Những câu chuyện tâm linh
Chap 4
Dứt câu, mọi người trong thư viện đều quay sang nhìn về phía chúng tôi đang ngồi, nhưng tôi mặt kệ và tiếp tục hỏi cái tên phiền phức mong rằng sẽ giải đáp các câu hỏi cứ bủa vây trong đầu.
Cái tên đó thở dài một tiếng rồi kể hết tất cả mọi chuyện cho tôi nghe: ” Thật ra tớ không nhìn thấy vòng tròn nào cả, chỉ nghe người bạn đó đã kể cho tớ thôi, nói rằng đó là vòng tròn chết”.
” Đ nói thật sao? Rồi người bạn đó sao rồi? Bữa nào dẫn T đi gặp đi, được không? “.
” Người đó biến mất rồi “.
” Cái gì? Sao lại biến mất được ?”.
Cái tên đó đột nhiên đứng dậy, rồi lớn tiếng một câu với bao cảm xúc đang dâng trào: ” Tóm lại Đ chỉ muốn T đừng quan tâm đến cái vòng tròn đó nữa, còn nếu mà T không nghe hay không tin thì….thì cứ chạm đi rồi đừng có mà hối hận “.
Có phải tôi đã nói sai cái gì phải không? Sao mà cái tên đó chợt hung dữ với tôi đến thế?.
Điều đó là càng khơi gợi lên sự tò mò trong tôi.
Tính sẽ chặn cái tên đó để hỏi cho ra lẽ, thì vừa quay mặt sang lại là một không gian khác, đó là khu nhà ăn.
Tại sao tôi lại ở đây?
” Cứu tôiiiii với “.
Đang suy nghĩ xem tại sao, tôi vô tình nghe được tiếng ai đó kêu cứu ở góc phía bên phải và nếu nghe thật kỹ càng lại cảm thấy rất thân quen, kiểu như đã nghe ở đâu đó.
Cố gắng bước từng thật chậm, tôi thoáng ngạc nhiên khi có một căn phòng bị ai đó khoá kín bên ngoài bằng một cây chổi chặn ngang, và nhìn vào cửa sổ kính bên cạnh thì mới biết đó là ai?
Chính là con N, người đã nhốt tôi vào trong tollet kinh hãi kia.
Và giờ thì…….
Đoán không lầm mọi người hay bảo nhau rằng đó là nghiệp quật thì phải.
Bạn hãm hại tôi, thì cũng có ngày bạn bị hãm hại bởi một ai khác.
Các bạn nghĩ xem tôi có nên cứu cô bạn đó không?
Không ư?
Sai rồi. Nếu không cứu chứng tỏ bạn đi chung xuồng với họ đấy, còn tôi thì không thích đều đó tí nào.
Nhưng mà kỳ này tôi cảm thấy lòng tốt bị chà đạp.
Đó là khi tôi mở cánh cửa cứu cô bạn kia, cả người tôi lập tức dính đầy bột trắng từ trên cao đổ xuống và tiếng cười đùa trêu ngươi cũng vì thế xuất hiện ở sau lưng.
” Mày đúng là con nhỏ ngốc. Tụi mày xem kìa, nó y như con người tuyết di động vậy, nhìn thật là mắc cười “.
” Các cậu bày trò vui lắm chứ gì?”. .
” Vui. Càng vui hơn là chơi với một đứa như mày”.
” Tại sao? Tôi đã làm gì mà cậu lại ghét tôi đến mức phải bày cả những trò này ra, hãm hại tôi vậy hả N ? “.
” Mày đang giả ngốc hả con kia? Hay đầu bị lú nên quên hết rồi? Ok, tao nể tình mày là bạn học cùng lớp nên nhắc lại, rằng mày tốt nhất tránh xa thằng Đ ra dùm, nó là của tao? Mày hiểu không? T”.
” Đ? Tôi với cái tên đó chỉ là mối quan hệ bạn bè thôi “
” T à, mày tính lừa ai nữa hả? Rằng mối quan hệ của mày với thằng Đ chỉ là bạn bè bình thường, ai tin hả? Người ta chắc tin, nhưng còn tao đây thì không? “.
” Nhưng mà……..”
” Tao không rãnh ngồi nghe mày kể nhảm, điều tao muốn bây giờ là mày cút khỏi của thằng Đ ra, và nếu làm điều đó chỉ còn một cách – Mày đi chết đi, T à”.
Dứt câu, hai tay của cô bạn N dùng hết sức đẩy mạnh tôi về phía sau, khiến cho cả cơ thể như bị văng xa và rồi……
Các bạn biết gì không?
Vòng tròn đó lại xuất hiện, và tôi đã vô tình chạm vào nó khi cảm nhận được có một luồng sóng điện nào đó đang truyền qua tôi trong khoảng 2s.
Tôi đã bất tỉnh ngay sau đó.
Chuyện xảy ra tiếp theo là gì? Thật lòng tôi không tài nào nhớ nỗi.
Tỉnh dậy bởi cú lắc nhẹ trên vai của một ai đó, tôi mơ màn ngó nhìn xung quanh và nhận ra mình đang ngồi trong lớp học, rồi chính cái tên kia đã đánh thức tôi dậy khi thì thầm vào tai rằng xém tí nữa là bị bà cô Thanh bắt gặp đấy.
Không lẽ nãy giờ là tôi đang mơ sao??
Chắc là thế.
Chép bài được một lúc, tôi bỗng thấy có một bóng đen đang bay lượn và đậu ngay trước tấm bảng, rồi lại một bóng đen khác xuất hiện đang từ cửa lớp bay vào.
Nó là gì nhỉ?
Nhích lại gần, rồi ghé gần sát hỏi nhỏ cái tên kia với hy vọng cậu ta sẽ biết được điều gì đó : ” Người bạn của Đ có từng nhìn thấy qua cái bóng đen nào chưa vậy? “.
Nhưng.
Tôi phát hiện ra cái tên đó dường như không nghe những gì tôi nói, ngược lại vẫn đag tập trung chép bài giảng trên bảng và tôi cố dùng cách lay mạnh mà chả ăn nhập gì.
Thật kỳ lạ.
Không chỉ có riêng cái tên này, cả lớp và cô giáo cũng vẫn tiếp tục công việc của mình dù tôi đã tung bay nhảy múa khắp nơi, hay có khi nhéo má con bạn H, kiểu như tôi đã vô hình trong mắt họ.
Đang suy nghĩ, tôi thấy được hai cái bóng đen bắt đầu di chuyển và đậu ngay trước mặt mình, rồi không hiểu sao khi có một cảm giác khiến cả người tôi bắt đầu run sợ nên định co giò bỏ chạy thì đằng sau tôi là cả một rừng bóng đen đang lơ lửng gần sát vách tường.
Cơ thể tôi đột nhiên bay lên khỏi mặt đất, các bóng đen xuất hiện như ôm chặt lấy tôi và muốn nhấn chìm vào bên trong. Sợ quá, tôi la lên một lời kêu cứu, nhưng chẳng ai giúp đỡ cả, còn lớp của tôi lại quay qua nở nụ cười đầy kinh dị cùng con mắt không tròng nhìn về hướng tôi.
Mọi người bị làm sao vậy? Còn tôi tại sao lại thế này?
Khó thở quá.
Mau thả tôi xuống đi.
Càng nói thì càng bị những bóng đen kia siết chặt hơn, đến mức gương mặt tôi vốn hồng hào lại chuyển sang tái nhợt và xanh xao như một người sắp chết.
Cuộc đời tôi sẽ chấp dứt sao?
( còn tiếp).
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!