, Amy có thể nhìn thấy sự đau đớn trong mắt Ian. Giờ nó đang mặc một chiếc quần đồng phục của Harold, rõ ràng quá to so với kích thước của nó.

“Cái này ngứa quá đi,” Ian làu bàu.

“Trong hành lý mang theo của ông anh không có quần dư sao?” Dan nói. “Đồ làm biếng!”

Khúc khích cười, Dan chạy vụt lên phía trước. Ian quay sang Amy, cố can đảm nặn ra một nụ cười. “Ý đây muốn nói là, mấy dấu răng làm ngứa. Chứ không phải cái quần.”

Con bé bước theo sau nó. “Ông ấy lẽ… lẽ ra thì ông ấy nên…” Càng cố, Amy càng thấy tệ hơn. Từ ngữ giống như những quả bóng chuyền nghẹn lại giữa cổ nó.

“Alistair lẽ ra nên cảnh báo trước, phải không?” Ian nói. “Cám ơn nhé. Đúng hệt ý của đây.”

“Ừ,” Amy đáp. Nói quá nhiều chăng? Nó nghĩ. Con bé lại chạm vào chuỗi dây chuyền ngọc, vờ mân mê sợi dây.

“Nhưng cô em đã cảnh báo trước cho đây mà,” Ian nhẹ nhàng. “Lẽ ra đây nên lắng nghe.”

“Ờ há…” Amy thình lình cảm thấy như nhiệt độ vừa vút lên những mười độ.

Ian bật cười. “Ôi trời. Đây đoán rằng chỉ khi đây ngồi nó mới đau thôi.”

Amy lẽo đẽo theo nó, nhìn theo những dấu giày thể thao của nó đạp xuống nền cỏ, đếm số bước của nó và so với mình. Nó có bước đi thật mạnh mẽ

Một lúc sau, cả hai đuổi kịp những người khác. Alistair dừng lại trước một đoạn hàng rào và dò dẫm tới lui bên trong đó.

Dan đang liếc Amy chằm chằm.

Có chuyện gì đấy? Mặt nó lên tiếng.

Dan nhìn sang Ian vẻ trách móc. Trước khi nó liếc lại, Amy đã ngoảnh đi.

Đằng nào thì con bé cũng đọc được ý nghĩ trong đầu nó. Thật bực vì Dan có lý.

Alistair lúc này đang phát quang một bụi cây, để lộ ra một cánh cửa hầm tròn, đúc bằng sắt. Hai đứa nhà Kabra, hai đứa nhà Cahill và con Buffy đều vây quanh trố mắt nhìn, riêng con Buffy đang nhỏ nước dãi lòng thòng.

Trên cửa hầm có con số 5005. Bên dưới là một ổ khóa nặng nề và một vòng tròn quay số đánh từ 1 đến 30, giống như một ổ khóa tổ hợp.

“Đây, các con của ta,” Alistair hãnh diện “Đây là món thịt heo barbecue.”

Dan chạm ngón tay vào ổ khóa. “Dầm mưa dãi nắng lâu ngày quá rồi nè.”

“Ý ta là, doanh thu khi bán burrito thịt heo barbecue đã giúp ta tậu thứ này,” Alistair giải thích. “Tổ hợp có bốn con số, và tất cả những thông tin các con cần biết đều ở đây. Có ba lần để thử. Ta ột gợi ý – nhưng một gợi ý là một lần thử.”

Ian nhăn mặt. Amy có thể thấy đầu óc Ian đang quay cuồng.

Con bé hít vào một hơi thật sâu. 5005. Có gì đó không bình thường với con số ấy.

“Con số đối xứng,” Ian nói, “Đọc xuôi đọc ngược đều như nhau. Và có lẽ nó có ý nghĩa gì đó.”

“Đó là hai-không-không-hai lật ngược,” Natalie xen vào.

Dan xì một hơi. “Giàu có không bảo đảm rằng sẽ thông minh. Cái này á, nó rõ rành rành ra đấy thôi, ông anh à.”

“Sao cơ?” Ian hỏi.

“Đừng nghĩ gì đó cao siêu – Chú Alistair đã nói chúng ta có mọi dữ kiện rồi!” Nó nhập số 5, 0, 0 và 5 rồi kéo khóa.

Cửa vẫn trơ ra.

“Đó là lần thử thứ nhất,” Alistair nói.

Ian nói với Dan vẻ châm chọc. “Có lẽ suy nghĩ thì không đến nỗi tệ như vậy đâu.”

“Em nghĩ chúng ta cần gợi ý,” Natalie nói.

“Được thôi,” Alistair nói. “Là một câu đố: Why leave the factory when the workers are in their prime[4]?”

[4] “Tại sao rời nhà máy khi công nhân đang siêng năng làm việc?”

Câu hỏi treo lơ lửng trong không trung. Đầu của Amy tập trung cao độ để suy nghĩ.

“Siêng năng làm việc…” Dan thắc mắc, mặt nó biến thành một chiếc mặt nạ tập trung. “Được rồi, siêng năng làm việc ứng với giai đoạn nào của cuộc đời nhỉ? Như là, hai mươi mốt tuổi? Hay một trong những con số là hai mươi mốt!”

Khi nó chạm vào đĩa xoay khóa, Alistair nhắc nhở, “Hãy nhớ, mấy đứa chỉ còn có một cơ hội duy nhất. Nếu thất bại, ta không thể ấy đứa vào trong.”

Tay Dan đông cứng lại. “Coi nào, mọi người, giúp em với. Hai mươi mốt và…

“À, khi nào công nhân rời khỏi nhà máy nhỉ?” Ian nói. “Đây e là điều này có thể nằm ngoài kinh nghiệm của một người nhà Kabra.”

“12 giờ trưa để ăn trưa chăng?” Dan nói. “Và 5 giờ chiều để đi về nhà. Vậy… hai mươi mốt, mười hai, và năm?”

“Không!” Amy bật kêu. Con bé không chắc chắn, nhưng lời gợi ý rất giống với những câu đố mục Chơi chữ và Đảo chữ trên tờ New York Timeschủ nhật mà Dan vẫn thường hay chơi. Gợi ý được giấu đi ngay trong chính các con chữ – chỉ cần biết cách đọc mà thôi. “Chị nghĩ không phải đâu. Để chị thử được không?”

Dan nhăn mặt với Amy. “Amy à, em mới là đứa chuyên giải đố. Em bó tay đấy.”

Amy lưỡng lự. Có lẽ thằng bé đang thấy một cái gì đó khác. Lúc nào Dan cũng thấy những thứ không ai thấy. Nó là một thiên tài trong trò giải đố. Nó từng giải mật mã cổ trong một đống xương sọ ở những đường hầm tại Paris. Nó cũng là người đã phát hiện ra bí mật ẩn trong tờ nhạc phổ của Mozart.

Nhưng giờ đây nó đang bị mất tập trung. Nó nhìn Ian như thể muốn dùng gươm ánh sáng để chẻ thằng kia ra làm đôi.

Nó không tập trung suy nghĩ.

“Chị… chị khá chắc chị có câu trả lời,” Amy nói.

Alistair cười. Lão ra hiệu nó đến bên chỗ xoay khóa. “Xin mời.”

Amy ngoảnh mặt đi khỏi cái nhìn không tin tưởng của thằng em. “Ừ, hãy nghĩ về cụm từ này – ‘Why leave the factory[5].’ ‘Why’[6] nghe như chữ Y. Nếu chữ Y rời khỏi từ Factory[7], ta còn chữ…”

“Factor!” Natalie

“Và công nhân?” Amy tiếp tục, vẫn hướng về phía ổ khóa. “Họ trong thời kỳ…”

“Số… nguyên tố[8]?” Dan nói.

[5] Sao lại rời nhà máy.

[6] “Why” và “Y” đều phát âm giống nhau là [wai].

[7] Nhà máy.

[8] Prime factor, tiếng Anh.

“Vậy đó chính là các số nguyên tố mà khi đem nhân với nhau sẽ có 5005…” Ian lầm bầm. “Nghe hơi bị khó trúng?”

“Đây ghét Toán,” Natalie lên tiếng.

Tay Amy run run khi con bé cẩn thận xoay vòng khóa.

5, 7, 11, 13.

Clắccc.

Con bé xoay ổ khóa và cánh cửa hầm bật mở.

“Xin chào mừng,” Alistair nói, “Đến thư phòng của gia tộc Oh.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN