Lâm Thiên Băng-Cô Gái Của Sự Băng Giá - Chương 47: Mất Tích
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
66


Lâm Thiên Băng-Cô Gái Của Sự Băng Giá


Chương 47: Mất Tích


– Mẹ!!! Nhất thiết phải đến đó sao?

– Con thử đếm xem từ khi ra sân bay đã hỏi câu này bao nhiêu lần?

Hắn chỉ biết nhăn mặt nhăn mày đi sau lưng bà Nghi, mặt hầm hầm khiến cho tài xế taxi khủng hoảng tinh thần, lâu lâu liếc sang kính chiếu hậu xem hắn có nổi điên mà phá tan cái xe này hay không. Nếu hắn thật sự làm hư xe, người thiệt thòi nhất vẫn là anh ta mà. Còn bà Nghi chẳng thèm ngó ngàng tới hắn, thầm mong sẽ gặp được “ai đó”. Không khí trên xe quá mức quỷ dị, trong đó, phần lớn do tâm trạng không mấy tốt đẹp của hắn.

“*2 giờ sáng*

Hắn đang nằm trong phòng, chăn ấm nệm êm ngủ thẳng cẳng thì bà Nghi mở cửa bước vào lôi đầu hắn dậy. Sự kiên trì của hắn không kéo dài được bao lâu đã bị mức độ mãnh liệt của bà đè bẹp, miễn cưỡng mắt nhắm mắt mở đi vào phòng vệ sinh. Và hậu quả của việc làm đó chính là *Rầm* một tiếng, cái trán của hắn đỏ dần lên, cơn đau đã đánh thức hắn từ “nàng tiên của giấc ngủ”.

Bước ra từ phòng vệ sinh, hắn nhìn bà Nghi hỏi:

– Mặt trời còn chưa lên, gà cũng chưa gáy, mẹ đánh thức con có chuyện gì vậy?

– Con chưa tỉnh ngủ hay vừa “hôn” tường xong liền bị mất trí nhớ?

Bà Nghi rất “ân cần” hỏi tình trạng hiện tại của hắn. Dở khóc dở cười nhìn mẹ mình, hắn chẳng biết mình nên cảm động đến phát khóc hay là tức giận điên cuồng đây. Bà Nghi cũng không muốn kéo dài thêm thời gian quý báu, một mạch nói:

– Con đã hứa hôm nay cùng mẹ sang Mỹ. Con dám không nhớ? Nếu không nhớ thì để mẹ đập đầu con vào tường được không? Người ta nói lấy độc trị độc, lúc nãy con vì bất cẩn mà va vào tường dẫn đến mất trí, vậy nên làm lại lần nữa để khôi phục dữ liệu cần thiết. Con yên tâm, mẹ đảm bảo bức tường sẽ không sứt mẻ nhưng còn con thì… mẹ không chắc.

Hắc tuyến trên mặt hắn tăng dần theo cấp số nhân, tay vô thức sờ sờ trán, tưởng tượng hình ảnh một lần nữa đầu hắn đập vào tường. Rùng mình với suy nghĩ vừa rồi, hắn chậm rãi nói:

– Nhưng con không nói sẽ đến đó.

– Mẹ muốn du lịch ở đó.

– Mẹ à! Tập đoàn người ta chứ có phải địa điểm du lịch đâu.

– Đừng nói nhiều, nhất định phải đi. Con nên học hỏi Nhật Hoàng đi, thằng bé có than thở gì đâu.

Hoàng đứng trước cửa phòng hắn cũng giật mình nhìn bà Nghi, trong lòng kêu gào: “Cháu lớn rồi cơ mà. Sao có thể gọi cháu là “thằng bé” được chứ?”. Hắn liếc Hoàng một cái rồi không thèm nói gì nữa, đóng gói hành lí “đi du lịch”.”

Hồi tưởng kết thúc, không nhớ thì thôi, nhớ lại chỉ làm cho tâm trạng của “ai đó” rơi xuống đáy vực. Còn Hoàng vẫn giữ cái ý nghĩ “im lặng là vàng, la làng là ăn đấm” để bảo đảm không bị hắn giận cá chém thớt bất đắc kỳ tử.

++++++++++++++++++++++

Nó ngồi trong phòng làm việc xem văn kiện. Tòa án đã gửi giấy thông báo về chuyện Dương Hoàng, phiên tòa sẽ mở vào đầu tuần sau. Gạt mớ giấy sang một bên, nó tập trung giải quyết bản thảo mới. Vì bản thảo bị mất mà thời gian tung sản phẩm mới ra thị trường phải dời lại một thời gian, ảnh hưởng đến lợi nhuận. Nó hận thấu xương thủ phạm, khiến nó gấp rút bắt đầu lại từ đầu.

– CEO, phu nhân nhà họ Hoàng muốn gặp cô. Cô có muốn gặp không?

“Phu nhân nhà họ Hoàng?” – nó cau mày suy nghĩ. Mất thời gian nghĩ ngợi mà không nhớ ra bản thân mình có quen biết với vị phu nhân này, nó không ngẩng đầu nhìn thư ký mà nói:

– Gặp.

– Vâng.

Thư ký ra khỏi phòng mời khách vào. Bà Nghi khí chất trang trọng, quý phái đi vào. Nó vừa ngẩng đầu nhìn vị khách này liền đơ hai giây, ánh mắt xẹt qua một tia ngạc nhiên sau đó khôi phục lại trạng thái ban đầu.

– Tiểu Băng bé nhỏ, cuối cùng cũng gặp lại con rồi.

Ngoại trừ bà Nghi, bốn người còn lại hết hai người đã mím môi nhịn cười, hắn thì tỏ thái độ thờ ơ nhưng trong lòng sớm cười điên cười dại rồi. Người còn lại là nó, khỏi nói cũng biết tâm trạng hiện tại của “ai đó” như thế nào, khuôn mặt đen kịt, trong mắt có tia lửa nhưng không phải ai cũng nhận ra. “Tiểu Băng bé nhỏ” là cái tên khó nghe nhất từ trước đến nay đối với nó, hoàn toàn chẳng có tí gì gọi là khí chất cả, “bánh bèo” đến nổi gợn tóc gáy. Kiềm chế cơn thịnh nộ, nó cúi đầu nói:

– Chào bác, mời ngồi.

Ngừng một chút, nó liếc mắt nhìn quanh phòng, không chỉ có bà Nghi mà còn có hắn, Hoàng và cô thư ký. Nhìn Hoàng và thư ký của mình nhịn cười đến đỏ mặt, cơn giận vừa kiềm nén một lần nữa bùng nổ.

– Cô ra ngoài chuẩn bị trà đi.

Lời nói tỏ thái độ tức giận của nó lại là biểu hiện của sự giận lẫy đối với cô thư ký. Lui ra ngoài, lúc này thư ký mới phát ra tiếng cười. Cảm giác nhịn cười thật khiến cho người ta bị nội thương. Cô đâu ngờ CEO băng lãnh của mình lại được người khác gọi như vậy, đem chuyện này đến tòa soạn báo khẳng định thu được hoa hồng không nhỏ nha. Nhưng cái chính là cô rất thông minh, không vì lợi ích trước mắt mà hất đổ chén cơm ổn định của mình. Gì chứ, bán đứng boss sẽ nhận hậu quả rất rất rất dọa người, mà cô đâu có can đảm làm chuyện tày đình như vậy, vẫn là giữ lại cho mình làm kỉ niệm thôi.

Mà bên trong, không khí cũng không mấy tốt đẹp. Nó mời bà Nghi ngồi xuống, không quan tâm đến hắn và Hoàng, trả lời những vấn đề mà bà Nghi nhắc đến. Thấy mình bị nó lơ đi, Hoàng hắng giọng nói:

– Tiểu Băng bé nhỏ, em đừng quăng anh một xó như vậy được không?

Hoàng thành công khiến nó chú ý nhưng không phải đối mắt hối lỗi mà là đôi mắt đầy sát khí. Giọng nói lạnh đến không độ khiến Hoàng lạnh người:

– Anh chê mình sống lâu quá đúng không?

– Nào có. Em cứ tiếp tục.

Hoàng cười cười làm hành động mời. Liếc Hoàng một cái sắc bén rồi quay sang bà Nghi. Ánh mắt nó từ đầu tới cuối vẫn không nhìn hắn lần thứ hai. Bỗng nhiên cửa bật mở, một bóng đen ùa vào kèm theo tiếng trẻ con.

– Mẹ!!!

Người trong phòng cứng đờ, chỉ riêng nó là bình thản nhìn cái bóng đen tiến lại gần mình. Hàn Phong trèo lên đùi nó ngồi chễm chệ, miệng cười toe toét nhìn nó.

– Sao con lại ở chỗ này?

– Con muốn xin mẹ một việc nho nhỏ.

– Nói.

– Cho con đi chơi ngày hôm nay đi. Đến chỗ này lâu như vậy mà chưa ra ngoài tham quan, rất lãng phí.

– Lần trước Thiên Vũ đã đưa con đi rồi.

Nó cau mày nhìn Hàn Phong, thẳng thừng vạch trần điều sai trái trong lời nói của thằng bé.

– Đứa nhỏ này là con của con sao?

Hàn Phong chưa biện minh cho mình đã bị lời của bà Nghi cắt ngang, quay sang nhìn bà rồi nói:

– Cháu là con nuôi của mẹ cháu.

Thằng bé biết rõ mình không phải do nó sinh ra, chỉ bĩu môi bất mãn. Hàn Phong thật rất muốn làm con ruột của nó, nhưng làm con của nó có gì không tốt, được nó chăm sóc chu đáo có gì phải tự ti, chỉ cần vậy là đủ.

Về phía bà Nghi, sau khi nghe câu giới thiẹu của Hàn Phong cũng đã lấy lại tinh thần sửng sốt của mình.

– Cháu tên gì?

– Cháu tên Hàn Phong ạ.

Không nhận thấy dấu hiệu nguy hiểm, Hàn Phong cởi mở trả lời. Nó nhéo tai thằng bé, giọng vẫn đều đều nói:

– Vào chuyện chính.

– Cho con đi chơi đi.

Hàn Phong lay lay tay nó mè nheo, ánh mắt hi vọng vô tận nhìn nó không chớp lấy một cái. Là người khác chắc chắn gật đầu đồng ý ngay, nhưng nó chẳng buốn bận tâm đến chuyện đó, hỏi ngược lại thằng bé:

– Điều kiện?

– Con sẽ cố gắng hoàn thành mục tiêu đề ra.

– Được.

Nó gật đầu đồng ý. Hàn Phong ôm chầm lấy nó, mắt ánh lên tia ranh mãnh. Nó không nhìn lầm, mắt của thằng bé chính là vẻ ranh mãnh. Câu nói sau đó của Hàn Phong đã chứng thực cho phán đoán của nó.

– CẬU! MỘT CHẦU ĂN NHÁ. CHÁU THẮNG RỒI.

Sau câu nói là hình ảnh Minh Lâm dở khóc dở cười đứng bên ngoài. Nhìn thấy người bên trong, Minh Lâm lấy lại vẻ nghiêm túc, “vô tình” liếc hắn một cái, lại nhìn Hàn Phong nói:

– Xem sau lưng cháu kìa.

Vừa quay đầu, Hàn Phong bắt gặp ánh mắt muốn đánh người của nó, nhanh chân tuột xuống chạy về phía Minh Lâm, kiêng dè nói:

– Là cậu cá cược với con.

Chỉ một câu nói đã thành công chuyển hướng tia nhìn của nó sang Minh Lâm. Mà Minh Lâm cũng đơ người nhìn Hàn Phong rồi nhìn nó cười cười:

– Tụi em đi trước.

Đến như gió đi cũng như gió, Minh Lâm ôm Hàn Phong chạy đi. Nó ngồi đó nhìn hai người khuất bóng, trong đầu suy nghĩ chẳng biết nên làm gì để trị hai tiểu quỷ kia nữa. Bà Nghi nhìn nó rồi nhìn hắn, lắc đầu. Con bà quả thật bị bại não rồi, người như nó thì không ưng lại quyến luyến kẻ không ra gì như Mina.

++++++++++++++++++++++++++++

– Cháu muốn gì?

– Đi công viên trò chơi.

– Được.

– Cậu bảo chị xinh đẹp đi cùng đi.

– Ý cháu là Anna.

– Cháu nói là chị xinh đẹp cơ mà.

– Thì Anna là người cháu nhắc đến đấy.

– Vậy chị xinh đẹp tên Anna hả cậu?

– Ừ.

– Cậu thích chị xinh đẹp?

– Cháu nói gì đó?

– Không có thì thôi. Chỉ là cháu muốn nói với cậu là cháu rất thích chị xinh đẹp.

– Ai cho cháu thích?

– Tại sao cháu không được thích?

– Không được tức là không được.

– Tại sao?

– Cậu không cho cháu thích.

– Chứ không phải là cậu thích chị xinh đẹp nên không cho cháu thích sao?

– Không phải.

– Chắc là như vậy rồi.

– Cậu nói không phải.

– Phải.

– Không phải.

-…

-…

Hai cậu cháu cãi nhau suốt trên đường, thu hút nhiều ánh mắt. Mãi một lúc lâu, việc gọi điện “rủ rê” Anna mới được hoàn thành. Nhưng không có nghĩa là hai người sẽ ngừng cãi nhau. Khi Anna có mặt mới chính thức cắt đứt trận chiến.

+++++++++++++++++++++++++++

Công viên trò chơi…

Đến nơi, Hàn Phong thích thú nhìn xung quanh, nào là tàu lượn siêu tốc, nhà ma,… Nơi thu hút sự chú ý của Hàn Phong nhất vẫn là cửa hàng kem.

– Cậu! Cho cháu tiền. Cháu muốn ăn kem.

– Đây. Mua xong thì đến đây.

– Vâng.

Cầm tiền chạy đi, Minh Lâm nhìn theo không khỏi lo lắng thằng bé có nhớ mình căn dặn gì không, hay là mê kem quá mà quên bén lời mình.

Bên đây, Minh Lâm lo lắng. Bên kia, Hàn Phong vui sướng vì chọn được loại kem mình thích. Bước ra ngoài, chưa kịp chạm môi vào muỗng kem mát lạnh, Hàn Phong cảm nhận được có ai đó đang bịt mũi và miệng mình. Vùng vẫy vì tức giận, Hàn Phong cố gắng tránh khỏi bàn tay to lớn kia. Nhưng sức lực của một đứa trẻ năm tuổi và người đàn ông trưởng thành chênh lệch quá nhiều, cộng thêm cái khăn tẩm thuốc mê liều mạnh, thằng bé chống cự không bao lâu liền mất đi ý thức.

Minh Lâm thấp thỏm đứng chờ mãi mà chẳng thấy tiểu quỷ kia trở lại, liền cùng Anna đến cửa hàng kem tìm người. Tìm mọi ngóc ngách nhưng người chẳng thấy đâu, bên ngoài người ta đang bàn tán gì đó. Anna ra ngoài hỏi thăm, sau đó hớt hải chạy vào nói:

– Một chiếc xe khả nghi vừa rời khỏi cách đây không lâu, trên đất là một hộp kem của cửa hàng này.

– Cửa hàng này có camera hay không?

Minh Lâm nắm áo nhân viên nam gần đó hỏi. Chàng nhân viên bị dọa, gật đầu như giã gạo.

– Đưa tôi đến đó.

Nhân viên kia dẫn đường đến phòng giám sát. Bên trong có hai màn hình, một bên quan sát ở ngoài, cái còn lại quan sát ở quầy thu ngân. Có một người đàn ông đang nằm ngủ ngon lành cành đào trên bàn, bên cạnh là vô số lon bia. Quá tức giận, Minh Lâm cho người đó một đá. Bị đau, người kia mắt mở mắt nhắm chữi mắng bằng một tràng tiếng Anh.

– Mẹ kiếp. Tua đoạn băng cách đây mười phút cho tôi.

Bị khí thế của Minh Lâm đàn áp, người kia không tự chủ liền làm theo. Đoạn băng ghi lại toàn bộ quá trình, và đứa trẻ bị bắt đi không ai khác ngoài Hàn Phong. Cơn giận dữ của Minh Lâm tăng lên gấp bội, khuôn mặt hiện rõ vẻ tức tối. Lấy điện thoại gọi cho nó nhưng không ai nghe máy. Tay nắm chặt điện thoại như muốn bóp nát nó ra, Anna ở bên cạnh cố giữ bình tĩnh, kéo Minh Lâm đến chỗ nó.

+++++++++++++++++++++++++++++

– Alo. Ba làm xong rồi sao?

– “…”

– Được. Con lập tức về.

– “…”

– Ba không cần lo. Con sẽ thông báo với tên đó mà.

– “…”

– Tạm biệt.

Cô gái nở nụ cười gian xảo. Tay lướt qua một dãy số khác, bấm gọi.

– Tôi muốn báo với anh, hiện tại con của kẻ đó đang nằm trong tay chúng ta. Tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh.

– “…”

– Anh nên có lòng tin đối với đối tác đi.

Nói rồi, cô ta ngắt máy. Tay soạn dòng tin nhắn gửi đến số điện thoại vừa rồi. Thu dọn hành lí ra sân bay. Từ nãy giờ, nụ cừoi của cô gái này vẫn không thay đổi.

+++++++++++++++++++++++++++

Phòng làm việc của nó…

Sau khi nghe điện thoại, hắn trở vào nhìn mẹ mình vui vẻ nói chuyện với nó, tâm trạng đôi chút thả lỏng.

– Mẹ! Nên về thôi. Đừng quấy rối giờ làm việc của người ta.

– Con im lặng đi.

Phân biệt đối xử. Đây chính là phân biệt đối xử nha. Vừa rồi còn đang vui vẻ nói chuyện với nó, còn với hắn thì…

– Ta về đây. Lần sau chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm được chứ?

– Tùy bác sắp xếp ạ.

Nó lễ phép trả lời. Hài lòng với đáp án nhận được, bà Nghi ôm một bụng vui vẻ ra về. Hắn và Hoàng đi đằng sau bàn luận gì đó. Ba người ra về chưa được bao lâu thì cửa lại mở ra đón hai người nữa đi vào.

– Chị! Hàn Phong bị bắt cóc rồi.

– Chị không thích đùa.

Khi nãy bị hai người lừa một vố, bây giờ còn ngây thơ tin thêm lần nữa chắc chắn não nó bị ngập nước rồi. Minh Lâm gấp gáp giải thích:

– Em không đùa. Lúc Hàn Phong đi mua kem đã bị người ta bắt đi. Em và Anna xem lại đoạn ghi hình của tiệm kem xong, ngay lập tức gọi cho chị nhưng không ai bắt máy nên chạy về đây.

– Khi nào?

Nó nhíu mày nhìn Minh Lâm chờ đợi câu trả lời.

– Cách đây mười lăm phút.

– Cho người…

Ting… ting… ting…

Lời nói chưa nói hết đã bị tiếng tin nhắn chặn đứng. Mở tin nhắn ra xem, môi nó nhếch lên thành nụ cười khinh bỉ.

– Không cần cho người tìm. Sẽ có kẻ liên lạc nhanh thôi.

Hành động của nó làm cho Minh Lâm và Anna khó hiểu. Ai cũng biết Hàn Phong quan trọng với nó như thế nào, tình huống hiện tại đáng ra nó phải điều động ngừoi đi tìm chứ sao lại ung dung như vậy. Dấu chấm hỏi to đùng đó không ai có thể giải thích được.

~~~~~~~~~~~Còn tiếp~~~~~~~~~~~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN