50 Điều Ước Tới Thiên Thần - Chương 19: Điều có thể đổi thay
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


50 Điều Ước Tới Thiên Thần


Chương 19: Điều có thể đổi thay


Chishika Rin im lặng rụt rè bước vào trong cửa hàng theo sự dẫn dắt của cô phục vụ. Đi xuyên qua lối đi ẩn sau bức tường, cả hai đến một khu vực khác của cửa hàng.

Bao bọc quanh cửa hàng là khu vực ngoài vườn rực rỡ ánh sáng mà mùi hương hoa cỏ. Bước ngay vào trong sẽ thấy một khu vực nhẹ nhàng với tiếng nhạc du dương, một nơi tràn ngập yên tĩnh và cảm giác dễ chịu. Cạnh đó là khu vực tối hơn một chút với bài trí cách điệu đơn giản thanh lịch cùng vài bức tranh khó hiểu. Và nếu như ngoài kia đều có ánh sáng, thì nơi này hoàn toàn u tối.

Đây là khu vực mới mở. Ở đây không dùng đèn mà dùng nến. Nến ở khắp mọi nơi, ánh sáng leo lét hắt bóng lên các bức tường tạo cảm giác rùng rợn. Bài trí ở đây ngập tràn sắc thái u tối. Những món trang trí trên bức tường đầy hoa văn cổ điển đều phủ nét cũ kỹ cổ kính. Các bức tranh vặn vẹo với màu đỏ đáng sợ, tựa hồ ẩn chứa nhưng đôi mắt của các linh hồn đang nhìn theo kẻ vừa đặt chân vào. Những chiếc kệ treo đầy mạng nhện nằm yên vị vài cuốn sách không có tiêu đề. Trên những chiếc bàn ngoài trừ nến thì chỉ có thêm lọ mực và bút lông ngỗng. Khi ngoài kia có âm thanh cây cỏ và tiếng nhạc du dương thì ở đây lại có tiếng gió rít lạnh lùng. Nhiệt độ khá thấp, khiến người ta lạnh run lên được.

Cô phục vụ mời Rin ngồi xuống.

Rin ngồi xuống, lấm lét nhìn xung quanh. Cho tới khi em quay lại, cô phục vụ đã đi đâu mất. Em hốt hoảng nhìn quanh. Nơi này mặc dù đáng sợ, nhưng rộng lớn hơn nhà em nhiều, khiến em rất ngưỡng mộ. Gia đình em nghèo lắm, em chưa bao giờ dám tưởng tới việc mình có thể bước vào một nơi như thế này. Điều này khiến em bối rối khi được mời tới. Em không hề có chủ đích vào đây, là cô phục vụ nói rằng bà chủ của cô ấy muốn gặp em. Em cảm thấy hình như em cũng thật ngây thơ khi dễ dàng tin như vậy.

– Chishika Rin, đúng không?

Rin giật mình, ngẩng đầu tìm theo hướng của âm thanh. Ẩn sâu trong bóng tối rùng rợn, phía trên trần nhà có một cái bóng đen. Tiếng gót giày nện xuống vang lên một cách vang dội. Cái bóng dần bước ra nơi ánh sáng có thể chiếu tới.

Đó là một cô gái tầm hơn hai mươi, tóc đen dài và mắt đỏ rực. Cô ta có đôi môi đen màu đen, hẳn là do son. Cách trang điểm của cô ta cũng đều thiên về màu đen. Cô ta mặc một chiếc váy dạ hội đen đơn giản với chân váy đính đá lấp lánh ẩn hiện hoa văn trắng mờ, khoác một chiếc áo choàng voan mỏng màu đen có hoa văn mạng nhện. Trên đầu cô ta đội một tấm mạng mỏng, có một cái vương miện đen đính đá đỏ. Dù rằng cô ta đi trên trần nhà, nhưng lại cứ như đi dưới mặt đất, tựa hồ trên trần nhà có lực hút vậy.

Rin bị cô gái dọa cho hốt hoảng.

Nghe một tiếng động khẽ, cô gái đã từ trên trần nhà đáp xuống đất. Cô ta kéo chiếc ghế, ngồi xuống đối diện Rin. Cô ta chống tay, nhìn em bằng đôi mắt đỏ dựng đứng đáng sợ. Lúc cô ta hé miệng, em còn trông thấy cả răng nanh. Điều đó làm em sợ đến run rẩy. Cô ta là ác quỷ sao? Cô ta sẽ ăn thịt em chứ?

– Mắt rất đẹp.

Rin ngạc nhiên ngẩng đầu. Cô gái hơi cười, đưa tay tới trước. Làn da cô ta trắng bệch, trắng đến mức có thể so được với người chết.

– Hanaory Yuki, chủ cửa hàng.

Rin rụt rè bắt tay Yuki. Ngoài dự kiến của em là Yuki tỏ ra vô cùng lịch thiệp và không có vẻ sẽ ăn thịt em. Điều đó làm em bình tĩnh hơn không ít. Tuy nhiên loại khí tràng của Yuki vẫn khiến em sợ hãi. Một phần cũng bởi vì em đã quen chính mình sống một cuộc sống thấp hèn, không dám ngẩng đầu nhìn lên người khác. Yuki có vẻ ngoài vô cùng quyền quý, em không thể không lo lắng khi đứng trước mặt một cô gái như vậy.

– Có thắc mắc vì sao tôi muốn gặp em không?

Rin gật đầu như giã tỏi. Yuki cười khẽ một tiếng, hai tay ôm lấy khuôn mặt. Đôi mắt dài hẹp sắc lạnh của cô nhìn chằm chằm Rin.

– Tôi muốn đôi mắt của em. Chúng ta tiến hành trao đổi, điều ước của em sẽ được thực hiện.

Rin không hề nghĩ tới điều Yuki nói là điều này. Em giật mình nhìn tới, bắt gặp ánh mắt ẩn chứa vô cùng nhiều thứ của Yuki em liền lúng túng nhìn nơi khác.

– Điều ước tức là bất cứ thứ gì sao?

– Tất nhiên. Kể cả em muốn làm vua của thế giới này. Bất cứ tham vọng nào của em tôi cũng đều có thể đáp ứng.

Rin lắc đầu nguầy nguậy. Em không có mơ ước cao xa như vậy. Em không muốn làm vua, hay nữ hoàng, hay có cuộc sống cao sang gì. Trong thế giới quan nhỏ bé của em, em chỉ mong muốn có một cuộc sống đủ đầy, không phải đói rét, không phải lo lắng chuyện nay mai. Em còn chưa đủ lớn để mơ ước những thứ xa vời như quyền lực và tiền bạc. Thứ em muốn bây giờ là một gia đình nhỏ bốn người hạnh phúc.

Rin có một gia đình bốn người, bố mẹ em, em và em trai em. Vốn đó là một gia đình nhỏ hạnh phúc, nhưng lại không được như thế. Bố em nghiện cờ bạc rượu chè, nợ nần chồng chất khắp nơi. Mọi gánh nặng gia đình đều đổ hết lên vai mẹ em, nào tiền ăn uống, rồi chỗ ở, rồi chuyện học hành,… đều là mẹ em gánh vác. Nợ nần của bố mà mẹ em vẫn phải làm việc trả dần, trong khi bố cứ không ngừng say sưa đàn đúm. Rõ ràng cả hai người đã ly hôn từ lúc em lên tám, nhưng cả hai vẫn sống chung với nhau. Rin biết, dù là bố em không phải ông bố tốt, nhưng mẹ em vẫn muốn chị em em là hai đứa trẻ có bố. Vì thế nên bà mới nhẫn nhịn, nhịn tới mức gánh cả nợ của chồng.

Rin không muốn mẹ chịu khổ mãi như thế. Em lớn lên lâu quá, em sợ mẹ không đợi được tới ngày em có thể kiếm tiền về giúp mẹ được nữa. Bố mẹ suốt ngày cãi nhau, bây giờ bố mẹ muốn ở riêng rồi. Em biết gia đình có bố cũng như không, vì ông không mang được gì về nhà ngoài những khoảng nợ cả. Nhưng ông không chịu để vợ mang đi cả hai đứa con. Em không nỡ rời xa em trai, cả hai chị em đã quen quấn quýt rồi. Nếu sống với bố cuộc đời em và em trai sẽ tàn lụi, nhưng sống với mẹ cả hai sẽ là gánh nặng. Dù sao bố cũng không chịu để mẹ mang đi cả hai đứa con.

Rin siết chặt tay.

– Em muốn bố em trở thành một người đàn ông tốt. Em muốn có một gia đình hạnh phúc, bố mẹ hòa thuận với nhau.

Yuki chìm vào trong tĩnh lặng. Rin hồi hộp nhìn cô. Cô cười một tiếng, lắc đầu. Hình như trong đôi mắt đỏ còn vương hơi nước.

– Vì sao lại có nhiều người có được gia đình như vậy chứ? Mình còn phải đi giúp họ có một gia đình hoàn chỉnh… Thật ghen tị… – Yuki lẩm bẩm.

Rin không nghe rõ Yuki nói gì, em tròn mắt không hiểu. Yuki nhanh chóng khôi phục khuôn mặt cũ. Cô cười nhạt một tiếng

– Có thể thực hiện, nhưng em sẽ phải mất đi đôi mắt.

Rin chần chừ một lát, rồi em quả quyết gật đầu. Chỉ một đôi mắt có là gì chứ. Một đôi mắt mà thôi, không đáng là gì so với hạnh phúc gia đình.

– Thành giao. Cái giá sẽ ứng nghiệm sau khi điều ước được thực hiện. Em có thể quay về. Hãy đến cửa hàng khi em gặp rắc rối.

Yuki đứng dậy. Rin cũng lúng túng đứng. Yuki dẫn Rin đi ra, nhưng không rời khỏi cái khu u ám không người này. Em thấy Yuki đi lên trên bức tường, có hơi hoảng hốt nên liền rời đi. Cô phục vụ rất nhanh đón em và đưa em ra khỏi cửa hàng. Cô phục vụ còn lại trong cửa hàng còn rất tốt bụng cho em một túi bánh quy và hai hộp sữa. Cô ấy nói là của bà chủ căn dặn, làm cho Rin cảm thấy Yuki kỳ thật cũng không có xấu xa, chỉ là trông qua có mấy phần đáng sợ mà thôi.

Rin vui vẻ cầm bánh quy và sữa chạy về nhà. Không hề nề hà bên ngoài bẩn thỉu và cánh cửa cũ kỹ của ngôi nhà, em mở cửa chạy xộc vào nhà. Căn nhà nhỏ miễn cưỡng kê khai chỉ được có ba phòng: một phòng ngủ kiêm cả nhà bếp và phòng tiếp khách, một nhà vệ sinh kiêm phòng tắm và một căn gác chứa đầy đồ không dùng để làm gì khác được.

Lúc Rin vừa reo vui vừa chạy vào nhà thì mẹ em đang nấu bữa tối, còn em trai của em thì ngồi làm bài tập trên chiếc bàn gỗ thấp lẹt đẹt. Rin không dám nói mẹ cuộc trao đổi của mình với Yuki mà chạy về phía em trai khoe bánh và sữa. Cậu em trai tám tuổi nhìn thấy bánh quy và sữa thì vô cùng vui mừng, không quản chị tìm ở đâu ra liền mắt long lanh muốn được ăn. Rin rất hào phóng đổ bánh quy ra nhường hết cho em, chính mình chỉ lấy một hộp sữa. Nhìn em trai vui vẻ, trong lòng em rất thỏa mãn. Em trai em, cả em nữa, chưa từng nhìn thấy số bánh quy nhiều thế này. Mùi bánh bốc lên rất thơm, tuy bánh không có nóng nhưng vẫn đầy sức quyến rũ với trẻ con.

Người phụ nữ cau mày, tắt bếp. Bà tiến lại ngăn con trai ăn bánh, nhìn con gái bằng ánh mắt nghiêm khắc. Bà còn nhớ vừa chiều Rin chạy ra khỏi nhà còn buồn đến mức nào. Tuy rất lo lắng nhưng bà hiểu rõ tính tình của Rin. Em rất mạnh mẽ, bà biết em sẽ không làm chuyện dại dột. Bà đã đi tìm em, sau đó thấy em ngồi khóc trước một cửa hàng mới lẳng lặng bỏ về. Bà không tin em có thể nhanh chóng vui vẻ lại. Nhất định là đã có chuyện gì đó.

– Rin, con lấy số bánh và sữa này ở đâu ra?

Rin lúng túng. Em đặt hộp sữa xuống cái bàn gỗ thấp, nhỏ giọng:

– Lúc chiều con ở trước một cửa hàng, là bà chủ cửa hàng sai nhân viên tặng con… Chị ấy rất… hiền…

Rin lén lút nhìn mẹ, có hơi chột dạ. Mặc dù em nói thật cả, nhưng có một câu cuối em không chắc lắm vì Yuki trông không hiền lành gì. Như sợ mẹ không tin, em lại tiếp tục biện hộ:

– Con có thể dẫn mẹ tới đó hỏi!

Người phụ nữ nghi ngờ nhìn con. Bà nắm tay Rin.

– Rin à, tuy gia cảnh nhà mình khó khăn nhưng mẹ vẫn nuôi được hai chị em con. Con đừng nghe lời người lạ dụ dỗ, làm chuyện xấu…

Rin giật mình kích động rút tay ra. Hành động của em ngắt ngang lời mẹ. Em đứng bật dậy giải thích:

– Con không làm chuyện xấu! Mẹ vẫn luôn dạy con làm người tốt, con tự hào con vẫn luôn không làm sai điều gì! Bánh quy thật sự là được tặng mà! Con trước giờ không có nói dối mẹ, mẹ không tin con sao?

Mắt thấy con gái muốn khóc nữa, người phụ nữ bắt đầu mềm lòng. Bà thở dài gật đầu.

– Được rồi, mẹ tin con. Ngồi xuống đi, mẹ dọn cơm ra ăn rồi hai chị em con cùng ăn bánh quy. Con trước giờ cũng chưa từng ăn bánh quy mà.

Vừa nói người phụ nữ vừa lấy một hộp sữa đưa cho con trai. Rin ngoan ngoãn ngồi xuống bên bàn. Cậu em trai của em cất sữa qua một bên và đổ bánh quy vào trong túi giấy gói cẩn thận. Ba mẹ con bắt đầu ngồi ăn bữa tối. Rin vui vẻ kể lại cửa hàng đó trông đẹp như thế nào, và thái độ của những cô phục vụ tốt ra sao. Em cũng không quên ca ngợi Yuki vì sự tốt bụng của cô. Điều đó khiến mẹ em phải cười bất đắc dĩ. Rin còn ngây thơ quá, chỉ cần người ta đối tốt với em một chút em liền sẽ cho rằng người ta là người tốt. Bà không tin lại có người tự nhiên cho không ai cái gì, ngày mai đưa các con đi học bà sẽ tìm tới cửa hàng kia hỏi thử xem sao.

Ngoài trừ huyên thuyên về cửa hàng kia, Rin còn hỏi về bố. Mẹ em trả lời qua loa, rồi ba mẹ con ăn bánh quy. Mẹ của Rin còn sợ trong bánh có gì, nhưng cũng không có phát sinh cái gì dị thường sau đó. Ba mẹ con cùng nhau ngủ, qua buổi sáng bà mẹ liền chuẩn bị đi làm và đưa các con đến trường. Rin lý ra có thể đưa em đi học rồi, nhưng trường học ở khá xa và xe đạp của em đã phải đem đi cầm. Sau đó như đã dự định, người phụ nữ khốn khổ ghé qua cửa hàng Ước Vọng một chút.

Thái độ của người phục vụ rất tốt, giống như Rin đã nói. Người phụ nữ không phải đợi lâu đã gặp được Yuki. Không giống như lời miêu tả sống động của Rin về một chị gái xinh đẹp căng tràn sức sống, Yuki xuất hiện với vẻ ngoài là một cô gái tầm ba mươi và trông khá ốm yếu. Thấy bà, đôi môi tái nhợt mới nở nụ cười hiền lành. Cô tự giới thiệu và làm động tác mời với người phụ nữ vừa đứng dậy khi thấy mình, đi tới ngồi đối diện.

– Tôi rất ngạc nhiên khi chị tới đây đấy.

Người phụ nữ có hơi lúng túng. Mất một lúc bà mới mở miệng:

– Về việc Rin…

Yuki mỉm cười, giơ tay ngăn cản lời của người phụ nữ. Cô lắc đầu, chống tay ôm má nhìn ra bên ngoài khu vườn tràn ngập ánh sáng.

– Tôi chỉ cho Rin bánh quy thôi, không có ý xấu. Trông con bé có vẻ khổ sở, giống với tôi ngày trước. Tôi cũng không có được gia đình toàn vẹn nên có phần cảm thông với tình cảnh của con bé.

Nghe Yuki nói, người phụ nữ mới an tâm phần nào. Đồng thời, bà ta cũng không khỏi áy náy không biết nói sao. Yuki đưa ánh mắt nhìn qua.

– Rin cần một gia đình toàn vẹn. Vì con bé, tôi nghĩ chị nên làm lành với chồng. Tôi biết chồng chị không phải người đàn ông tốt, nhưng ít nhất ông ấy vẫn yêu thương con của mình. Nếu không vì thế, ông ta đã sớm vứt bỏ ba mẹ con để cao chạy xa bay. Nói không chừng khốn nạn hơn thì ông ta đã bắt hai chị em Rin đi bán.

Người phụ nữ im lặng. Bà cũng biết điều đó. Tuy không đúng hoàn toàn, nhưng cũng không sai hoàn toàn. Nhìn thấy ông ấy trước mặt con cũng biết nể mặt không đánh bà, rồi thỉnh thoảng về nhà còn dỗ dành nói chuyện với con là bà biết. Tuy trên người không có tiền, đôi lúc ông ta vẫn lấy tiền mà thỉnh thoảng mới thắng bạc một lần để cho con tiêu vặt. Kỳ thật bà cũng muốn nhưng không có tiền cho con tiêu vặt, chỉ có ông ấy mới không nghĩ chuyện nay mai mà cho hai đứa con tiền. Vì thế bà cũng ít lo con không có tiền trong người lúc cấp bách. Qua mấy điều nhỏ nhặt ấy, bà biết ông ấy cũng thương con. Chỉ là bà không biết phải làm thế nào với người đàn ông nghiện bài bạc rượu chè đó nữa. Bà đã sớm chết tâm rồi, không muốn nghĩ nữa. Nếu không phải vì hai đứa con thơ dại phải tội không có bố, bà đã sớm bỏ chồng mà đi rồi.

– Thử nhờ ông ấy đưa đón con xem? Những chuyện kiếm tiền có lẽ chị không nhờ được, nhưng ông ấy thương con thì hẳn là chút chuyện này sẽ không ngại.

Người phụ nữ ngẫm nghĩ, không đáp lại. Sau đó nhìn đồng hồ rồi nhanh chóng rời đi. Yuki tặng bà thêm một túi bánh quy coi như quà cho hai đứa trẻ. Bà cảm kích nhận bánh, sau đó nhanh chóng tới chỗ làm.

Suốt cả buổi ở chỗ làm bà không ngừng nghĩ tới lời Yuki nói, sau đó quyết định thử. Dù sao cũng không mất gì. Lúc tan làm trở về thấy chồng đang lục lọi trong nhà tìm xem có tiền không, bà chỉ biết thở dài. Nhưng chút hy vọng khiến bà mở miệng nhờ chồng. Ông ta cằn nhằn mấy câu, nhưng cũng lấy xe đi đón con. Điều đó làm bà cảm thấy kỳ thật vẫn có chút hy vọng.

Người đàn ông chạy xe đến trường tiểu học đón con trai trước rồi mới tới trường trung học đón con gái. Chút men rượu khiến ông ta đi không vững vàng lắm. Nhưng biết sau lưng mình còn có con trai, ông ta đi rất chậm, mấy lần còn cố tình dừng lại rửa mặt cho tỉnh táo.

Tới trường trung học, nhìn thấy con gái mặc đồng phục dựa vào cổng trường đợi, trong lòng người đàn ông có hơi chùn xuống. Ông ta sững mất một lúc, suy nghĩ có phần mơ hồ. Không biết nghĩ gì mà ông ta lại dựng xe, dặn con trai đứng đợi rồi đi về phía con gái. Nhìn thấy ông, cô bé không những không tỏ vẻ xấu hổ vì bề ngoại luộm thuộm của bố mà còn vui vẻ chạy đến. Trong hơi men của rượu bia, ông ta nghe thấy con gái gọi mấy tiếng bố, còn cười rất tươi. Hình như con gái rất vui vì ông tới đón. Kể ra, từ hồi con bé đi học, ông chẳng có lấy một lần đưa đón…

Lần đầu tiên Rin được bố tới đón, em vui lắm. Dù rằng tất cả các bạn học đều nhìn, nhưng em cũng không ngại. Dù sao với gia cảnh của em thì em sớm đã phải chịu nhiều ánh mắt kỳ quặc. Không bị bắt nạt với em đã là may mắn rồi.

– Bố! Bố đến đón con sao?

Người đàn ông gật đầu, tay run rẩy vì còn say đưa lên xoa đầu Rin. Em rất tận hưởng bàn tay này. Dù bố em là một người đàn ông chẳng ra sao, nhưng ít nhất ông vẫn không làm gì sai với em. Ông chưa từng mắng hay đánh em, cũng chưa từng đánh mắng mẹ trước mặt em. Thỉnh thoảng ông còn nói với em về ước mơ, ấp ủ trong em rất nhiều lý tưởng nữa. Nếu ông không nghiện cờ bạc rượu chè, Rin tin nhất định ông sẽ là người bố tốt nhất trên đời.

Trong hơi men, người đàn ông nhìn thấy mắt con gái long lanh. Ông đứng sững ở đó, trong đầu trống rỗng. Chẳng biết từ bao giờ mà ông đã trở thành một gã đàn ông khốn nạn rồi. Vậy mà con gái vẫn không ghét bỏ ông, vẫn còn thương ông như vậy…

– Bố!

Chiếc xe ô tô nhỏ mất thắng lao tới phía cổng trường. Rin dường như chưa kịp nghĩ đã đẩy bố ra. Tiếng động va chạm lớn làm người đàn ông như ngay lập tức tỉnh rượu. Ông ta quay đầu nhìn, lập tức lao tới chỗ con gái. Xung quanh bắt đầu tụ tập tới gần đó. Lập tức có tiếng động của xe cấp cứu.

Thằng bé tám tuổi bên cạnh chiếc xe máy còn đang kinh hoảng không được ai để ý tới. Nó vẫn chưa rõ chuyện gì hoang mang nhìn tới, muốn đến xem, nhưng lại nhớ bố dặn đứng cạnh xe. Nó gấp gáp đi vòng tròn.

– Cô chủ, vì sao cô để ý gia đình này như vậy?

Yuki nhìn về phía mặt trời đã tắt nắng, tay kéo thằng bé tám tuổi về phía mình. Cô mỉm cười.

– Có lẽ là vì cảm thấy cảm thông với Rin đi…

Hai cô phục vụ, lúc này mặc thường phục, không nói gì thêm nữa. Yuki nhìn người đàn ông lên xe cấp cứu với con gái, bất đắc dĩ cười lắc đầu. Đầu óc ông ta vốn là chìm trong men say, cho dù vì tai nạn tỉnh táo lại thì cũng không nhất định là sẽ minh mẫn. Hiện tại nhìn xem, bỏ quên cả con trai. Điều này khiến cho Yuki cười khổ. Cô nắm thằng bé tám tuổi, nói vài lời ngon ngọt…

Chiếc xe cấp cứu chạy tới bệnh viện, Rin được đưa vào phòng cấp cứu. Người đàn ông đứng trước cửa phòng hồi lâu, đờ đẫn ngồi xuống ghế. Chưa được một lúc, vợ ông ta chạy tới. Bà nhìn qua cửa phòng cấp cứu, hy vọng thấy được thứ gì bên trong. Sau đó thì bà quay sang chồng, trong tức giận liền túm lấy cổ áo xộc xệch của ông ta lôi dậy.

– Rin bị làm sao vậy? Con bé rốt cuộc là bị làm sao?!?

Người đàn ông im lặng không nói. Người phụ nữ bất lực buông tay. Bà xoa trán, rồi nhìn quanh.

– Thằng bé đâu rồi? Con trai tôi đâu?

Lúc này người đàn ông mới phản ứng. Nhưng trong lúc chưa kịp phát sinh cái gì, trong hành lang trắng tĩnh lặng của bệnh viện đã xuất hiện tiếng động. Hai người vừa nhìn qua liền thấy Yuki, vẫn một bộ dạng lúc sáng người phụ nữ thấy nhưng có sức sống hơn, dắt theo thằng bé tám tuổi đi tới. Thằng bé trông vẫn khỏe mạnh, mắt đỏ hoe, tay cầm một hộp sữa. Vừa thấy mẹ nó liền bỏ tay Yuki ra chạy ào tới. Người phụ nữ liền ôm lấy con, xoay thằng bé một vòng kiểm tra.

Yuki bước tới. Cô không nói gì với người phụ nữ mà nhìn người đàn ông. Ông ta thở phào khi thấy con trai an toàn, nhưng trong lòng xem chừng vẫn còn cắn rứt. Yuki im lặng mất một lúc. Lý ra cô chỉ cần biến người đàn ông này thành người bố mà Rin muốn, rồi sau đó lấy mắt của em đi là xong, cô không cần phải xem chừng hết mấy chuyện này. Thế nhưng mà, cô lại không nhịn được lo lắng cả chuyện như vậy sẽ không quá chân thực, vì thế tự nguyện dàn xếp câu chuyện chân thực nhất có thể. Bây giờ cô tác động phép màu của mình lên người đàn ông này, ông ta bắt đầu thay đổi từ giờ thì sau khi Rin tỉnh lại điều ước đạt được mới thấy mình hy sinh đôi mắt là đáng giá.

– Ông biết phải làm gì rồi chứ?

Người đàn ông chợt ngẩn ra, sau đó bất động. Người phụ nữ nghi ngờ nhìn qua. Yuki cúi đầu chào bà, sau đó quay lưng rời đi. Bà nhìn chồng, muốn hỏi cuối cùng lại thôi. Dù sao bà cũng không nên hy vọng gì vào gã đàn ông này mới đúng.

Trong lúc người phụ nữ còn đang dằn vặt oán trách đủ điều, một cô y tá chạy đến.

– Người giám hộ của Chisaki Rin đúng không ạ? Một cô gái đã chi trả toàn bộ viện phí và cả tiền dự phòng cho chi phí phát sinh. Mời chị ký vào giấy xác nhận ạ.

Người phụ nữ kinh ngạc. Nhưng không nghĩ được nhiều, bà lập tức ký vào giấy. Cô y tá rời đi ngay. Cả hành lang trắng toát chỉ còn lại ba người, tiếng bước chân vang dội của người phụ nữ càng tô đậm sự tĩnh lặng nặng nề. Phải thật lâu sau thì phòng cửa phòng cấp cứu mới mở ra. Người phụ nữ nhanh chóng lao tới.

– Bác sĩ! Rin thế nào rồi?

Vị bác sĩ tháo khẩu trang, thở dài.

– Chúng tôi đã cố gắng hết sức, cô bé chỉ cần nghỉ ngơi hồi phục lại sẽ không có di chứng gì. Chỉ là đôi mắt không cứu được.

Nói rồi vị bác sĩ thở dài bỏ đi. Người phụ nữ thẫn thờ buông thõng hai tay. Thằng bé tám tuổi ngây ngốc bên hàng ghế, mặt đầy lo sợ. Người đàn ông siết chặt bàn tay.

– Rin…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN