50 Điều Ước Tới Thiên Thần - Chương 8: Điều ước của Nana
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
183


50 Điều Ước Tới Thiên Thần


Chương 8: Điều ước của Nana


Nana bước vào cửa hàng, đặt túi xách xuống bàn. Em ngồi xuống, vị trí cạnh cửa sổ. Ngoài kia trời đang rơi lất phất những giọt mưa đầu mùa. Lại sắp vào đông, ngẫm lại hình như cũng đã gần một năm từ lúc anh trai em bỏ nhà ra đi…

– Xin lỗi quý khách, chuyện đó là không thể được ạ. Cửa hàng có quy định riêng về các món hàng đặt biệt.

Nana nhìn qua chỗ ồn ào, nơi các vị khách khác cũng đang chú ý tới. Một cô gái lớn tiếng với cô phục vụ, và cô phục vụ đó chỉ cúi đầu xin lỗi chứ không hề tỏ ý sẽ nhượng bộ. Có vẻ cô nàng này muốn mua gì đó, nhưng nhân viên cửa hàng lại không chịu bán.

– Bao nhiêu tiền tôi cũng trả!

– Thưa quý khách, tôi đã nói rõ là chúng tôi không bán bằng tiền.

– Thế mấy người muốn có cái gì? Cái gì tôi cũng có!

– Thứ chúng tôi muốn, quý khách không có.

– Làm gì có thứ tôi không có chứ!

Nana nhíu mày. Thứ gì quan trọng đến mức mà nhất định phải mua cho bằng được thế?

– Ồn ào quá! Im đi!

Nana rùng mình. Giọng nói trầm đầy khó chịu của cô gái khiến cô nổi cả da gà. Nhưng điều kỳ lạ là không vị khách nào phản ứng với nó. Cái giọng nói đầy sát khí đó, nó quẩn quanh không gian và dày đặc ác ý.

Cô gái kia hình như cũng nghe được. Cô ta run rẩy nhìn qua. Ngồi gần chỗ cô ta đứng, một cô gái tóc tém, với lối ăn mặc khá đơn giản, đứng dậy. Cô phục vụ cúi đầu với cô ta, và những vị khách đang chú ý liền quay đi như thể mọi chuyện đã kết thúc. Cô gái tóc tém thì thầm gì đó, rồi cô gái vừa rồi vẫn lớn tiếng bỗng đờ đi. Cô ta đeo lại túi xách và đi ra khỏi cửa hàng một cách im lặng như một người bị thôi miên.

Nana kinh ngạc vì điều này. Cửa hàng này có gì đó rất lạ. Em cảm thấy được quanh đây có gì đó u uất, dù rằng chỗ em ngồi được bài trí tươi sáng. Hình như là bởi cô gái tóc tém kia, em linh cảm như vậy.

– Quý khách dùng gì ạ?

Nana chần chừ một chút khi nhìn menu. Cô phục vụ cười tươi đứng đợi em. Có vị khách khác vào cửa hàng. Cô ta nhìn theo, và rồi cúi đầu với em.

– Quý khách cứ từ từ lựa chọn ạ.

Nana tùy tiện gật đầu. Người phục vụ rời đi. Em nghe tiếng bước chân, và khi em ngẩng đầu lên thì cô gái tóc tém đã ở trước mặt em.

– Chanh muối thử xem?

Nana nhìn chằm chằm cô ta. Cô ta vuốt lại mấy sợi tóc rơi xuống trước mặt, hơi cười.

– Sao thế?

Nana lắc đầu. Em hơi ấn tượng một chút, vì trong nhóm nhạc của anh trai em có một chị tóc tém.

Anh trai em bỏ nhà ra đi vì bất đồng quan điểm với bố để tiếp tục ca hát khắp các con phố. Và bố em tức giận vì anh lựa chọn loại nghề nghiệp rẻ tiền như hát rong thay vì thừa kế gia sản nên trong lúc tức giận đã từ mặt anh. Bây giờ thì em phải gánh vác mọi hy vọng từ bố mẹ. Em không phiền vì điều đó, nếu là để anh của em có thể theo đuổi ước mơ. Nhưng em nhớ anh. Hơn nữa, ngoài kia bao nhiêu sóng gió, em rất lo lắng. Ba mẹ cũng nhớ anh nữa, nhưng lại không đi tìm. Anh ra đi lâu rồi, chưa về thăm lại nhà bao giờ. Trong nhà thiếu anh chẳng có lúc nào là có được hạnh phúc vẹn toàn.

– Có vẻ em cần tìm người quen.

Cô gái tóc tém ngồi xuống. Nana không có ý kiến gì. Em không khó chịu lắm. Rồi cô gái ngồi trước mặt em giơ tay.

– Hanaory Yuki, chủ cửa hàng.

Nana hơi kinh ngạc. Em không ngờ cô gái này lại là chủ cửa hàng. Với một vẻ thanh lịch trong cửa hàng, trông cô ta không có vẻ gì là người đã thiết kế ra nó.

– Aramaki Nana.

– Rất vui được làm quen, Aramaki – san.

Nana bắt tay Yuki. Yuki mỉm cười. Cô phục vụ lại gần, em tùy tiện gọi nước chanh muối. Em chỉ ghé qua đây một cách tình cờ thôi. Em không hy vọng gì có thể gặp được ai đó. Dù sao trong gần một năm này em vẫn đi khắp các cửa hàng, nhưng chưa gặp được lần nào.

Thật khiến em mất hy vọng.

– Tôi nhớ là tôi khá ấn tượng với một chàng trai cùng họ với em. Anh ta hát rất hay, tôi rất thích.

Nana lập tức nhìn Yuki. Em thấy Yuki cười đểu cáng. Dường như em cảm thấy em bị lừa. Nhưng Yuki rất nhanh thu lại nụ cười đó.

– Em là gì của Aramaki Arata – san?

Nana nhìn Yuki không chớp mắt. Biết tên anh trai em, vậy là đã từng gặp. Hơn nữa còn có thể là từng trò chuyện rồi. Có thể em sẽ biết được tin tức của anh nhờ cô ấy. Hay ít nhất, em cũng biết được anh có sống tốt hay không.

Cô phục vụ mang ly nước chanh muối tới, đặt xuống bàn rồi cúi người và rời đi.

– Em là em gái anh ấy. Hanaory – san, chị…. biết anh ấy?

Yuki nhún vai.

– Không quen.

Nana chớp mắt, nghĩ mình nghe nhầm. Yuki cười nhẹ một tiếng, đưa tay vuốt tóc của Nana qua một bên.

– Nhưng có thể khiến em gặp cậu ta.

Nana nắm lấy cổ tay Yuki.

– Chị biết anh ấy ở đâu?

Đáy mắt che giấu chế nhạo, Yuki lặng lẽ thu tay lại và ngồi ngay ngắn trên ghế.

– Không biết, nhưng cũng có thể biết.

Nana đến phát điên lên được với cách nói chuyện của Yuki. Em sốt ruột gõ ngón tay lên bàn.

– Vậy chị tìm được anh ấy?

Yuki đặt hai tay lên bàn, ôm má.

– Dễ thôi. Chỉ cần em lấy sức khỏe ra đổi.

Nana mở lớn mắt.

– Gì cơ?

Yuki chỉ ngón tay ra bên ngoài.

– Như em thấy đấy, đây là cửa hàng Ước Vọng. Ở đây ngoài cà phê, hoa và vật lưu niệm, chúng tôi còn bán điều ước cho mọi người. Và tất nhiên buôn bán phải có trao đổi.

Nana nắm chặt tay cân nhắc. Gần một năm qua em không thể nào tìm được anh em. Sức của em bé nhỏ, em chỉ có thể lang thang khắp các con phố với hy vọng nhỏ nhoi. Nhưng đã một năm rồi, em hoàn toàn không còn niềm tin nữa. Nếu như lần này… Em cũng không có thiệt thòi gì…

– Được, em đồng ý.

– Giao dịch hoàn tất. Cảm ơn đã ghé cửa hàng.

Yuki đứng dậy và rời khỏi bàn. Nana lại không chú ý điều đó. Em ngồi thẳng lưng, và im lặng nhìn vô định. Có gì đó đang tác động lên em. Em cảm thấy mơ màng. Giống như cô gái lớn tiếng trong cửa hàng vừa rồi, em nghĩ em bị thôi miên. Và em cũng biết cô gái kia muốn gì rồi. Là một điều ước.

Nana ngồi đó một lúc, cầm túi xách và rời khỏi cửa hàng.

Yuki dựa vào quầy tiếp tân, nhìn theo. Cô níu tay cô phục vụ lại.

– Không sao, cô ấy cũng chưa uống mà. Xem như quà khuyến mãi đi~~

Cô nhân viên nhìn Yuki.

– Hình như cô chủ rất vui?

Yuki chỉ nhún vai không đáp. Cô với tay lấy điện thoại bàn trên bàn tiếp tân. Không quay số gì cả, cô chỉ bỏ ống nghe điện thoại lên tai nghe. Một lúc sau, cô hơi cười. Và bằng một chất giọng nhẹ nhàng niềm nở nhất như một nhân viên phục vụ khách, cô bắt đầu nói chuyện.

– Xin chào, Aramaki Arata – san phải không ạ? Rất vui được nói chuyện với anh. Tôi gọi điện để thông báo với anh rằng em gái anh là Aramaki Nana – san sắp chết. Anh không cần thắc mắc chuyện gì, chỉ cần sớm tới bệnh viện trung tâm thành phố một chút để nhìn mặt em gái lần cuối. Cảm ơn anh đã dành thời gian~.

Yuki cúp điện thoại và nhìn ra ngoài. Bên ngoài mưa vẫn chưa dứt. Và trong làn mưa đó, Nana đã biến mất từ khi nào.

– Không cần ô luôn sao? Sẽ ốm đó nha…

Yuki nói không sai, Nana ốm thật.

Từ cửa hàng quay trở về, Nana cứ như người mất hồn. Lững thững bước một hồi đến bậc cầu thang cũng không lên được. Sau cùng người làm đưa em về phòng, em sốt cao mê man. Bọn họ không dám tự định đoạt cái gì, liền gọi cho ba mẹ em quay trở về.

Nana lúc mê man nghe thấy có tiếng nói bên tai. Hình như nói với em rằng, mộng này cũng là một loại khuyến mãi, em nên hưởng thụ. Em mơ thấy ngày tháng trước kia của gia đình, vui vẻ và hạnh phúc. Người anh em yêu quý nhất vẫn còn ở nhà, yêu thương em. Anh hát cho em nghe, anh đàn guitar và cười nói với em. Ba mẹ và anh không có tranh cãi, vô cùng hài hòa. Mọi thứ chân thực đến từng đường tơ kẽ tóc. Nhưng em vẫn biết, đây là mộng. Có điều dù là mộng thì em cũng muốn ở lại lâu thêm một chút nữa.

Em muốn lạc vào trong vòng tuần hoàn này mãi mãi…

Nana sốt cao không giảm, được đưa vào cấp cứu. Người ta không tìm được em rốt cuộc bị bệnh gì, các bác sĩ đều lắc đầu. Ba mẹ em lo lắng không thôi, cuống quýt khắp nơi. Em càng yếu ớt, trong nhà càng hỗn loạn. Tối ngày thứ hai, em hạ sốt. Nhưng em nằm trên giường bệnh, đã trông như là một cái xác chết.

Tối đó, ba mẹ em không dám về nhà. Hai ông bà ngồi cạnh giường bệnh, không khí u ám nặng nề phủ lên không gian tĩnh lặng. Im lặng tuyệt đối đè nặng lên tâm tình của hai ông bà.

Có tiếng bước chân vội vã trên hành lang. Và cửa phòng bệnh mở ra.

– Nana!

Hai ông bà giật mình nhìn qua cửa. Thiếu niên đứng đó vẫn trông giống hệt như năm nào. Cả người anh mồ hôi nhễ nhại. Anh vội thở cho kịp, ngẩng đầu.

– Ba! Mẹ! Nana tại sao lại như vậy?

Hai ông bà lúng túng không biết nói sao. Arata đi về phía giường bệnh. Cô em gái của anh nằm lặng yên không tiếng động. Hơi thở vẫn còn, nhưng khuôn mặt đã trắng bệch. Anh cầm lấy bàn tay, một bàn tay lạnh ngắt. Đôi môi khô, và cơ thể chẳng chút hơi ấm. Hai ngày thôi, mà hình như em đã gầy đi. Anh thấy sống mũi cay cay, và bên cạnh anh có tiếng sụt sịt.

Tiếng gót giày phá tan sự tĩnh lặng của không gian. Và nó cũng mau chóng dừng lại. Không ai trong phòng chú ý tới nó. Nhưng có tiếng gõ cửa.

– Xin chào, tôi là Hanaory Yuki. Tôi đến đây để xác nhận điều ước của cô Aramaki Nana đây đã được thực hiện. Sau khi gặp mặt không có tranh cãi. Được rồi, vậy coi như là thành công rồi.

Cô gái đứng ở cửa tươi cười. Đó là một cô gái có tóc đen dài, mắt đen cùng với làn da trắng bất thường. Cô ta trang điểm khá đậm, nhất là màu môi. Cô ta mặc váy đen thanh lịch, đầu đội một cái mũ pillbox phối lưới đen. Trông cô ta cứ như là đi dự đám tang vậy.

Arata nhận ra giọng nói của Yuki. Anh xông về phía trước.

– Là cô đã gọi cho tôi! Cô hại Nana đúng không? Cô là ai? Cô muốn gì ở chúng tôi?

Yuki mỉm cười. Cô lắc đầu.

– Tôi chỉ thực hiện mong muốn của cô Aramaki Nana đây mà thôi. Cô ấy đã đến cửa hàng của tôi, dùng sức khỏe để đổi lấy sự hòa thuận của anh với ba mẹ. À, cô ấy sẽ không chết đâu, tôi đùa với anh đấy. Cái giá là sức khỏe thôi chứ không phải cái chết. Bởi vì lần này cái giá ứng nghiệm trước khi điều ước được thực hiện nên tôi đã có vài món quà khuyến mãi coi như là đền bù đấy.

– Cái… gì? Điều ước?

Yuki cúi đầu chào với người nằm trên giường bệnh phía đối diện.

– Cảm ơn đã ghé cửa hàng. Thời hạn sử dụng quà khuyến mãi đã hết, tiếp theo sẽ là những cơn ác mộng của cô.

Ba người trong phòng mở lớn mắt, nhất thời không thể tiếp thu. Yuki lùi một bước và khuất bóng sau cánh cửa. Arata giật mình vội đuổi theo, nhưng quanh hành lang bệnh viện không có ai cả. Hơi lạnh từ đâu thổi qua, anh rùng mình buồn rầu quay trở lại trong phòng bệnh.

Bóng tối lạnh lẽo bao trùm ngoài khung cửa sổ, mưa rơi lất phất. Bầu trời đầy mây đen, cuồn cuộn gió. Cái tối đen của đêm nay, hệt như ác mộng Nana đang phải chịu đựng trong cơn mơ. Chỉ là bóng đêm này chỉ tồn tại trong đêm, còn ác mộng của em sẽ kéo dài đến vĩnh viễn…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN