Đích Nữ Bình An
Chương 27
Sau lại thấy Dương thị dầu muối không vào liền mất tính nhẫn nại: “Ngươi cũng là chủ mẫu trong một viện, sao không biết nói đạo lí như vậy? Tam Phòng người ta gả khuê nữ đi làm thiếp thất còn không thấy ngang ngược buồn phiền như ngươi, ngươi nói xem mấy năm nay đã cống hiến gì cho cái nhà này, gặp phải chuyện thì không có chủ kiến gì, ngay cả Trương di nương ngươi cũng không sánh nổi, người ta cũng biết quan hệ lợi hại trong này.”
Dương thị cũng có chút tuyệt vọng, nàng một mặt nhẫn nhịn kết quả lại thành không có chủ kiến, là người không có cống hiến gì, nghĩ đến đây không khỏi lạnh cả tim: “Gia, ngươi nói chuyện phải dựa vào lương tâm, vài năm nay ta đối với ngươi, đối với cái nhà này như thế nào đều có nhật nguyệt chứng giám. Cái khác ta không cầu, ta chỉ cầu Thập Tứ Nương có thể gả cho người đứng đắn trải qua cuộc sống vui vẻ, không phải chịu khổ như Lục Nương của Tam Phòng mà thôi.”
Phùng Ngũ Gia vừa nghe liền phát hỏa, không khỏi quát Dương thị nói: “Nghiêm gia không phải là người đứng đắn à? Ngươi nói như vậy không phải đẩy ta vào chỗ chết đắc tội với người ta à? Còn Tam Phòng, sao Lục Nương lại chịu khổ, ngươi chỉ ăn nói linh tinh, không gây chút chuyện chọc người không thoải mái thì ngươi không bỏ qua có phải hay không? Tạm thời ngươi nói gì cũng vô nghĩa, chuyện này cứ quyết định như vậy đi, ngày mai ta bảo Tứ tẩu tìm người đi hoà giải, ngươi đừng quên cho người của Tứ tẩu ta phong bao.”
“Tối nay ta đi chỗ Trương di nương.”
Nhìn Phùng Ngũ Gia đá cánh cửa đi ra ngoài, Dương thị suy sụp ngồi sững trên mặt đất, thất thanh khóc rống lên.
Sáng sớm ngày thứ hai, Dương thị với vành mắt cuồng thâm đi Nghênh Tường viện, vừa tới thượng phòng ở đại sảnh liền thấy Nhị phu nhân cùng Tứ phu nhân đang ngồi ở trước mặt lão thái thái, tươi cười nói chuyện cùng bà, thấy Dương thị vào cửa, mấy người cũng thu bớt nụ cười.
Nhị phu nhân mặc bộ y phục có lớp áo ngoài bằng gấm trắng hoa cúc vàng, cầm trong tay ly trà nhẹ đưa lên uống, dùng khăn lụa không để lại dấu vết nhẹ lau khóe miệng, nhìn Dương thị trong mắt lộ ra một tia khinh thường, ngay sau đó lại cười cười: “Ngũ đệ muội thật sớm a.” Làn da mịn màng sáng bóng, không chút nào nhìn ra nàng đã bốn mươi tuổi.
Dương thị thấy Nhị phu nhân cùng Tứ phu nhân đều ở thượng phòng, trong lòng mơ hồ có loại dự cảm xấu, hướng về lão thái thái cùng hai vị tẩu tẩu hành lễ.
“Nương, ngài cần phải làm chủ cho Thập Tứ Nương nhà ta. . . . . .” Dương thị còn chưa nói hết, Tứ phu nhân đã cười khẽ một tiếng, tiến lên cầm tay của nàng.
“Ngũ đệ muội, ta cũng đã nói qua chuyện của Thập Tứ Nương, ngươi yên tâm, lão thái thái lên tiếng, đồ cưới của Thập Tứ Nương cũng không kém Tứ Nương của ta đâu, lão thái thái đau lòng Thập Tứ Nương nên muốn xuất tiền của mình, mới vừa rồi ta cùng Nhị tẩu còn nói lão thái thái thiên vị, không thuận theo bà đấy.”
Lão thái thái cùng Nhị phu nhân rất phối hợp cười cười, một tràng diện hòa thuận ấm áp.
“Nương, Thập Tứ Nương của ta. . . . . . Thập Tứ Nương không lấy chồng!” Dương thị thật không dễ nổi lên dũng khí nói ra lời thật lòng.
Tứ phu nhân cũng đoán được Dương thị sẽ không dễ dàng đồng ý, cho nên sáng sớm đã tìm Nhị phu nhân tới cùng nhau làm thuyết khách, cho lão thái thái liều thuốc tinh thần. Nghe Dương thị nói như vậy Tứ phu nhân cũng không ngoài ý muốn, vẫn nụ cười đầy mặt.
“Ngũ đệ muội đây là hồ đồ rồi, Thập Tứ Nương đã cập kê mấy năm rồi, sớm nên làm mai cho nàng, sao có thể không gả. Dù ngươi có đau lòng nữ nhi đi nữa cũng không thể giữ nàng ấy ở bên người cả đời đâu.” Nói vậy giống như là Dương thị không nỡ để nữ nhi ra ngoài, cùng mối hôn sự tốt xấu này là không có quan hệ.
“Ngũ đệ muội, không phải là ta nói ngươi.” Nhị phu nhân luôn mắt cao hơn đầu, hơi xem thường Dương thị mềm yếu, nhưng vừa nghe thấy Dương thị phát ra âm thanh phản đối lại cảm thấy đây là chuyện không thể tha thứ được, “Ngươi cũng không thể lại nuông chiều đứa nhỏ được. Tam Phòng Tứ Phòng có ai là không đau lòng đứa nhỏ chứ, không phải là nên xuất giá thì xuất giá sao, nào có đạo lý đứa nhỏ ở với mẹ cả đời chứ.” Ánh mắt hung hăng khoét trên người Dương thị.
Dương thị có chút túng quẫn, sao nàng có thể nói đổi trắng thay đen được chứ, chỉ đành phải cầu lão phu nhân Hướng thị xưng tội: “Không phải là ta không nỡ xa Thập Tứ Nương, mà là Nghiêm lão gia hắn. . . . . . Hắn tuổi quá lớn, vợ lại vừa chết, ta không đồng ý cửa hôn sự này.”
“Ha ha, hóa ra Ngũ đệ muội lo lắng cái này, ngươi yên tâm, ta đều hỏi thăm kỹ rồi, Nghiêm lão gia là người trong sạch, tuy nói tuổi hơi lớn nhưng không già chút nào, năm trước vẫn còn ôm con trai, hơn nữa lại thương yêu vợ con, giờ gả Thập Tứ Nương qua đấy thì không chừng được Nghiêm lão gia thương yêu nâng niu trong lòng bàn tay đấy, về sau đều là những ngày thật tốt rồi.” Tứ phu nhân cười đến mặt mày cũng sinh nếp nhăn, nàng ba mươi bảy ba mươi tám tuổi nhưng vẫn còn nhiều tâm tư, so với các phu nhân khác cũng lộ vẻ già hơn.
“Nương, dù Nghiêm gia có tốt đi nữa, Thập Tứ Nương ta cũng là hoàng hoa khuê nữ, lại cháu gái ruột Phùng gia, không thể gả cho người ta tái giá.” Dương thị hiền lành nhưng không phải ngốc, nàng biết Tứ phu nhân có thể nói chết thành sống, không muốn cùng các nàng đấu võ mồm, chỉ là chuyển ánh mắt xin giúp đỡ sang lão thái thái.
Lão thái thái ở một bên vẫn luôn trầm mặc, muốn nói bà không coi Thập Tứ Nương là cháu gái ruột cũng không phải, nhưng dù sao cháu gái này vẫn phải gả đi, sau khi gả đi cũng chính là người của người khác, bà cũng không quản được quá nhiều. Nhưng tôn tử lại khác, cưới nàng dâu về nhà, là đỏ hay trắng thì tốt hay xấu cũng phải sống dưới cùng một mái hiên, cho nên so sánh hai người với nhau, tôn tử cưới nàng dâu đương nhiên quan trọng hơn so với cháu gái xuất giá rồi: “Nàng dâu lão Ngũ à, chuyện như vậy lão Ngũ cũng đã mở miệng đồng ý rồi, ngươi xem. . . . . .”
Nhị phu nhân thấy Dương thị sửng sốt không mở miệng, liền nhíu lông mày: “Ngũ đệ muội, ta thấy ngươi đồng ý đi? Nếu Ngũ đệ đã đồng ý rồi, ngươi bây giờ đứng ra phản đối không phải là đánh vào mặt của Ngũ đệ sao? Ngươi vì nữ nhi bảo bối ngay cả bổn phận thê tử của mình cũng không để ý? Ngũ Phòng rốt cuộc do ai định đoạt đây?”
Dương thị nghe cũng có chút tuyệt vọng, biết chắc lão thái thái sẽ không đứng ra nói câu công đạo rồi, nhất định là chi thứ hai với Tứ Phòng có cùng ý tưởng đen tối, phòng lớn cùng Tam Phòng là thứ xuất, luôn không để ý tới chuyện trong phủ, dù muốn nói lời công đạo cũng không có ai nghe. Lục phòng ngược lại có thể nói vài lời, nhưng hiện giờ Phùng Lục Gia với Lục phu nhân về nhà mẹ đẻ ở rồi.
Vừa nghĩ tới nữ nhi non nớt xinh đẹp của mình phải gả cho một lao nhân bốn mươi năm mươi tuổi, Dương thị đã cảm thấy trước mắt biến thành màu đen. Nàng biết mình không có nhi tử, cũng không muốn tranh cái gì, mọi việc đều nhẫn nhịn ba phần, chính là vì muốn để nữ nhi duy nhất của mình Thập Tứ Tương ở trong phủ có thể trôi qua khá hơn một chút, lúc làm mai có thể khiến mọi người nhớ đến chỗ tốt của mình, giúp một tay nói tốt về việc hôn sự.
Năm ngoái, vì cứu giúp Lục Nương ở Tam Phòng gả đến Tiền gia làm di nương mà đã chịu tội không ít, khi đó Dương thị chỉ sợ Thập Tứ Nương cũng bị đi theo con đường của Lục Nương, nhưng nghĩ đó cũng là ruột thịt của chính thất là mình, có người nghĩ cách cũng không đánh đến trên người nàng. Nhưng nàng lại càng thêm nhẫn nhịn người trong phủ, mỗi ngày sáng chiều đều phụng dưỡng so với ai khác cũng đều làm tốt hơn, năm trước lão thái thái bị bệnh một trận cũng là nàng cực nhọc ngày đêm canh giữ ở trước giường hầu hạ, không vì cái gì khác, chỉ vì một ngày này để lão thái thái nhớ tới nàng tốt, làm chủ nâng đỡ cho Thập Tứ Nương.
Còn nhớ trước kia mình chưa lấy chồng, vẫn ở Xích Giang thì cha mẹ dạy mình đó là giúp đỡ mọi người làm điều tốt, ngươi đối tốt với người khác thì người khác khẳng định cũng sẽ đối tốt với ngươi. Về sau Đại tỷ lại gả cho người ta đến Kinh Thành, Nhị tỷ và Nhị tỷ phu cùng đi nhận chức cũng làm phu nhân nhà quan, Tứ muội muội lập gia đình không bao lâu thì qua đời, chỉ còn lại một mình nàng ở lại Điền Châu. Phùng gia vẫn biết nàng có hai tỷ phu làm quan, trong đó có một tỷ phu vẫn làm quan ở kinh thành, nói bóng nói gió để cho nàng đi đến đó nói giúp cho Phùng gia một chức quan. Nhưng Dương thị thành thật, không muốn làm khó các tỷ tỷ, càng sợ vì tầng quan hệ này mà khiến con đường làm quan của tỷ phu bị ràng buộc. Cho nên ở Phùng gia cũng rất ít nói tới tình huống nhà tỷ tỷ. Phùng gia nói nhiều lần không chiếm được đáp lại liền cho rằng Dương thị không chịu vì trong nhà làm việc, trong lòng khó tránh khỏi có chút oán khí, càng về sau thời gian lâu dài dứt khoát cho rằng hai tỷ phu của Dương thị cũng chỉ làm một chức quan nhỏ, căn bản không có thực quyền gì, liền coi thường Dương thị mấy lần. Hơn nữa Dương thị bình thường mềm yếu nhẫn nhịn, càng khiến người ta cảm thấy nàng dễ bắt nạt.
Nhưng tượng đất cũng có ba phần tính năng của đất, huống chi Thập Tứ Nương chính là quả tim của Dương thị, hôm nay Nhị phu nhân lại lôi bổn phận làm thê tử của nàng ra để nói, khiến trong lòng nàng rất uất ức, lập tức hạ quyết tâm, nói với Tứ phu nhân: “Tứ tẩu, không phải là ngươi muốn cho Bát Lang đón dâu à, thiếu chút tiền sính lễ, ngươi nói ngươi muốn bao nhiêu ta giúp ngươi bỏ ra là được.”
Lời này vừa nói ra liền thấy mặt của Tứ phu nhân lúc trắng lúc xanh, nàng tuy da mặt dầy đi nữa cũng không nhịn được Dương thị nói trắng ra như thế, cũng biết Dương thị cho tới bây giờ không đảm đương nổi Ngũ Phòng thì sao lai có bạc chứ, lập tức liền kêu khóc: “Ôi ta không sống được nữa! Ta đây còn oan hơn Đậu Nga mà! Lão thái thái, ta đã bảo ta nói không được đâu mà! Ngũ đệ muội nhất định oán trách ta rồi!” Nói xong nhìn người bên cạnh một chút, cảm thấy trên đất quá bẩn, liền đặt mông ngồi lên trên miếng đệm ở bên cạnh.
“Ngũ đệ muội!” Nhị phu nhân vỗ mạnh cái bàn bên cạnh một cái, ngược lại khiến lão thái thái ở bên cạnh sợ hết hồn, trong lòng có chút oán giận nàng làm vai trên đã quen, không để mẹ chồng của mình ở trong mắt.
“Lời này của ngươi là có ý gì đây? Ý của ngươi là Tứ tẩu ngươi muốn bán Thập Tứ Nương để đổi lấy tiền sính lễ à? Ngươi coi Tứ tẩu ngươi thành dạng gì rồi hả? Còn không mau xin lỗi nàng ấy đi.”
Dương thị cũng không chịu nổi loại oan uổng này, nhưng không làm thì Tứ phu nhân cứ khóc thét như vậy, chỉ ở một bên lau nước mắt, đổi thành Nhị phu nhân tức giận nói. Nhị phu nhân lại càng cho rằng nàng biết đuối lý nên không dám nói lại, tiện đà quở trách nàng một phen.
“Ơ kìa, đây là thế nào?” Chỉ thấy Đại phu nhân dắt cháu của mình Khánh Ca từ ngoài cửa đi vào.
“Tứ bà à, ngươi ngồi trên đất làm gì? Mau dậy đi, đừng làm chuyện cười cho Khánh Ca.” Đại phu nhân nói xong liền buông tay Khánh Ca ra đi đỡ Tứ phu nhân, lại bị Tứ phu nhân hất tay ra.
“Dù sao làm trò cười còn hơn chết oan đấy. Để cho người trong phủ cũng đến xem chê cười đi, dù sao ta cũng không còn mặt mũi sống ở trên đời này nữa.” Tứ phu nhân mới không để ý Đại phu nhân, Dương thị không mở miệng nói xin lỗi nàng nàng là sẽ không đứng lên.
Lão thái thái thấy tằng tôn (chắt trai) của mình ở một bên bị dọa đến sững sờ, đau lòng vội vàng kêu Tứ phu nhân: “Nàng dâu lão Tứ à, đừng làm rộn, đứa bé cũng bị ngươi dọa sợ rồi.”
Tứ phu nhân ngây ngẩn cả người, tiếp tục khóc gào thét đứng lên: “Ta cố tình gây sự à, ta không làm được nửa điểm tốt cho nhà này, ta vì gia đình mà bạc cả tóc lo việc buôn bán kiếm tiền mà giờ lại như bát nước hắt đi, ta thu xếp di nương cho Ngũ Phòng sinh được tiểu tử trắng mập cũng không tính, ta đối với nhà này không có cống hiến gì à?” Nói xong trên mặt thoáng hiện lên tia hung ác, đứng lên, “Được được được! Ta không ở đây náo nữa, ta trở về trong viện ta náo, sống chết của ta không cần các ngươi quản.” Nói xong liền đi về phía viện mình.
Nhị phu nhân giật mình, nàng đương nhiên là hiểu rõ tính tình của Tứ phu nhân, tâm tư lập tức chuyển đổi, quay lại hô với mọi người: “Trời ơi không tốt rồi! Tứ đệ muội đây là muốn tự sát đấy!”
Người trong phòng vừa nghe đều ngây ngốc rồi, vội vàng đuổi theo, gần đến trong viện Tứ Phòng. Quả nhiên trông thấy Tứ phu nhân chạy thẳng tới bên giếng bỏ hoang ở sau vườn hoa, đang dùng sức đẩy hòn đá lớn ở miệng giếng ra, đẩy vài cái cũng không thấy xê dịch gì. Mấy ngày trước Tứ gia và Bát Lang đi đến thôn trang thu tô, hôm nay trong viện chỉ còn lại Thập Tam Nương cùng Thập Lục Lang, nghe thấy động tĩnh liền chạy ra ngoài, thấy cục diện này cũng có chút sợ choáng váng, đứng ở một bên nhìn thấy Tứ phu nhân thầm hướng bọn họ nháy mắt. Hai đứa đều là quỷ tinh, lập tức kêu khóc chạy tới chật vật ôm tay ôm chân.
“Nãi nãi (bà nội) à, ta là ruột thịt của nãi nãi mà, các ngươi đây là muốn bức tử nương ta sao?” Mặc dù Thập Lục Lang mới chỉ mười ba tuổi, nhưng lại được chân truyền từ Tứ phu nhân, rất nhanh dở trò đùa bỡn như hầu tinh.
“Các ngươi còn thất thần làm gì, còn không khuyên ngăn nàng dâu lão Tứ đi.” Lão thái thái ở một bên gấp đến độ dậm chân, vừa nói vừa hung hăng trừng mắt nhìn Dương thị: “Ngươi gây ra tai họa thì khẩn trương dẹp loạn đi.”
Dương thị thấy Tứ phu nhân làm ầm ĩ đã sớm thu nước mắt, lại nghe lão thái thái quát mình, trong lòng rất uất ức, chuyện này rõ ràng mình cũng không có lỗi, nhưng tính nàng mềm yếu đã quen, không thể làm gì khác hơn là tiến lên giúp đỡ Đại phu nhân cùng Nhị phu nhân khuyên can Tứ phu nhân.
Mấy người khuyên can mãi mới bảo được Tứ phu nhân trở về nhà trong.
“Ngũ đệ muội à, ta đây tâm cũng lạnh đấy, lời kia ngươi không nên nói. Ta thật sự là nửa phần tâm tư cũng không có, nếu như ngươi muốn giữ Thập Tứ Nương, ta đây liền giúp người từ chối cửa hôn sự này, ta lo lắng nên xen vào việc của người khác. Nhưng Ngũ đệ muội về sau ngàn vạn đừng lôi hôn sự của Bát Lang nhà ta vào trong, Bát Lang thuần khiết trong sạch của ta không thể bị dính nước đục này đâu.” Tứ phu nhân nói xong thì thương tâm, ý tứ trong lời nói chính là Dương thị không nỡ để nữ nhi của mình đi lập gia đình, nên tìm nước dơ dội lên Tứ Phòng, nếu hôn sự của Bát Lang không thành cũng đều do Dương thị gây nên.
Dương thị nghe xong trong lòng cũng có chút tức giận, cảm thấy đây quả thực là Tứ phu nhân đổi trắng thay đen, không nhịn được nói: “Tứ tẩu, nhưng ta cũng không nói gì, mới vừa rồi chỉ nói xuất tiền sính lễ cho Bát Lang thôi, cũng không có ý tứ gì khác. Nhưng Thập Tứ Nương nhà ta thật không với tới cửa hôn sự cao kia.”
“Ngũ thẩm, cha mẹ ta còn đang ở đây, cho dù thế nào cũng không tới lượt cũng không đến phiên ngươi giúp đỡ xuất tiền sính lễ, ngươi nói như vậy chẳng phải là đang trù yểu cha mẹ ta sao?” Ánh mắt Thập Lục Lang xoay vòng vô cùng nhanh, nghe mấy câu liền hiểu đại khái.
“Nhưng ngũ thẩm, Thập Tứ Nương nhà ngươi là vàng quý giá, ai cũng đều không xứng với đúng không.” Thập Tam Nương ở bên cạnh giúp đỡ đệ đệ tiếp lời, “Nương ta có ý tốt hoà giải, hôm nay ngươi lại đổ tội lên trên người nàng muốn giết chết nàng. Nếu nương ta có việc gì, ta cũng không sống được đâu.” Dáng dấp của Thập Tam Nương không giống Tứ phu nhân, mặt dài dáng cao giống Tứ gia, một đôi mắt sáng ngời, lúc nào cũng lóe sáng tinh quang.
Có ra sao đi nữa thì Dương thị cũng không tiện phát giận với bọn nhỏ, cau mày chuyển ánh mắt đến một bên, không để ý tới người cả nhà bọn họ.
“Thôi, ngươi một nhà thì nên tha thứ cho nhau.” Lão thái thái có mấy phần nhức đầu, sợ nhất là cứ huyên náo thế này thì gà chó không yên, bà biết một nhà Tứ Phòng đều không dễ chọc, cũng đành phải hi vọng Dương thị biết tiến lùi không nên náo loạn nữa, nhưng nếu lúc này giúp Tứ Phòng khiển trách Dương thị, những người Tứ Phòng này sẽ còn tiếp tục làm loạn, không thể làm gì khác hơn là giả vờ khiển trách bọn họ, “Ngũ thẩm ngươi biết sai rồi, mấy con khỉ con các ngươi cũng đừng làm càn nữa, mau khuyên nhủ nương của các ngươi đi, ồn ào như vậy sống sao được.”
Dương thị nhẫn nhịn cuối cùng không nhịn được nữa, mở miệng nói: “Nương, ta không nói ta sai lầm rồi, chuyện Thập Tứ Nương nửa bước ta cũng sẽ không thối lui.”
Mấy người đều sững sờ, vạn đoán cũng không ngờ được Dương thị bình thường giỏi nhẫn nhịn nhưng lúc này lại cứng rắn như thế, vốn tưởng rằng Tứ phu nhân náo một trận này thì Dương thị nhất định sẽ nhượng bộ, giống như Tam Phòng lúc trước.
Nhị phu nhân “xuy” một tiếng: “Lại còn được voi đòi tiên. Trong nhà này khi nào thì đến phiên ngươi tự định đoạt, ta thấy ngay cả nương ngươi cũng không để vào mắt.”
Lão thái thái nghe xong lời này sắc mặt liền không tốt, nhìn Dương thị một chút lại nhìn nhóm người con dâu cùng tôn tử tôn nữ của bà đứng bên cạnh, nhẹ ho một tiếng: “Nàng dâu Lão Ngũ à, chuyện này ngươi cũng đừng quản, để lão Ngũ làm chủ thôi. Nếu lời này của nương ngươi không muốn nghe, vậy lời nói của lão Ngũ ngươi sẽ nghe đi.”
“Đi, gọi Ngũ thúc ngươi trở về.” Lão thái thái phân phó Thập Lục Lang ở bên cạnh, Thập Lục Lang liền sảng khoái đáp một tiếng, vui sướng khi người gặp họa nhìn Dương thị một cái rồi thật nhanh chạy đi, cũng không biết hắn đến cửa hàng sẽ thêm dầu thêm mỡ bịa chuyện về Dương thị như thế nào đây.
Mấy người lại theo lão thái thái cùng nhau trở về thượng phòng ở Nghênh Tường viện chờ Phùng Ngũ Gia trở lại, lúc này Thập Tứ Nương cũng nghe được tin liền chạy đến thượng phòng. Tính tình của Thập Tứ Nương giống Dương thị, cũng là người nhát gan sợ phiền phức, vừa tới thượng phòng thì bị Thập Tam Nương hung ác trừng mắt mấy lần, không dám mở miệng nói nói chuyện.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!