Những câu chuyện tâm linh - Chap 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
166


Những câu chuyện tâm linh


Chap 3


Khi cố gắng đưa tay chạm vào, xem thử vòng tròn đó rốt cuộc là thứ quái quỷ gì? thì bên tai tôi chợt nghe được âm thanh hỗn loạn phát ra từ bên ngoài.

” T ơi. Bà đang ở đâu vậy? “.

Là tiếng của cô bạn H, và còn rất nhiều bạn học khác đang kêu gọi tìm kiếm vì sự vắng mặt của tôi.

Nhưng…

Lúc tôi vui mừng, cố hét thật to để mọi người nhanh chóng đưa tôi ra khỏi nơi nguy hiểm này thì có cái gì đó chặn lại ngay cuống họng làm tôi chẳng thể nào kêu lên.

Vài giây sau khi dùng hết sức, cả người đều mềm nhũn và ngồi bịch xuống đất mà nước mắt sắp rơi.

Sẽ chẳng một ai cứu tôi sao??

Có lẽ nào tôi sẽ chết ở nơi này sao? Không chịu đâu.

Đang than trách số kiếp nhỏ bé, tôi nghe được tiếng mở nước bên tollet dành cho nam, và vô tình nghe được lời bàn tán của hai tên thích ngồi hóng chuyện thiên hạ.

” Eh mày, tao thấy con N kia nó cũng xinh và học giỏi nhất lớp thì sao mắc chứng gì mà thằng Đ nó méo thích vậy? “.

” Vậy mày chưa biết tin rồi “.

” Tin gì? “

” Thằng Đ nó có bồ rồi “.

” Oh, là con bé xinh nào vậy? “

” Thiết nghĩ mày cũng phải đoán được chứ?”.

” Là ai nhỉ? Không lẽ là… “.

” Nó đó”.

” Trời má, con đó tính ra còn thua xa con N kia nữa đấy “.

” Tao thấy con nhỏ đó cũng có nét xinh mà. Mà khẽ cái mồm mày nhỏ lại, để thằng Đ nó nghe được là tiêu đấy “.

Dứt lời, tôi lại thoáng nghe tiếng bước chân của ai đó đi vào và theo sau là giọng nói đầy lạnh lùng : ” Hai tụi bây bàn tán gì đấy? “.

Hai tên hóng chuyện có lẽ vì sợ hãi nên vội vàng rửa tay rồi chưa đầy 5s đã vọt ra ngoài. Bên trong, người đó đang bật vòi nước và nhìn vào tấm gương đang treo trên tường mà nghĩ ngợi gì đó.

Tôi nhận ra được rằng người kia là ai? Đó là cái tên phiền phức ngồi cạnh nhau trong lớp.

Cái tên đó có bồ rồi sao? Nhưng là ai cơ chứ?.

Đợi xíu.

Đây đâu phải là lúc ngồi suy đoán mấy chuyện này, mà là nghĩ thoát khỏi chỗ kinh dị mới đúng chứ?.

Thế là tôi dùng hết sức hét lên, thầm mong cái tên kia nghe thấy, nhưng kết quả thật là chán nản.

Tại sao chứ? Tôi la khô cả họng rồi, mà chẳng một ai nghe thấy?.

Đưa mắt nhìn về vòng tròn đen kia, tôi đoán chắc nguyên nhân xuất phát từ nó.

Chắc vậy rồi.

Lúc này tôi nghe được tiếng nói của cái tên kia vọng vào :” Cậu có ở đây không T?”.

Lẽ nào….

Đúng. Cái tên đó có vẻ đã cảm nhận tôi đang ở đâu đây nên cất tiếng hỏi thăm, nhưng….

Xin thưa, số tôi nó nhọ lắm luôn mọi người ạ

Đáng lẽ tôi nghe được tiếng bước chân và giọng nói : ” là T sao? Lên tiếng đi?” rất gần, rồi khi đến gần tollet nữ thì có một cậu bạn chạy vào choàng vai bá cổ kéo cái tên phiền phức kia ra ngoài luôn.

Thế là cuộc đời tôi chìm trong bế tắc.

Quay người lại, ánh mắt tôi cứ nhìn chằm chằm vào vòng tròn bí ẩn kia, và tự nói lòng mình rằng chính tôi phải cố khám phá ra nó – vòng tròn đen bí ẩn.

Khi gần chạm vào, tai tôi vô tình nghe thấy âm thanh tiếng mở cửa phòng tollet và cánh cửa ngay chỗ tôi từ từ hé mở. Cảm giác vui mừng xông lên khiến tôi có chút phấn khích, thầm nghĩ : ” xem ra tên phiền phức này cũng thông minh khi tìm được mình?”, rồi tôi dự tính sẽ nhảy ra ôm cậu ta vào lòng mà không ngừng nói lời cảm ơn.

Có điều.

Đằng sau cánh cửa phòng tollet không phải là cái tên phiền phức, mà là một gã mặc một chiếc áo thấm đẫm màu đỏ và tay đang cầm một con dao sắt bén, cùng với nụ cười đầy khoái chí nhìn về hướng tôi đang đứng kiểu như tôi là một con mồi bị sập bẫy.

Nói rồi, ông trời chẳng ưu ái cho tôi chút nào.

Và chẳng hiểu sao có một làn khói mờ ảo hiện ra khiến đầu óc tôi mê mẩn, quay cuồng khi mọi thứ xung quanh dường như đang hoà mình chuyển động.

Kết quả là khi tôi tỉnh dậy thì đã ở trong lớp học, và đang là giờ ra chơi.

Không lẽ mọi thứ đều là mơ sao?

Con bạn thân H đi đến đưa tôi hộp sữa dâu, bảo rằng uống cái này sẽ làm tinh thần tôi sảng khoái hơn, rồi ngồi xuống hỏi xem bài vở của tiết sau đã soạn chưa?.

Thật tình mà nói, nếu tôi không kể câu chuyện bản thân mình gặp phải cho con bạn H nghe, thì có lẽ tôi vẫn cho đó là một giấc mơ.

Sau khi nghe xong câu chuyện đó, con bạn H nhìn tôi với ánh mắt thương xót :” Tui tưởng bà đã quên chuyện đó rồi chứ?”.

” Chuyện đó? “.

” Chuyện bà bị con N nhốt trong tollet, và được thằng Đ phát hiện kịp thời cứu thoát khi nhìn thấy bà bất tỉnh bên cạnh….”.

Nói đến đó, con H nó ngập ngừng kiểu nửa muốn và nửa không khiến lòng tôi khó chịu vô cùng nên cố tìm cách gặng hỏi cho ra lẽ, nhưng khi con H định nói gì đó thì bị cái tên phiền phức chặn lại.

” H à, cô Anh có việc muốn nói với cậu kìa”.

Cô bạn H vội đứng dậy nói một câu chào rồi chạy ra ngoài, dù tôi cố níu kéo cũng chẳng được gì.

Trong vài phút ngồi lặng lẽ, ánh mắt tôi cứ thỉnh thoảng liếc nhìn về phía tên kia rồi cười thầm rằng chính cái tên này đã cứu mình sao?

Và cái khoảng khắc hai ánh mắt chạm vào nhau, cũng là lúc nơi nào đó trong tôi bắt đầu rung động.

Phải chăng tôi đã……

Cũng trong chính khoảng khắc đó, tôi nhìn thấy vòng tròn đen xuất hiện và di chuyển từ từ sang lớp bên cạnh.

Cái gì đó đang cố thôi thúc sự tò mò, khám phá khiến tôi vội đứng dậy và bước ra khỏi cửa để đi theo cái vòng tròn bí ẩn đó.

Nhưng rồi cánh tay tôi bị tên kia giữ chặt mãi không buông.

” T muốn đi đâu? “.

” Tớ….tớ có việc cần phải giải quyết “.

” là việc gì?”.

” Đ biết vậy là được rồi. Mau buông ra cho mình đi”.

Khi ngón tay được nới lỏng, tôi vui mừng giật nhẹ rồi chạy thật nhanh qua lớp bên kia thì bước chân tôi đã dừng lại ở cửa lớp, chỉ vì một câu nói mà một chút nghẹn ngào.

” Đừng đi. Xin cậu đấy, T à?”.

( còn tiếp)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN