Tôi Mộng Giữa Ban Ngày - Chương 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Tôi Mộng Giữa Ban Ngày


Chương 23


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mày đúng là chết tiệt

Lâm Ngữ Kinh đưa mắt nhìn Thẩm Quyện một mình đi ra cổng trường, từng bước một đi về hướng của Mạnh Vĩ Quốc.

Mạnh Vĩ Quốc cúi đầu cau mày, không tập trung nhìn thoáng qua bên ngoài, sau đó rút điện thoại từ trong túi, đặt bên tai.

Lâm Ngữ Kinh biết rõ ông đang gọi điện thoại cho cô, nhưng điện thoại di động của cô đặt trong túi, vừa nãy lúc thi tắt điện thoại, bây giờ vẫn chưa mở.

Thẩm Quyện đi qua đường, thời điểm đi tới trước mặt Mạnh Vĩ Quốc người đàn ông vừa hay để điện thoại di động xuống, vẻ mặt ông không kiên nhẫn ngẩng đầu, tùy ý nhìn lướt qua, một lần nữa cúi đầu xem điện thoại.

Hai người lướt qua nhau, Thẩm Quyện đi về hướng phố tiệm cơm gần trường.

Lâm Ngữ Kinh nhẹ nhàng thở ra, quay người đi về hướng lầu phòng ngủ.

Mạnh Vĩ Quốc trở về không hề báo trước, khỏi cần nghĩ cũng biết tại sao ông ở đây. Sau khi ông ta trở về phát hiện Lâm Ngữ Kinh không nghe lời ông ta mà đã một mình chuyển đến trọ ở trường, giận không kìm được, vì vậy đến tìm cô, nhằm củng cố thêm hình tượng người cha uy nghiêm của ông ta.

Muốn đến thì chung quy cũng sẽ đến, nhưng Lâm Ngữ Kinh tuyệt đối không muốn ở ngay cổng trường, ở ngay trước mặt nhiều người như vậy, ở ngay trước mặt Thẩm Quyện, cãi nhau với ông ta, hoặc là đơn phương nghe ông ta mắng. Cô thậm chí còn không muốn để Thẩm Quyện người kia là ba của cô.

Hình ảnh đó nghĩ tới liền sợ đến nổi da gà, có loại cảm giác như bị người ta hung hăng tát một cái lên mặt mình.

Giữa trưa trong lầu phòng ngủ rất yên tĩnh, chẳng mấy ai bỏ ít phút quay trở về nơi này. Tất cả mọi người đi ăn cơm, ít nhất phải mười lăm phút sau, mới có người trở về ngủ trưa.

Vì vậy dù tòa nhà này hiệu quả cách âm không tốt lắm cũng không sao.

Lâm Ngữ Kinh trở về phòng ngủ, đóng cửa lại, tháo túi sách đặt xuống mặt ghế, từ bên trong lục lấy ra điện thoại, khởi động máy.

Cô đem di động đặt trên mặt bàn, đứng bên cạnh bàn rủ mắt xuống đợi hai phút, chuông điện thoại di động lần nữa vang lên.

Lâm Ngữ Kinh vừa nhận điện thoại, Mạnh Vĩ Quốc liền trực tiếp hỏi: “Mày kéo số điện thoại của tao vào danh sách đen?”

Lâm Ngữ Kinh: “…”

Não Người lủng một lỗ lớn thật đấy.

“Hôm nay con thi tháng, lúc thi yêu cầu phải tắt hết điện thoại.” Lâm Ngữ Kinh nói.

Mạnh Vĩ Quốc có lẽ còn chưa đi, âm thanh bên kia rất ầm ĩ. Ông đè thấp giọng, nghe vẫn rất bình tĩnh.

Mạnh tiên sinh xưa nay đã vậy, trước mặt người khác ông luôn duy trì hình tượng thân sĩ thành thục chững chạc của mình.

Thân sĩ trầm mặc vài giây, mới hỏi: “Thi cử ra sao đó?”

“Chắc là cũng được, đề không khó lắm.” Lâm Ngữ Kinh thuận miệng nói.

Bên phía Mạnh Vĩ Quốc truyền đến âm thanh đóng cửa xe, “Phịch” một tiếng, tiếp đó tạp âm bị ngăn lại, có lẽ ông ta đã lên xe: “Bây giờ tao đang ở cổng ra vào trường bọn mày, mày ra đây một chút. Không phải chứ Lâm Ngữ Kinh, bây giờ mày thực sự cứng cánh rồi sao, tao đã nói không cho mày trọ ở trường chưa? Mày xem lời của ba mày như đánh rắm có phải không?”

Lâm Ngữ Kinh xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phòng ngủ học sinh cách cổng trường bên kia một đoạn, bị khu xanh hoá thư viện và tòa nhà văn nghệ ngăn cách triệt để âm thanh vô cùng náo nhiệt bên đó: “Không phải, nhà đó cách quá xa, hơn nữa bạn học của con đều trọ ở trường.”

“Bây giờ mày ra đây.” Ý định muốn đối mặt ra oai của Mạnh Vĩ Quốc vô cùng cứng rắn.

“Con đang giúp chủ nhiệm lớp mình sắp xếp bài thi, ” Lâm Ngữ Kinh nhìn chằm chằm vào một chiếc lá trên cái cây ngoài cửa sổ, thuận miệng nói nhảm, “Buổi sáng vừa thi xong, thầy muốn con giúp ông sắp xếp lại một chút.”

“Được, ” Mạnh Vĩ Quốc đập vô-lăng hai cái, “Tối nay tao cho lão Lý tới đón mày, mày cút về nhà cho tao. Giải thích rõ ràng cho tao cái chuyện trọ ở trường này là thế nào, mày muốn thế nào. Tao nói gì với mày, mày nghe không rõ phải không? Hồi anh trai mày học phổ thông cũng là ở Bát Trung, khi ấy người ta cũng có trọ ở trường đâu, cũng đâu có nói ảnh hưởng gì tới học tập, sao mày lại có nhiều cái thói hư hỏng như vậy hả? Lại nói cái trường này của mày bị gì vậy? Có sự đồng ý của phụ huynh chưa mà nhà trường dám để cho mày ở? Chủ nhiệm lớp bọn mày —— “

“Anh trai đồng ý đấy, ” Đầu Lâm Ngữ Kinh lại bắt đầu bình bịch bình bịch, nổi lên đau nhức, cô dùng đốt ngón tay vuốt vuốt huyệt thái dương, cắt ngang Mạnh Vĩ Quốc, “Anh trai con đồng ý, nói cho con trọ ở trường, ký giấy xác nhận cho con.”

Mạnh Vĩ Quốc chưa kịp phản ứng: “Anh trai nào của mày?”

Lâm Ngữ Kinh cảm thấy ông Mạnh Vĩ Quốc này thật thú vị, dối trá chẳng chuyên nghiệp gì cả.

Lúc bản thân mở miệng nói một tiếng anh trai mày, thật giống như cô và Phó Minh Tu là một cặp anh em ruột thất lạc nhiều năm không bằng, đến khi cô nói, ông ta ngược lại nhất thời không phản ứng kịp.

Lâm Ngữ Kinh cười hỏi: “Con còn có mấy anh trai?”

Mạnh Vĩ Quốc có lẽ cũng ý thức được mình nực cười đến cỡ nào, ho hai tiếng, lại hắng giọng một cái: “Dù sao hôm nay mày phải về nhà cho tao. Tao nói cho mày biết Lâm Ngữ Kinh, mày không cần chơi trò phản nghịch với tao. Cho dù mày không mang họ Mạnh, mày cũng là con gái của tao, tao là ba của mày, mày phải nghe lời tao đấy.”

Mạnh Vĩ Quốc cúp điện thoại.

Lâm Ngữ Kinh nắm điện thoại trong tay, mặt không thay đổi nhìn ra ngoài cửa sổ, cứ đứng như vậy nửa phút, đột nhiên cảm thấy thật mệt mỏi.

Cô thở dài thật dài, đặt di động lên mặt bàn, ngồi trước bàn sách đưa tay dụi mắt. Sau đó gục cả người xuống, trán chạm phải mặt bàn, nhẹ nhàng “Cộp” một tiếng.

Trải qua thời gian một tháng thoải mái, cô có chút đắc ý quên hình* rồi.

(*) Vì đắc ý mà quên mất dáng vẻ của mình.

*

Thẩm Quyện đi thẳng vào tiệm cơm, sau khi chọn một phần phở xào xong, mới hoàn toàn lấy lại tinh thần.

Phố tiệm cơm Bát Trung cứ vẫn thế, một khu lớn cỡ bàn tay đến giữa trưa đều tràn đầy học sinh Bát Trung. Bình thường Thẩm Quyện đi cùng bọn Hà Tùng Nam ăn cơm trưa thỉnh thoảng cũng sẽ nhìn thấy Lâm Ngữ Kinh, cô hầu như đều là một mình.

Về sau cô quen biết Từ Như Ý, Thẩm Quyện tưởng rằng cuối cùng bây giờ cũng có người nên cùng cô ăn cơm. Kết quả một giữa trưa nào đó trông thấy cô, cô vẫn là ăn một mình.

Thẩm Quyện là người không thích xen vào việc của người khác, đa số 90% việc xảy ra ở chỗ cậu đều có thể dùng bốn chữ để giải quyết —— liên quan gì tôi.

Hơn nữa cậu thật ra cũng cảm thấy chẳng sao cả. Cậu cũng thích ngốc một mình ở đó, một mình ăn cơm. Đám Hà Tùng Nam thật sự rất ồn ào, phiền hết sức.

Nhưng mà nữ sinh hình như không phải thế, bọn họ thích kết bè kết phái, làm cái gì cũng phải cùng nhau, ngay cả đi toilet cũng phải rủ rê nhau một cái, dù rằng Thẩm Quyện cũng chẳng biết như thế rốt cuộc để làm gì.

Hôm đó bọn họ ngồi trên lầu, Lâm Ngữ Kinh dưới lầu, không phát hiện ra bọn họ. Thẩm Quyện tựa trên lan can lầu hai nhìn chốc lát, thấy cô lặng lẽ ngồi trong góc ăn phở xào, ngẫu nhiên nhìn điện thoại một chút, im hơi lặng tiếng.

Bàn bên cạnh cô là ba cô gái, ba người vừa ăn vừa nhỏ giọng nói chuyện, thỉnh thoảng nói đến gì đó sẽ tụm lại cười, thoạt nhìn quan hệ rất tốt.

Thẩm Quyện nhìn, đột nhiên cảm thấy có chút bứt rứt.

Cô gái khác ăn cơm đều là cùng bạn bè.

Dựa vào cái gì bạn cùng bàn của cậu phải một mình?

Bạn cùng bàn của Thẩm Quyện cậu, dựa vào cái gì phải im im lặng lặng ngồi ở trong góc, như một con mèo nhỏ bị vứt bỏ, một mình ăn cơm?

Thẩm Quyện túm ra từ xó xỉnh nào đó của mình chút lòng cảm thông sót lại, quyết định ăn cơm với bạn cùng bàn của cậu.

Kỳ thật cậu cảm thấy bản thân rất kì lạ. Cậu đã nhìn ra Lâm Ngữ Kinh không muốn, cô đại khái là đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, hoặc là nhìn thấy gì đó, tóm lại lúc ấy cô cực kỳ không muốn đứng chung một chỗ với cậu, cô cấp bách mong muốn mau tách ra khỏi cậu.

Nếu như bình thường, Thẩm Quyện sẽ không buồn hỏi han mà đã trực tiếp rời đi.

Nhưng Lâm Ngữ Kinh này thậm chí ngay cả một chút ý tứ uyển chuyển cũng không có, thái độ đột nhiên chuyển biến, thiếu điều viết lên mặt bốn chữ to “Cậu cút nhanh lên”, làm cho Thẩm Quyện vô cùng khó chịu.

Cô càng nóng vội nỗ lực trốn tránh gì đó, cậu càng khó chịu, ngược lại muốn nhìn thử xem đến cuối cùng cô sẽ làm thế nào.

Mày có tật xấu gì thế này Thẩm Quyện.

Chuyện người ta không muốn nói cho mày, bí mật của riêng người ta, cái này quá đỗi bình thường, quá đỗi hiển nhiên. Rốt cuộc mày ở đó nảy sinh buồn bực cái gì chứ?

Thẩm Quyện, có phải mày bị bệnh tâm thần không hả?

Cậu nhìn chòng chọc vào đĩa phở xào bày trước mặt, chợt nhớ tới thiếu nữ túm cổ áo cậu kéo xuống vừa nãy, mắt hồ ly đen như sơn chăm chăm nhìn vào cậu, khoảng cách gần đến độ có thể cảm nhận được hơi thở nhè nhẹ của cô, còn có một luồng hương rất nhạt, mùi hương hoa hòa lẫn vị sữa bò.

Động tác vừa nhanh vừa mãnh liệt, nhưng lời nói ra lại mềm mại như đang làm nũng…

“…”

Một dây cung trong cơ thể Thẩm Quyện bất chợt kéo căng trong chớp mắt, suy nghĩ trong đầu dừng ở hình ảnh thiếu nữ với hàng mi run rẩy cùng cánh môi đỏ tươi gần trong gang tấc.

“Chết tiệt, ” Thẩm Quyện cắn chặt hàm răng sau, thấp giọng nói, “Mày đúng là chết tiệt…”

*

Sau khi Lâm Ngữ Kinh nghe điện thoại xong nửa điểm khẩu vị cũng không còn, dứt khoát không định đi ăn nữa, trực tiếp đặt đồng hồ báo thức, nằm trong phòng ngủ trưa.

Buổi chiều cô đến phòng thi trước 20 phút, Thẩm Quyện đã trở lại rồi. Lâm Ngữ Kinh ngủ một giấc xong đầu óc tỉnh táo lại, cảm thấy hơi có lỗi với lão đại.

Phản ứng ban nãy của cô quả thật đã có phần quá kích.

Lâm Ngữ Kinh thở dài, ngồi vào chỗ ngồi, vụng trộm liếc nhìn Thẩm Quyện một cái, lấy bút trong túi xách ra, lại vụng trộm liếc mắt nhìn cậu.

Nhìn bề ngoài lão đại sắc mặt bình tĩnh, không có chỗ nào không đúng, đại khái là cảm nhận được ánh mắt lén lén lút lút của cô, nghiêng đầu nhìn cô.

Lâm Ngữ Kinh đối mắt với cậu vài giây, liếm liếm môi, mở miệng: “Cái đó…”

Giữa trưa cô ngủ một giấc, không nói câu nào, thanh âm khàn đến mức chính cô cũng giật mình, hắng giọng một cái, mới tiếp tục nói: “Hôm nay tôi thật sự không phải quỵt nợ đâu, hôm khác mời cậu đi ăn ngon nhé.”

Thẩm Quyện không đáp, bất chợt nhìn cô hỏi: “Hồi trưa cậu đã ăn cái gì?”

Lâm Ngữ Kinh chớp mắt mấy cái: “Hả?”

Thẩm Quyện híp mắt dưới: “Cậu chưa ăn cơm?”

“À… Tôi quên rồi, ” Lâm Ngữ Kinh thật thà nói, “Ôn tập đến độ xuất thần.”

“…”

Thẩm Quyện “Ha” một tiếng, quay đầu đi, không nói nữa rồi.

Cậu vẫn là bộ dạng không biểu cảm như cũ, nhưng khí áp toàn thân lại thấp xuống vài độ, khóe môi thẳng băng, thoạt nhìn vô cùng khó chịu.

Nhưng cậu không nói lời nào.

Lâm Ngữ Kinh cũng cứ thế quay đầu lại, rút từ túi xách ra quyển sách Hóa, tùy tiện mở ra.

Có Thẩm Quyện ở đây kỷ luật trong phòng học lúc nào cũng rất tốt. Lúc ở lớp 10 người này trấn áp quần chúng rất tốt, đi đến phòng thi cuối cùng hiệu quả vẫn như cũ. Trong phòng thi không có âm thanh nào, cũng có thể bởi vì mọi người đều đang nắm chặt chút thời gian cuối cùng chép chép phao nhỏ gì đó.

Yên tĩnh khoảng chừng ba phút, Thẩm Quyện đột nhiên đứng dậy.

Chân ghế bằng sắt ma sát với nền gạch men trong phòng học, phát ra một tiếng “Ken két ——”, vang dài lại chói tai. Trong phòng thi yên tĩnh, tất cả mọi người đều ngoái đầu nhìn qua.

Lâm Ngữ Kinh cũng nghiêng đầu qua.

Thẩm Quyện không nhìn cô, đứng lên trực tiếp ra khỏi phòng thi từ cửa sau.

Người đó vừa đi, người trong phòng thi “Soạt” một cái sống động nhảy lên. Trong phòng thi này có không ít người lớp 10, mọi người tỏ vẻ vừa mờ mịt vừa sợ hãi vừa kích động.

Lão đại vừa mới lạnh mặt ra ngoài với điệu bộ khí thế hùng hổ, giống như muốn ra ngoài đánh nhau vậy.

“Có thể là mới nhận được tin nhắn các kiểu gì đó, có người bắt nạt tiểu đệ của nó, ” Chếch phía trước có một nam sinh mặc áo jacket da lấy điện thoại di động ra, chọt lên màn hình, “Cửa tiệm đồ nướng bên kia đường, tám người, nhanh đến đây —— các kiểu. Đại ca nhận tin tức liền trực tiếp lao ra, anh em cỡ nào chứ!”

“…”

Người này nói đến độ hăng say: “Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, đang lúc Vương Nhị Cẩu bị đánh tơi bời, bầu trời giăng đầy mây đen, sấm chớp cuồn cuộn, lão đại DF hai chớp* thoáng cái xuất hiện, lao nhanh tới bên cạnh Vương Nhị Cẩu…”

(*) Tên một thao tác trong game Liên Minh Huyền Thoại.

Lâm Ngữ Kinh: “…”

Anh trai nhỏ mặc jacket da này nói như kể chuyện cổ tích cũng xấp xỉ năm phút, miệng chưa ngừng lần nào, Lâm Ngữ Kinh quả thực nể phục chết rồi, Trình Dật với Lý Lâm đoán chừng cũng không nói được như cậu ta.

Bạn cậu ta cũng rất nhiều, mấy nam sinh tụm lại một chỗ trò chuyện, giữa chừng còn xen lẫn đủ loại câu như “Uây mày chép vật lý không vậy” “Chép gì hả, chép đề tuyển chọn để bốc thăm, phần còn lại tùy duyên, thế là xong việc rồi”. Các đoạn đối thoại nên có trong phòng thi cuối cùng cũng xuất hiện rồi.

Sau đó trong một cái chớp mắt nào đó, nụ cười trên mặt đứa bạn xoay người tán gẫu với cậu ta bỗng cứng lại.

Trong phòng thi một lần nữa lâm vào sự yên tĩnh tuyệt đối.

Áo jacket da ngồi đưa lưng về phía cửa, vẫn còn nói: “Lão đại làm một đống thao tác tởm QERW*, đối phương chết mất một đám. Vương Nhị Cậu khóc nói với lão đại, chẳng lẽ ngài chính là một tuyển thủ vương giả, người qua đường vương —— Thẩm —— “.

(*) Có lẽ là một thao tác game nào đó.

Bạn cậu ta nhìn cậu ta bằng vẻ mặt tuyệt vọng.

Áo jacket da ý thức được câu chuyện không đúng, ngừng kể, quay đầu, trông thấy “lão đại làm một đống thao tác tởm QERW” vừa nãy đi vào từ cửa sau.

Áo jacket da: “…”

Áo jacket da mặt mũi trắng bệch, nhìn lão đại cầm một túi nilon trong tay, mặt không đổi sắc đi tới, từng bước từng bước đến gần. Sau đó chẳng buồn nhìn cậu ta một cái, đi tới trước bàn học sát tường ở hàng cuối, đặt túi xuống.

Lão đại mở túi nilon, móc ra từ bên trong một hộp sữa tươi.

Lại móc ra một túi bánh mì.

Hai thanh chocolate.

Một hũ thạch trái cây đông lạnh vị đào vàng.

Còn có một túi đậu phộng Tửu Quỷ*.

(*)

Lâm Ngữ Kinh cúi đầu nhìn Thẩm Quyện moi đồ ăn như làm ảo thuật đặt trên mặt bàn cô

Lâm Ngữ Kinh cúi đầu, nhìn Thẩm Quyện moi đồ ăn như làm ảo thuật, đặt trên mặt bàn cô.

Cuối cùng, cậu rút ra một chai nước khoáng, vặn lỏng nắp chai để xuống góc bàn cô, đem túi nilon rỗng tuếch vo thành một cục, nhét vào túi quần jean. Sau đó chống một tay lên mép bàn của cô, cúi người xuống.

“Lâm Ngữ Kinh, ” Thẩm Quyện khom người rủ mắt, đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn cô, giọng cực thấp, tựa như đang đè nén hỏa khí, “Về sau cậu có chuyện gì không muốn nói cho tôi biết thì nói thẳng là cậu không muốn nói, ông đây không hỏi. Đừng có mãi thêu dệt mấy lời nhảm nhí mà kẻ ngu cũng biết là gạt người để đến qua quýt với tôi.”

Lâm Ngữ Kinh cúi đầu nhìn Thẩm Quyện moi đồ ăn như làm ảo thuật đặt trên mặt bàn cô

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN