50 Điều Ước Tới Thiên Thần - Chương 13: Mỏng manh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


50 Điều Ước Tới Thiên Thần


Chương 13: Mỏng manh


Sumire Aoibara nhìn người trước mặt.

Đó là một cô bé tầm bảy tuổi, mặc đồ hầu gái nhỏ đáng yêu. Ở cái túi nhỏ trước tạp dề của cô bé nhét một con thỏ bông trắng nhỏ xíu, tóc nâu buộc hai bên bằng thứ phụ kiện gì đó giống hệt mấy trái dâu. Hai tay cầm tách cafe chậm rãi nhâm nhi, mắt nâu khép hờ, hình như cô bé cũng không để ý lắm thái độ của Sumire.

Sumire vốn nghĩ là mình đã yêu cầu gặp chủ cửa hàng đi?

Cô đọc được thông tin về cửa hàng Ước Vọng ở trên mạng. Nhiều bài viết nói rằng chỉ cần gặp được chủ cửa hàng là có thể trao đổi lấy điều ước. Tất nhiên gặp mặt ở đây tính là có thể khiến chủ cửa hàng tự giới thiệu đàng hoàng. Bởi vì thông tin về người chủ cửa hàng này rất mông lung, vì thế lại không ai biết được rốt cuộc có gặp được hay chưa, chỉ có thể lấy việc tự giới thiệu làm căn cứ. Mọi khách hàng đã trao đổi điều ước ở đây đều được nghe qua chủ cửa hàng tự giới thiệu rồi. Nhưng theo miêu tả thì hình như chủ cửa hàng là người trưởng thành, tuổi nằm khoảng từ mười sáu tới bốn mươi cơ.

Hơn nữa, một đứa bé bảy tuổi làm sao mở được cửa hàng này?

– Ừm… Em thật sự là chủ cửa hàng sao?

Cô bé dừng động tác trong chốc lát, sau đó đặt tách cafe lên trên chiếc khăn vải hình vuông kẻ caro hồng trên bàn. Nước cafe trong tách sóng sánh, đổ ra ngoài. Cô bé nhíu mày nhìn, sau đó thản nhiên lau tay vào tạp dề. Sau một chuỗi hành động điềm tĩnh, cuối cùng cô bé mới chịu ngẩng đầu nhìn Sumire.

– Hanaory Yuki, chủ cửa hàng.

Sumire nhìn bàn tay nhỏ giơ phía trước, lúng túng. Cái bàn không có nhỏ, mà cô bé chỉ giơ tay hờ trước mặt. Sumire phải đứng dậy mới bắt tay được với cô bé. Cũng không biết vì điều gì mà trước mặt cô bé này cô lại có cảm giác rất lạ, giống như bị ép buộc vào trong một khuôn phép nhất định không thể thoát ra được, ăn nói bất giác đều rất khách sáo.

Trong lúc Sumire còn chưa biết nói gì trước tiên, Yuki cau mày nhìn vết cafe mình vừa lau lên tạp dề. Sumire cảm thấy, hình như mình hy vọng hơi nhiều vào thứ viển vông như điều ước. Đặc biệt là khi cô nhìn thấy Yuki. Một đứa bé bảy tuổi… Trò cười gì vậy chứ?

– Vậy Aoibara – san, điều ước của cô là gì?

Sumire giật mình ngẩng đầu nhìn. Yuki dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô, một loại ánh mắt lẽ ra là không có ở trẻ con. Trên chiếc đầm hầu gái, vết cafe đã mất. Yuki một tay vuốt nhẹ mái tóc dài. Sumire mở lớn mắt. Hình như cô vẫn còn chưa tự giới thiệu nữa.

– Sao em biết tên tôi?

Yuki nhấc tách cafe lên.

– Không tự nhiên mà tôi chấp nhận tiếp khách, dù là bất kì vị khách nào. Phải có thứ tôi muốn, thì mới đổi được điều ước.

Sumire rùng mình. Trong thoáng chốc một suy nghĩ đáng sợ lướt nhẹ qua. Cô nhìn thấy Yuki tựa hồ giống như một mụ phù thủy già. Cái ngoại hình trẻ con này, hình như có điều không đúng. Trẻ con sẽ không có ánh nhìn lãnh đạm đó. Trẻ con cũng sẽ không mang loại khí khái nặng nề như vậy. Không nhìn, nhưng lại giống như đang soi mói tận trong tim gan, moi móc mà phơi bày ra mọi suy nghĩ vậy. Có cảm tưởng trước mặt cô bây giờ là một con quỷ, chứ không phải là một đứa bé.

Sumire chần chừ. Liệu trao đổi thế này là đúng đắn chứ? Thế này có khác gì trao đổi với ác quỷ đâu?

– Tôi… Tôi muốn gặp mẹ…

“Choang” một tiếng, tách cafe rơi xuống đất.

Chiếc đầm hầu gái của Yuki vấy đầy cafe, còn cái tách thì rơi xuống đất vỡ tan. Biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ nhắn rơi vào kinh hoàng, cơ thể Yuki cứng đờ không cử động. Không gian xuất hiện một loại áp lực cực mạnh, không khiến người ta thấy nặng, nhưng lại cảm giác cực kỳ không thoải mái. Từ phía Yuki tỏa ra một luồng hơi thở đáng sợ, nghe đâu hình như có cả tiếng tim đập quẩn quanh. Có cảm tưởng, bây giờ chỉ cần chạm vào cái cơ thể nhỏ bé kia thì sẽ có điều gì đó rất kinh khủng xảy ra.

Cô nói gì sai rồi à?

Sumire không dám thở mạnh, im lặng quan sát Yuki. Yuki chậm chạp khôi phục sự lãnh đạm, nhưng đôi bàn tay vẫn còn run rẩy. Hình như còn định cúi đầu nhặt mảnh vỡ, sau đó nghĩ gì lại để mặc ở đó. Yuki ngẩng đầu nhìn Sumire, trên môi vương một nụ cười buồn.

– Điều ước sẽ được thực hiện. Cô có thể thấy mẹ cô, biết được bà ấy như thế nào. Nhưng đi cùng với điều đó, cô không bao giờ được gặp mặt trực tiếp bà ấy. Mạng sống của bà ấy sẽ là trung gian cho sự trao đổi này. Chỉ cần bà ấy nhận ra cô, bà ấy sẽ chết.

Sumire vẫn chưa kịp tiếp thu. Cô ngồi sững ở đó. Lấy cái chết làm trung gian cho trao đổi? Không được gặp mặt?

– Cái giá và điều ước sẽ ứng nghiệm suốt đời.

Sống lưng Sumire cứng đờ.

Là cả đời đấy… Cô nên đồng ý không?

Sumire biết cha mẹ mình quan hệ không tốt. Hôn nhân là kết tinh của tình yêu và tình nghĩa. Hôn nhân tan vỡ nghĩa là tình yêu đã không còn, mà tình nghĩa cũng đã cạn kiệt. Điều tốt nhất cho bà ấy bây giờ chính là không đoàn tụ với cha con cô. Bà ấy là một con người cần có tự do, gia đình không thể là đôi cánh thì không nên níu kéo bà ấy về lại nữa. Nó sẽ trở thành cái lồng giam, mà cô chính là chìa khóa bị nuốt vào bên trong khó mà dùng để mở được. Cửa khó khăn mới mở được, bị nhốt lại lần nữa rồi sẽ rất khó đi ra. Mẹ cô yêu thương cô, nếu thấy cô muốn một gia đình hoàn hảo như trước, vậy kết quả sẽ là bi thảm ra sao đây?

Cô chẳng phải là chỉ muốn biết bà ấy có sống tốt hay không thôi sao? Gặp rồi thì sao? Mà không gặp thì thế nào? Gặp rồi thì phải đối mặt ra sao? Không gặp chẳng phải rất tốt à? Gặp mặt không lẽ là để níu kéo khóc lóc? Cô gặp bà ấy để làm gì chứ? Gặp hay không có quan trọng sao?

– Được, tôi đồng ý.

– Giao dịch thành công. Cảm ơn cô đã đến cửa hàng. Ghé lại lần nữa nếu cô còn muốn điều gì khác.

Yuki bỏ lại câu nói, sau đó xuống ghế và rời đi, thân hình bé nhỏ nhanh chóng khuất sau bức tường. Cô nhân viên cửa hàng tới gần dọn dẹp mảnh vỡ dưới sàn. Sumire ngồi yên lặng ở đó, không cử động. Cô vẫn còn bối rối. Trao đổi như vậy là thành công, còn điều ước thì sao? Làm sao cô biết nó rốt cuộc có thật không?

Thời gian trôi qua một hồi lâu, Sumire quyết định rời đi.

Cô lang thang trên con đường đông đúc. Cô bước chậm, nhưng chẳng mấy chốc đã đi qua hơn mười con phố. Hình như từ phía cửa hàng đi ra đã xa rồi. Chỗ kia rất hẻo lánh, vắng người và yên tĩnh. Cô bây giờ lại đi ra nơi phố xá đông đúc rồi.

A, hình như đang là giờ cao điểm.

Sumire đang cân nhắc việc về nhà thì thấy một người phụ nữ ngoại quốc từ xa đi đến. Bà ta cầm trên tay một tập hồ sơ và đưa cho Sumire.

– Tôi nghĩ cái này là của cô. Có một người đàn ông nhờ tôi đưa tới. – Bà ta nói bằng tiếng Anh.

Sumire kinh ngạc nhận lấy tập hồ sơ. Trên đó không viết gì. Người phụ nữ hỏi lại để chắc mình không nhầm. Sumire đành mở thử tập hồ sơ. Tờ giấy nằm đầu tiên trong tập in hình hoa hồng, có mấy chữ “Cửa hàng ước vọng – Điều ước của Sumire Aoibara”. Sumire mở lớn mắt, lật thử. Là hồ sơ về mẹ cô.

Sumire xác nhận với người phụ nữ ngoại quốc để bà ta rời đi.

Cô vội vã mở hồ sơ ra xem. Ở đây ghi chép lại rất chi tiết về mẹ cô, cả sở thích lẫn tính cách. Phần sau là tất cả những gì xảy ra sau khi mẹ cô rời đi. Cô chỉ đọc lướt qua, sau đó vội vã về nhà. Cô phải đọc kỹ cái này để tìm thông tin về mẹ!

– A!

Sumire cúi đầu xin lỗi người trước mặt bị mình va phải. Người kia nhặt tập hồ sơ đưa lại cho cô. Cô ngẩn người. Người phụ nữ trước mặt nở nụ cười hiền lành với cô.

Mẹ cô…?

– Cháu gái, đi đứng cẩn thận nhé.

Nói rồi bà rời đi. Sumire đứng sững không kịp phản ứng. Sống mũi cay cay, từ khóe mắt nước mắt chậm rãi lăn xuống. Tập hồ sơ trên tay vừa nhận lấy lại rơi xuống đất. Dòng người đông đúc từng người một lướt qua, không ai để ý cô. Có một giọng nói non nớt lướt nhẹ qua tai cô: “Khuyến mãi cho cô, lần cuối gặp mặt. Không có lần sau nhé.”

Nước mắt đột ngột tuôn trào không thể kiềm chế. Vẻ mặt hiền hậu của mẹ cô, và nụ cười dịu dàng của bà, đã lâu cô không thấy nữa rồi. Cô nhớ bàn tay ấm áp của bà, nhưng sau này sẽ không có cơ hội…

Sumire cố ngăn nước mắt. Cô cúi người nhặt tập hồ sơ. Hình ảnh mẹ cười đưa nó lại cho cô hiện lên. Cô cầm lấy nó, không nhịn được ôm tập hồ sơ vào lòng ngồi khóc nức nở. Giữa con phố đông đúc, kẻ qua người lại vô tình. Sumire ngồi đó khóc, không người quan tâm…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN