Mối Tình Đầu Năm Ấy Có Chút Ngọt Ngào - Chương 19: Hoàn toàn chiếm hữu cô, để cô chỉ thuộc về mình
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
184


Mối Tình Đầu Năm Ấy Có Chút Ngọt Ngào


Chương 19: Hoàn toàn chiếm hữu cô, để cô chỉ thuộc về mình


Edit: Mẫn Mẫn/S.Y

Trình Thư Nặc cực kì sửng sốt, cô hoàn toàn chỉ đang hỏi đùa hòng che giấu cảm xúc, nhưng sao cũng không ngờ được Lâm Yến sẽ thừa nhận một cách thản nhiên như vậy.

Khác với sự vô thố của cô, mặt mày Lâm Yến vẫn bình tĩnh, ánh mắt nhàn nhạt, như chỉ là một câu nói bình thường, không phải được thốt ra từ miệng anh, cô thật sự không hiểu được Lâm Yến, sao anh lại có thể nói nhẹ nhàng tuỳ tiện như thế, như là chỉ cần anh mở miệng, hai người sẽ có thể “gương vỡ lại lành”.

Trình Thư Nặc không nghĩ tiếp nữa, tầm mắt đan chéo với anh, hơi châm chọc nói: “Đại luật sư Lâm à, anh lại đang đùa cái gì vậy?”

Lâm Yến cũng không nói lời thừa thãi, ánh mắt anh buông lỏng, bớt đi vài phần lạnh lùng của ngày thường, giọng điệu cũng chân thành, “Thư Nặc, anh không nói đùa, em biết mà.”

Trình Thư Nặc thấy anh nghiêm túc như thế thì không khỏi ngẩn ra, ngước mắt nhìn thẳng anh, người đàn ông ấy nhìn về nơi ánh sáng, sống mũi cao thẳng được ánh sáng tô điểm thêm, ánh mắt chăm chú.

Giọng nói của cô vẫn mang ý trào phúng  chê bai như trước: “Điều này hợp lí sao? Anh cảm thấy nói chuyện này với tôi là hợp lí sao?”

Ánh mắt Lâm Yến trầm tĩnh, gật đầu với cô, nghiêm mặt nói: “Nếu anh muốn tái hợp với em thì đương nhiên sẽ phải nói chuyện với em.”

Anh nói quá mức đương nhiên, tiêu hoá một lúc, đuôi mi Trình Thư Nặc run rẩy, nhưng bình tĩnh lại rất nhanh, “Lý do thì sao? Tại sao chứ?”

Lâm Yến nghe cô hỏi thế thì khẽ cong khoé miệng, đáy mắt cũng chứa chút ý cười, rất nhạt rất nhẹ, nhưng lại sáng rực đến mức khiến người ta không thể nào bỏ qua.

“Anh muốn tái hợp, em nói xem là vì sao đây?”

Anh khẽ dừng, sắc mặt dịu dàng hơn một chút, lời nói ra cũng cất chứa hơi ấm, “Thư Nặc, anh cảm thấy chúng ra rất thích hợp.”

Trình Thư Nặc nghe xong thì cười, ánh mắt cô khẽ di chuyển, đối diện với cặp mắt của người đàn ông kia, “Anh rốt cuộc có biết bản thân đang nói gì không vậy, không phải là chúng ta mới chia tay hôm qua, cũng không phải là chia tay tháng trước, mà là ba năm trước, anh có hiểu được sự khác nhau trong đó không?”

Cô nói xong, đứng dậy lần thứ hai, xoay người rời đi.

Thấy cô không hề có kiên nhẫn, Lâm Yến cũng theo sát đứng lên, anh đã sớm đoán được phản ứng của Trình Thư Nặc, nhưng nơi đáy lòng vẫn tràn lan sự chua xót khổ sở không cách nào kiểm soát.

Trình Thư Nặc cầm lấy di động, xoay người đi ra ngoài.

Lâm Yến theo sau cô, cụp mi rũ mắt, im lặng một lát, cổ họng anh khẽ nhúc nhích: “Em về trước cũng được, không cần phải lập tức đồng ý với anh.”

Trong chuyện tình cảm anh không thể nói ra được những lời lẽ hoa mỹ, hôm qua cả một đêm không ngủ nhưng vẫn không thể tìm được cách nào thích hợp, điều duy nhất có thể làm, có lẽ là thẳng thắn chân thành.

Nếu Trình Thư Nặc hỏi, thì anh liền dứt khoát thừa nhận vậy.

Trình Thư Nặc lạnh lùng quét mắt liếc anh một cái: “Dây dưa không rõ ràng với bạn gái cũ thì có cái gì tốt?”

Lâm Yến mặc áo khoác vào, lấy chìa khoá xe, giọng điệu trở nên chắc chắn: “Anh biết rõ bản thân đang làm gì.”

Trình Thư Nặc thấy vẻ mặt anh vẫn nghiêm túc, sự tươi cười trên mặt cô hơi cứng lại, trong lòng lại càng cảm thấy Lâm Yến này đúng là không thể nói lí.

Nói không khiếp sợ là không thể nào, nhưng chỉ vậy, không hơn.

Nếu đổi lại là ba năm trước, chỉ cần Lâm Yến nói ra một câu giữ cô lại thôi, lúc đó, có lẽ chỉ một giây thôi là cô đã ngoan ngoãn bị mắc lừa rồi.

Lúc đó cô rất yêu Lâm Yến, tựa như không có anh thôi thì cả thế giới sẽ lập tức trời long đất lở, thật ra vừa hay trái ngược.

Lâm Yến tựa như đám mây nơi chân trời, xông vào thế giới của cô, trở thành một tấc thiên đường của cô, nắm giữ mọi hỉ nộ ái ố của cô trong lòng bàn tay, cô vốn tưởng rằng là trời quang mây tạnh, nhưng hoá ra đó lại là gió mưa vần vũ.

Cô bằng lòng yêu nhiều hơn một chút, cũng bằng lòng chủ động hơn một chút, cô sẽ không so đo nọ kia, cam tâm tình nguyện trả giá, nhưng thì ra loại quan hệ không bình đẳng này, sẽ phá huỷ lòng tự tôn của cô, huỷ diệt mọi thứ mà cô có.

Thật ra là Trình Thư Nặc không nỡ, do dù cô hiểu đạo lí như thế nào, nhưng vẫn không nỡ chia tay với anh, quan hệ của hai người vốn đã yếu ớt không chịu nổi, chỉ cần một chút tác động từ bên ngoài, thì sẽ sụp đổ trong nháy mắt.

Sau khi xa cách, cô mới hoàn toàn sáng mắt ra, cô là người sống ở nơi bùn đất, thuộc về mặt đất rộng lớn này, đã định là sẽ không giữ nổi đám mây bảy màu phía cuối chân trời kia.

Nhưng hôm nay, khi đã qua ba năm, Lâm Yến bỗng nói muốn tái hợp với cô, quả thật là cực kì nực cười.

Cô có thể dây dưa không rõ với bất kì ai, nhưng chỉ riêng Lâm Yến là cô không muốn có chút dính dáng gì nữa.

Trình Thư Nặc không nói gì nữa, đến huyền quan thay giày, Lâm Yến cũng đi tới, đứng bên tay phải cô, thấp giọng nói: “Anh biết em sẽ không đồng ý, nhưng mà không sao cả, anh có thể chờ.”

Lúc anh nói đến đây, khoé miệng lại cong lên một độ cung không thể nói được là vui mừng hay lo lắng, nhưng thật ra thanh âm nói chuyện có chút hạ mình.

“Em của trước kia, không phải cũng đã chờ anh rất lâu đó sao?”

Hai năm, Trình Thư Nặc theo đuổi anh hai năm, trước đây Lâm Yến cảm thấy cũng chỉ vậy mà thôi, xưa nay bên cạnh anh không thiếu người theo đuổi, tới tới lui lui, thế nên cũng chưa bao giờ đáp lại, nhưng bây giờ vật đổi sao dời, nhân vật đã thay đổi, anh mới biết được mùi vị khi bị từ chối là gì.

Một giây trước khi Trình Thư Nặc từ chối anh, trong lòng anh chua xót đau khổ, nhiều loại cảm xúc đan xen lẫn nhau.

Lâm Yến biết mình đáng bị như vậy, nếu không phải anh trì độn, lạnh lùng thì anh và Trình Thư Nặc cũng sẽ không phải đi đến bước đường như bây giờ.

Trình Thư Nặc lại bị lời này của anh dẫm trúng đuôi, vẻ mặt cô có chút đen lại, “Anh có ý gì? Lôi chuyện cũ ra? Vẫn còn cảm thấy tôi không biết tự trọng sao?”

Lâm Yến bị thái độ bỗng nhiên trở nên sắc bén của Trình Thư Nặc làm cho vô thố trong chốc lát, Trình Thư Nặc đã đẩy cửa ra ngoài trước một bước, Lâm Yến tiêu điều đứng tại chỗ một lúc rồi lại đuổi theo giữ chặt cổ tay Trình Thư Nặc, “Thư Nặc, em nghe anh…”

Trình Thư Nặc mất kiên nhẫn ngắt lời, “Buông tay ra, tôi không muốn nghe.”

Giờ phút này Lâm Yến mới hoàn toàn phát hiện, khoảng cách giữa anh và Trình Thư Nặc đã rất xa xôi rồi, xa đến mức vượt ra cả khoảng thời gian ba năm kia.

Khoảng thời gian này anh trở về, ý đồ đến gần, rồi lại lần lượt lui về vị trí cũ, anh không tìm thấy được vị trí nào thích hợp, cũng không biết làm sao để chủ động bước ra một bước, anh luôn nghĩ một đằng nói một nẻo, còn bên cạnh Trình Thư Nặc lại có đủ dạng người, chỉ riêng không có anh.

Hôm qua khi Trình Thư Nặc đi vệ sinh, anh đọc tin nhắn của cô, cũng tiếp điện thoại thay Trình Thư Nặc, là Hàn Thần Ngộ, người đàn ông qua lại với Trình Thư Nặc trong thời gian gần đây.

Cũng không biết làm thế nào mà Hàn Thần Ngộ lại nghe ra được giọng nói của anh, ban đầu là thái độ ôn hoà, lễ phép giải thích với anh mấy câu, hắn ta và Trình Thư Nặc chỉ là bạn bè.

Khi anh nghe thấy giọng nam trầm thấp kia qua ống nghe, những dục vọng bị anh mạnh mẽ đè ép mấy ngày trước, trong một khắc ấy, như dời sông lấp biển gào thét mà đến, anh chưa bao giờ có khoảnh khắc như vậy, nhớ một người như vậy, muốn có được cô ấy như vậy, hoàn toàn chiếm hữu cô, để cô chỉ thuộc về mình.

Nhưng Hàn Thần Ngộ cũng cảnh cáo anh rõ ràng.

Cách xa Trình Thư Nặc một chút?

Sao có thể chứ.

Chu Duy hỏi anh vì sao vụ án của Hoàng Khải Bình vừa kết thúc thì anh lại lập tức trở về An Thành, còn có thể vì cái gì đây?

Lâm Yến im lặng nuốt nước bọt, lồng ngực anh trào ra một sự kích động, rồi lại chỉ có thể khiến bản thân bình tĩnh lại, anh còn đang cân nhắc xem nên mở miệng ra sao thì cửa phòng ở đối diện lại đột nhiên được đẩy ra từ bên trong.

Tống Diệc Dương đầu bù tóc rối xuất hiện trong tầm nhìn, ánh mắt hai người đan xen, đồng tử Lâm Yến hơi co rút lại, anh còn chưa kịp nói gì, ánh mắt Tống Diệc Dương đã linh hoạt lướt qua anh, dừng lại trên người Trình Thư Nặc.

Thời gian tĩnh lặng mấy giây.

Sau đó là giọng điệu kích động của chàng trai trẻ, “ĐM! Trình Thư Nặc chị đây là sao vậy? Ở sau lưng bọn tôi lén lút vụng trộm với đàn ông? Sao chị lại thế này chứ?”

Tống Diệc Dương liếc mắt nhìn giờ, 8 giờ sáng, cậu ta lại cất điện thoại vào túi, xoay vòng vòng tại chỗ, miệng nói không ngừng: “Chị bây giờ rất không được, đêm không về ngủ thì thôi đi, tối hôm qua hai người đã làm gì?”

Trình Thư Nặc vốn đã tâm phiền ý loại, không ngờ lại gặp được Tống Diệc Dương trong tình cảnh lúng túng như này, Tống Diệc Dương cứ ầm ĩ khiến cô càng thêm bực bội, “Cậu kêu cái gì?”

Tống Diệc Dương lại rất đúng lí hợp tình, “Vì sao tôi lại không thể kêu, tôi bắt gian được nên tôi thấy vui đó, chị hung dữ như thế làm gì?”

Lâm Yến thấy Trình Thư Nặc bất đắc dĩ đè đè mi tâm, cảm xúc không tốt, ánh mắt anh trầm xuống, quan tâm hỏi, “Có chỗ nào không thoải mái à?”

Trình Thư Nặc không thèm nhìn anh, Tống Diệc Dương lại xoay người tìm kiếm trong phòng, giọng nói lôi kéo: “Mấy đứa nhỏ các cậu mau ra đây mà xem! Tôi bắt được Trình Thư Nặc lêu lổng với đàn ông này, là qua đêm đó! Bây giờ tang chứng vật chứng đều có đủ, mau ra đây thấm vấn anh ta!”

Lâm Yến: “…”

Cậu ta vừa dứt lời, trong phòng bùng nổ tiếng gào rú, trong chớp mắt, ở cửa lại có thêm hai cái đầu, sau đó là vài tiếng quỷ khóc sói gào, “ĐM! Trình Thư Nặc sao chị lại thế! Kích thích thật đó!”

Trình Thư Nặc: “…”

Đây là lần đầu tiên Tô Hàng nhìn thấy Lâm Yến, nhưng cũng nhìn ra được khí chất của người ta không hề tầm thường, tuy chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản thoải mái, nhưng bộ dạng sạch sẽ, tuấn tú cao lớn, mang hương vị xuất trần.

Trong lòng cậu ta có hơi sợ hãi, nhưng lúc giữ thể diện cho Trình Thư Nặc thì cũng không e dè, “Chị à, sao chị lại không nói một tiếng, ít nhất phải để bọn tôi giữ cửa, không để chị bị bắt nạt…”

Tống Diệc Dương là người duy nhất trong cả ba biết nội tình, cậu ta dứt khoát ngắt lời Tô Hàng, “Cái này không phải trọng điểm, cậu nhìn quần áo trên người chị  ấy đi, một bộ đồ thể thao màu hồng nhạt cùng với áo khoác màu nâu nhạt, mắt tôi cũng không mù, Trình Thư Nặc à thẩm mĩ của chị đem cho chó ăn rồi sao?”

Vu Thi cũng bình tĩnh ngắt lời cậu ta, “Cái này cũng không phải trọng điểm.”

Tống Diệc Dương dừng lại, kéo đề tài về, quái gở than thở: “Tôi thì thức đêm đấu địa chủ, còn chị lại ở cách vách lăn giường, hèn gì hôm qua tôi nghe được mấy âm thanh kỳ kỳ quái quái, tôi nói sao lại quen tai như vậy chứ!”

Vu Thi nghi hoặc: “Có à?”

Tô Hàng: “Có đó có đó, tôi cũng nghe thấy.”

Trình Thư Nặc: “…”

Lâm Yến đứng lệch ở một bên sườn Trình Thư Nặc nên không thấy được vẻ mặt của cô, ánh mắt anh bất động thanh sắc đảo qua người mấy người kia, anh đều đã gặp qua, cũng biết quan hệ giữa bọn họ và Trình Thư Nặc, nói không thèm để ý là không thể nào, nhưng anh không có tư cách nói gì cả, bây giờ, anh ốc còn không mang nổi mình ốc*, cũng không biết làm thế nào.

(*) Ý chỉ chuyện của mình còn không lo nổi.

Ánh mắt anh nhàn nhạt di chuyển, ở trước mặt là mấy chàng trai trẻ tuổi đầy sức sống, tinh thần phấn chấn mạnh mẽ, không đẹp trai như anh, không trầm ổn như anh, không đáng yêu như anh (Mẫn: excuse me?), anh là một người đàn ông thành thục, không nên so đo với mấy đứa trẻ.

Lâm Yến nhẹ nhàng suy nghĩ, muốn khiến cho sự chua xót đang chậm rãi dâng lên phai nhạt đi một chút, anh bỗng nhiên không muốn giải thích, để bọn họ hiểu lầm là tốt nhất, dù sao chuyện giữa anh và Trình Thư Nặc cũng là thật.

Anh bình tĩnh kiềm chế còn Trình Thư Nặc lại gần như không đề cập đến, cô đi qua, ba chàng trai đứng thành một hàng, cô gõ đầu từng đứa một, “Các cậu là ai chứ? Bạn trai cũ thì biết để làm gì? Quản nhiều như vậy làm cái gì! Lúc đá tôi chẳng phải còn vui vẻ lắm sao?”

Ba đứa nhỏ: “…”

Giọng điệu của Trình Thư Nặc bất thiện, Lâm Yến khẽ nhấp khoé miệng, Trình Thư Nặc không mắng anh, bốn người bạn trai cũ mắng ba người, chỉ không có mắng anh, anh vô cớ vui mừng, đang muốn xoa dịu bầu không khí, gần gũi thấu hiểu khuyên cô đừng nóng giận.

Lâm Yến: “Thư Nặc, anh…”

Trình Thư Nặc: “Anh câm miệng.”

Lâm Yến: “…”

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Yến: “Có thật nhiều người muốn ngược anh, là do anh không đủ đáng yêu sao? Meo meo meo?”

Trình Thư Nặc: “…”

Tôi đọc bình luận.

Ngược chết anh ta! Làm anh ta!

Đừng ngược nữa, ở bên nhau đi! Chuẩn bị lên xe!

Đừng tái hợp mà! Ngược chết Lâm Yến trước đã.

Tôi??????

Ngược vợ thì sảng khoái trong chốc lát, theo đuổi vợ thì lòng như lửa đốt, có một bé đáng yêu nói, nếu nói được hiểu lầm ra thì tốt rồi, tạm thời không nói tới chuyện giữa hai người có hiểu lầm gì, với quan hệ bây giờ của hai người, cho dù Lâm Yến nói “anh yêu em” thì Trình Thư Nặc sẽ tin ư? Tính cách của Lâm Yến cũng không thể bỗng chốc thay đổi được, anh ta đã lạnh lùng nhiều năm như thế rồi, nhưng truyện này chắc chắn là truyện ngọt đó, theo đuổi vợ có thể không ngọt sao.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN