50 Điều Ước Tới Thiên Thần - Chương 10: Mối thù trong hoàng tộc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
141


50 Điều Ước Tới Thiên Thần


Chương 10: Mối thù trong hoàng tộc


Ngày mai ta được về nước rồi.

Là thái tử của một đất nước hùng mạnh như Anh quốc, vậy mà ta phải du học ở Nhật tới mấy năm trời không được về nước. Từ khi mẫu hậu mất tới giờ, có lẽ ta chưa từng được thăm mộ người. Phụ hoàng của ta, đức vua Alexander Ancient của nước Anh, nói rằng đó là vì tốt cho ta. Nhưng có lẽ ông ta chỉ muốn tống ta ra khỏi hoàng cung cho khuất mắt mà thôi. Dù sao, ông ta thậm chí còn sỉ nhục mẫu hậu không có liêm sỉ. Người vợ đi cùng ông ta bước tới vương quyền, mà ông ta đối xử như vậy đấy. Thế thì một đứa con trai như ta có là gì.

Trong hoàng thất, ta tin chắc không có vị vua nào chung tình. Ta cũng tin, sự tàn nhẫn của phụ hoàng dành cho ta không chỉ là điều độc ác duy nhất. Quý phi Oralie Vera, người độc chiếm sự sủng ái của phụ hoàng từ tay mẫu hậu, mới là kẻ độc ác nhất.

Bà ta xinh đẹp, ta công nhận điều đó. Nhưng là một vẻ đẹp của một kẻ xấu xa man rợ. Ta không thể hiểu nổi vì sao phụ hoàng có thể yêu thích bà ta đến mức ghẻ lạnh mẫu hậu và bỏ qua tất cả những phi tần khác. Hay hoàng tử Daniel ăn chơi có thể ở trong mắt phụ hoàng trở thành thái tử lý tưởng. Ta không hiểu rốt cuộc vì sao ông ta có thể bước lên ngai vàng với đầu óc ngu muội như vậy.

Nói ta là thái tử ư? Chẳng qua không thể nào con hoàng hậu còn sống mà con của quý phi có thể lên ngôi thôi. Ta biết sớm muộn gì quý phi Oralie cũng sẽ cho người ám sát ta. Hoặc là tàn nhẫn hơn, phụ hoàng sẽ làm điều đó mà không để quý phi phải động tay. Ông ta quá u mê bà ta, nên ta sẽ không quá ngạc nhiên nếu chuyện đó thật sự xảy ra.

Dù sao, khi ta ở tận Nhật Bản và không có uy quyền gì trong vương triều, thì việc lên ngôi thật xa vời.

– Đây là thức uống của ngài, thưa điện hạ.

Ta nhíu mày. Người phụ nữ đặt thức uống xuống bàn và nhìn ta mỉm cười. Trông bà ta có một phần nào đó rất giống mẫu hậu. Điều đó khiến ta ngạc nhiên. Ta đoán là người làm trong cửa hàng này đều là người Nhật, nhưng khuôn mặt người phụ nữ này lại có nét châu Âu, có cả đôi mắt xanh.

Ta vào cửa hàng này một cách tình cờ. Có lẽ cách bài trí ở đây cùng với cái tên “Cửa hàng Ước Vọng” đã thu hút sự chú ý của ta. Và cả vườn hoa lớn được chăm sóc tỉ mỉ ở bên ngoài nữa. Dù rằng nó không hoa lệ như ở hoàng cung, nhưng nó là một vườn hoa đẹp. Ta nhớ mẫu hậu từng nói với ta, vườn hoa đẹp không phải là một vườn hoa được cắt tỉa theo khuôn khổ, mà là một vườn hoa mà hoa có thể đua nhau nở rộ. Ta cũng cảm thấy thế. Khi những người làm vườn quản lý cả độ nở rộ của những bông hoa và ngày tàn của chúng, thì ta thích một vườn hoa nở tùy ý hơn.

– Mời ngài dùng.

Ta khá thắc mắc cách mà người phụ nữ này dùng kính ngữ với ta. Và cả cách bà ta gọi ta là “điện hạ” (your highness). Ta không nghĩ rằng ở đây có người ta quen biết hay ta đã từng tiết lộ rằng ta là hoàng tử của nước Anh. Điều khiến ta thắc mắc hơn nữa, là người phụ nữ cứ đứng đó mà không rời đi. Cứ như bà ta là một nữ hầu trong cung điện vậy. Ta nghĩ hình như ta không có vào nhầm một cung điện hay cái gì khác đại loại thế. Nhưng kiểu cách hoạt động của người phụ nữ này cứ như là ở trong cung điện vậy, đầy những quy tắc rườm rà.

– Ta giúp được gì sao? – Ta hỏi.

Ta không cho rằng người phụ nữ này có vấn đề gì với việc nghe hiểu tiếng Anh, nhưng bà ta vẫn làm như không nghe thấy. Bà ta phát âm tiếng Anh rất chuẩn, như một người bản địa. Hoặc có lẽ bà ta là người Anh. Với mái tóc nâu, và đôi mắt xanh tối. Sự kết hợp này có phần không hài hòa lắm, có khi là một người lai.

Ta nhíu mày.

– Thưa cô? (Lady?)

Người phụ nữ vẫn duy trì nụ cười chuẩn mực. Nhưng bà ta đã bắt đầu nói chuyện.

– Tôi có thể ngồi chứ, thưa ngài?

Ta có thể hiểu rằng người phụ nữ này đang cố tiếp cận ta, bằng một lý do nào đó. Có điều ta không cảm thấy ác ý. Và ta cũng muốn biết bà ta vì sao lại biết ta là ai.

– Tất nhiên.

Người phụ nữ ngồi xuống chiếc ghế đối diện, như một quý phu nhân. Hành động của bà ta đầy những lễ nghi, nhưng không phải là ta ghét điều đó. Đôi lúc có quy tắc vẫn đỡ hơn là lộn xộn, dù rằng ta cảm thấy ta rất dễ tính.

– Tôi tin rằng hiện tại ngài không thư thả như vẻ bề ngoài, thưa điện hạ. Ngày mai ngài sẽ quay về nước Anh, và tôi thấy rằng tâm trạng ngài không hoàn toàn tốt về việc này.

Ta không đáp, chỉ an tĩnh thưởng thức món uống mình đã gọi.

Tất nhiên tâm trạng ta không hoàn toàn tốt. Khi ta quay trở về Anh, có lẽ chào đón ta là hình ảnh phụ hoàng cùng quý phi Oralie và con trai của bà ta đứng cạnh nhau. Và một thái tử không có mẫu hậu lẫn sự ưu ái của phụ hoàng như ta, hẳn sẽ có một thời gian không mấy tốt đẹp. Nhưng ta không lo lắng lắm. Nói sao thì ta cũng không thể làm gì hơn nữa. Dù rằng ta rất muốn khiến quý phi Oralie và con trai bà ta trở nên thảm hại như bà ta đã làm với mẫu hậu, nhưng ta chỉ có thể quay trở về trong vài ngày. Ta không thể làm gì hơn là thăm mộ mẫu hậu sau bao nhiêu năm.

– Thưa điện hạ, ngài nghĩ sao nếu tôi đề nghị giúp ngài bước lên ngôi vị hoàng đế nước Anh?

Điều đầu tiên ta nghĩ đến khi nghe người phụ nữ nói là hai chữ, “phản loạn”.

– Ồ?

Người phụ nữ cười lịch thiệp, còn ta thì cân nhắc. Ta nhớ đã từng hứa với mẫu hậu, ngày ta làm vua sẽ là ngày ta đuổi mẹ con quý phi Oralie ra khỏi cung điện. Nhưng cứ như thế này, ta không chắc rằng ta có thể giành được vương vị. Dù gì, phụ hoàng đã quá yêu thương Daniel. Có thể một ngày nào đó, ông ta sẽ giành vị trí thái từ này từ tay ta để trao cho đứa con thứ đó.

Ta muốn làm vua.

– Cô cho rằng ta là ai?

– Ngài là thái tử của vương quốc Anh, thưa Louis điện hạ.

Ta nhíu mày. Người phụ nữ này biết rõ ta là Louis Ancient. Hẳn bà ta sẽ biết được rằng, thái tử chính là người kế vị của vua.

– Cô có biết rằng thái tử là người kế vị đức vua không?

Người phụ nữ mỉm cười và lắc đầu.

– Người kế vị sẽ là hoàng tử Daniel Ancient. Ngài sẽ không thể làm vua nếu họ còn ở trong vương cung. Và điều ngài muốn, thưa điện hạ, đuổi quý phi Oralie và con trai ra khỏi cung điện. Tôi cũng tin rằng, có thể ngài không chỉ muốn đuổi họ đi đơn giản như thế. Nhưng đáng tiếc, ngài sẽ không thể làm được điều đó.

Những chuyện đã xảy ra đó, ta tin rằng trong hoàng gia có rất ít người biết. Nhưng người phụ nữ này, người ta chưa từng gặp trước đây, có vẻ không có liên quan gì với hoàng gia Anh. Hoặc là ta không biết về bà ta trước kia. Nhưng bằng cách nào mà bà ta biết những điều này?

Có điều, dù sao ta vẫn không thể tùy tiện.

– Ý là gì?

Người phụ nữ cười híp mắt. So với nụ cười của quý phi Oralie, nụ cười này dễ nhìn hơn nhiều. Nhưng nó khiến ta phải rùng mình.

– Thưa điện hạ, tôi có thể giúp ngài trả thù cho hoàng hậu. Và sau này ngài sẽ có được vương quyền. Tôi chỉ muốn lấy một thứ nho nhỏ, là tình yêu của ngài. Chỉ cần ngài đồng ý trao đổi, mong muốn của ngài sẽ thành sự thật. Nhưng ngài sẽ không thể yêu bất cứ người nào cả.

Ta không cho rằng người phụ nữ này đủ quyền năng để thực hiện điều bà ta nói. Nhưng ta cảm thấy bà ta thật sự rất đặc biệt. Một người phụ nữ thần bí, biết rõ những việc xảy ra trong hoàng gia, và đứng về phía ta. Không chỉ thế, điều bà ta nói cũng khiến ta nghi ngờ. Hay nói, người phụ nữ này giống một kẻ điên, nhưng là một kẻ điên đặc biệt.

Có thứ gì đó trong lời nói của bà ta, giống như một loại chất độc cứ thấm sâu vào cơ thể ta. Quả thật ta rất muốn trả đũa quý phi Oralie, và trò đùa này lại không quá vô vị.

– Nếu ta đồng ý? Và không?

– Đó là quyết định của ngài. Tôi sẽ thực hiện nếu ngài đồng ý. Và xin hãy yên tâm, tôi chỉ lấy những điều đã qua trao đổi.

Ta khép hờ mắt ngẫm nghĩ. Cho dù là một trò đùa đi nữa, ta vẫn không nên nói ta muốn điều đó. Nhưng ta lại rất muốn nói, rằng ta sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để có được vương quyền. Hoặc ít nhất là tống cổ quý phi Oralie và con trai bà ta ra khỏi cung điện.

– Tôi sẽ xem sự im lặng đó như là đồng ý. Được chứ?

Ta không lên tiếng phủ nhận. Hoặc có thể là ta muốn nhìn xem nếu ta đồng ý thì chuyện gì sẽ xảy ra.

– Rất vui lòng được giúp đỡ ngài, thưa điện hạ. Ngài chỉ cần quay về nước Anh và tận hưởng điều ước của mình. Cái giá sẽ ứng nghiệm khi điều ước đã được thực hiện. Tôi là Hanaory Yuki, chủ cửa hàng. Rất vui được đón tiếp ngài.

Tôi có thể xác định rằng người phụ nữ này là người Nhật. Hoặc lai Nhật. Và bà ta rời đi ngay khi kết thúc cuộc nói chuyện. Ta nán lại một chút để ngẫm nghĩ một số chuyện, cũng như thưởng thức sự yên ả ở đây.

Ngay hôm sau, ta trở về nước Anh. Và sau hàng loạt những nghi thức đón tiếp rườm rà, cuối cùng ta đã có thể thăm mộ mẹ. Sau từng ấy năm, đến tận bây giờ ta mới có thể đứng ở đây viếng thăm mẫu hậu đã khuất.

Bị tống khứ ra nước ngoài nên hình như sau mấy năm ta chẳng còn chút cảm tình gì với hoàng cung. Vì thế ta quay trở về khi trời đã tối. Ta đoán là thay vì trực tiếp quay trở về, ta nên đến gặp phụ hoàng. Ít nhất thì ta muốn nói chuyện với ông ta về việc du học ở Nhật. Ta muốn ở lại Anh sau khi hoàn tất năm học này bằng một kỳ thi. Không thể cứ lần lữa mãi với mấy chương trình nhàm chán ở đó.

Ta nói chuyện với thị vệ, và được biết phụ hoàng đang ở chỗ quý phi Oralie. Đáng lý ra ta sẽ bỏ đi và quay trở lại sau, nhưng sau cùng ta vẫn đi đến chỗ quý phi để tìm phụ hoàng. Nếu ông ta cứ ở đó suốt, ta không thể nói chuyện nếu cứ tránh mặt.

Quanh cung điện của quý phi Oralie, các nữ thị vệ đứng rất đông. Ở hậu cung không cho phép nam nhân ra vào. Ta nói với một thị vệ rằng ta muốn vào gặp đức vua, và cô ta để ta đi vào. Ta đoán rằng Daniel cũng ở đây, nếu không thì bên trong không thể vắng vẻ như vậy được. Chắc khi ta bước vào chỗ đức vua, ta sẽ thấy được hình ảnh một gia đình đầm ấm.

Đôi lúc ta buồn phiền tại sao ta được sinh ra trong gia đình đế vương.

Ta gõ cửa phòng. Không có tiếng động đáp lại. Sẽ rất thô lỗ nếu tự động mở cửa đi vào, nên ta kiên trì gõ cửa thêm vài lần. Và cửa mở.

– Phụ hoàng, quý phi Oralie.

Phụ hoàng ngồi trên ghế nhìn ta. Có vẻ ông ta lẫn quý phi Oralie đều không được vui. Còn Daniel thì đứng một bên không nhìn ta. Ta đoán sự có mặt của ta khiến bọn họ chán ghét. Có điều ta cũng không định nán lại lâu, nên ta không cảm thấy có gì cần phải lúng túng lúc này.

– Ngồi xuống đi.

Ta khá ngạc nhiên là Daniel đang đứng trong khi ta được ngồi. Nhưng ta không ý kiến gì cả.

– Con tìm ra có việc gì?

Ta nhìn qua quý phi Oralie, cân nhắc một chút. Thật ra việc bà ta có mặt và cùng nghe cũng không có vấn đề gì. Ta chỉ lo bà ta nói với phụ hoàng rằng ta nên du học ở một vài nước nữa, để học hỏi thêm cho việc trị vì nước Anh sau này.

– Con muốn sớm kết thúc việc học ở Nhật Bản và ở lại Anh.

Không ngoài dự đoán, ta thấy vẻ mặt của quý phi Oralie thay đổi. Nhưng bà ta không lên tiếng ngay. Phụ hoàng nhíu mày. Nhưng ông không trả lời ta ngay.

– Ta sẽ cân nhắc.

Ta không quá thất vọng với câu trả lời này. Không nghĩ ở lại có tác dụng gì, ta rất nhanh chóng rời đi. Trong cung của quý phi, các nữ hầu không có nhiều. Ta không gặp được nữ hầu nào. Có vẻ ở thời điểm này quanh đây chỉ có các nữ thị vệ.

– Hoàng tử Daniel?

Ta giật mình. Hình như vừa mới nghe thấy gì đó về Daniel, ta quyết định lánh mặt một chút để nghe thử. Hai nữ thị vệ đi tuần tra xung quanh đang nói chuyện với nhau trong khi chậm rãi bước. Ta nghĩ ta có thể nghe thấy điều gì đó có ích khi nghe bọn họ nói chuyện. Nói sao thì, bọn họ luôn ở chỗ quý phi Oralie. Có thể bọn họ biết được những điều thú vị về bà ta và Daniel mà không ai biết.

– Đúng vậy. Bệ hạ đã rất tức giận vì việc này.

– Hoàng tử luôn tỏ ra là người tốt mà. Thật không ngờ là ngài ấy lại có thể ở bên ngoài ăn chơi trác táng như vậy. Thậm chí là có một đứa con bên ngoài mà không hề hay biết.

– Suỵt. Nói nhỏ thôi.

Hai nữ vệ sĩ đi lướt qua. Ta rời khỏi chỗ nấp. Có vẻ ta đã nghe được vài điều thú vị. Daniel ăn chơi bên ngoài, và có cả một đứa con. Đó là lý do cả phụ hoàng lẫn quý phi Oralie đều có vẻ không vui. Có khi đức vua đã tức giận vì điều đó. Vì thế mà ông ta không lập tức từ chối mong muốn của ta. Còn Daniel phải đứng vì những gì đã gây ra. Không phải là không nhìn ta, mà Daniel đang cúi đầu. Ta đã không nhận ra điều đó.

Tình cờ mà ta lại trở về đúng lúc này. Thật là một điều may mắn cho ta. Ta mong là quý phi Oralie sẽ thất sủng vì việc này. Dù sao thì, địa vị của một hoàng tử cũng được củng cố khi mẹ của hoàng tử đó được sủng ái. Và một vị phi tần được sủng ái khi hoàng tử được đức vua yêu thích. Nên có thể quý phi Oralie sẽ thất sủng. Ta mong là vậy.

Và thật sự là vậy.

Cho dù quý phi đã cố đem mọi chuyện đè xuống, nhưng ai đó đã tiết lộ tất cả những việc xấu xa của Daniel. Từ việc bắt ép dân nữ, hay việc bắt ép dân nghèo. Thậm chí là ăn chơi trác táng, có con mà chính mình cũng không biết.

Phụ hoàng vô cùng tức giận vì việc này đã lưu truyền khắp nơi. Nó đồng thời khiến cho danh tiếng tốt đẹp mà Daniel gầy dựng trở thành của ta, vì từ trước đến nay mọi người đều so sánh ta, như một thái tử, với Daniel đang được đức vua vô cùng yêu thích.

Sự việc ảnh hưởng đến cả quý phi Oralie. Ta không lấy làm lạ khi phụ hoàng không ghé cung của bà ta nữa. Và ông ta cũng đáp ứng yêu cầu của ta.

Ngày trước khi ta quay trở lại Nhật, có một sự kiện xảy ra. Quý phi Oralie phát điên đập phá trong cung điện, sau đó gào thét đòi giết ta để Daniel lên ngôi. Trong khi đó, Daniel thì bị phát hiện khi dan díu cùng một nữ hầu. Ta nghĩ phụ hoàng sẽ không thể nào nguôi nổi cơn tức giận này.

Thật không thể hả hê hơn nữa.

Ta nhận được một lá thư. Một lá thư được đặt trong phòng, chứ không phải được gửi tới. Nó viết bằng tiếng Nhật. Có lẽ là lo sợ ai đó đọc được nếu nó viết bằng tiếng Anh. Và may mắn là tiếng Nhật của ta không tệ lắm. Ta đọc lá thư với tâm trạng rất tốt.

Nội dung lá thư đại khái là cảm ơn ta đã sử dụng điều ước, đồng thời thông báo cái giá đã ứng nghiệm. Nhưng ta không chắc về điều đó, bởi trước giờ ta chưa từng yêu ai trừ mẫu hậu đã khuất. Phụ hoàng không, và cả những người anh em cùng các phi tần trong cung điện.

Tất nhiên cái tên ký phía dưới là Hanaory Yuki. Ta thật thắc mắc, rằng liệu mọi việc có phải do Yuki sắp xếp thật không. Mọi chuyện không thể nào trùng hợp đến vậy, khi ta thậm chí còn chưa kịp nhúng tay vào…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN