Vương gia bá đạo cuồng sủng phi
Chương 2: Lại là ngươi? Cho ngươi 5s hảo cút đi
Vừa đưa Băng Nhi vô phòng, nàng liền giúp nàng ta chữa trị. Hồi còn làm sát thủ nàng có học chút y thuật phòng thân nhưng Cx đủ hơn đám y sĩ kia rồi. Lúc đầu Băng Nhi rất bất ngờ vì có 1 hắc y nhân đến cứu mình, nhưng ngửi đc hương hoa nhàn trên người nàng ấy, Băng Nhi liền biết là đại tiểu thư của mình rồi. Tiểu thư biết võ ư ? Còn mạnh như thế? Rốt cuộc tiểu thư luyện võ khi nào? Còn bao nhiêu bí mật mà tiểu thư muốn giấu ta?
Những suy nghĩ ấy đeo bám Băng Nhi một hồi đến lúc Mạt Mạt chữa trị xong. Dường như hiểu đc tâm ta coi gái nhỏ, nàng khẽ cất giọng: “ Có j muốn hỏi thì hỏi đi”. Vốn có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng nhìn gương mặt tuyệt sắc băng sơn kia có thể mở miệng đc sao. Ko những thế nàng còn là tiểu thư, cho dù 2 người lớn lên từ nhỏ vs nhau Cx coi như là tỷ muội nhưng ko thân tới mức vượt qua phép tắc luân thường. Cả lại nàng ko muốn ép tiểu thư nói ra điều nàng che giấu, cho nên nàng sẽ để tiểu thư tự nói vs mình. Nghĩ là làm, nàng khẽ trả lời:
“ Tiểu thư hiểu nhầm rồi, e ko muốn hỏi j cả. Vả lại… điều tiểu thư ko muốn nói e Cx ko muốn ép người”.
Khẽ gật đầu, nàng ta thật hiểu chuyện. Ko nám lại nhiều tg, bụng nàng gào thét nãy giờ rồi. Ko phải gặp tên tra nam và ả tiện nữ kia, nàng đã sớm lấp đầu bụng rỗng của mình rồi. Nàng nhìn Băng Nhi, khẽ nói, chất giọng nhu mì mang vài phần băng lãnh nói:
“ Ta đi kiếm chút đồ ăn, ngươi ở lại đây đừng chạy lung tung”.
“Dạ”. Băng Nhi đáp lại.
Hứ ! Ko phải tại các đi nương kia quá độc ác đến mức lấy hết tiền tiêu xài hàng tháng của nàng, thì thân chủ kia ko đến nỗi chết vì đói.
Nàng chưa kịp bước chân ra cửa, đã có người đẩy cửa vô rồi. Đó là Mặc di nương- mẹ Phùng Triệt, bà ta quát lên, tay chống nạnh ko khác j mấy bà hàng cá bán bún riêu:
“Phùng Mạt Mạt, màu mọc đủ lông đủ cánh rồi nên dám chấp chứa cao thủ đòi tạo phản hả?”.
Ha! Chấp chứa người ngoài? Nàng á? Thôi đi thím, là con mà thím? Nghĩ sao ko có nổi cơm qua ngày mà nuôi ai ==?
Chắc ta diễn sâu quá nên bả và con trai bắt nhầm! Khụ, nàng khẽ ho 1 tiếng, đáp:
“Đi nương người hiểu nhầm con rồi”.
“Ko nhầm lẫn j hết, lôi nó đi cho ta”. Dứt lời, vài tên gia nói lập tức xông vào lôi nàng đi. Mặc dù rất ghét người khác chạm vào mình, nhưng… làm cho bà ta 1 phen kinh diễm Cx ko tệ. Nàng nhịn a~~
Bị lôi đến chính điện, đối mặt vs các đi nương, phụ thân và còn có 1 người nữa. Quen quyen. Là hắn? Sao hắn lại ở đây?
Có vấn đề, tên này cần cảnh giác?
Phụ thân đại nhân yêu quý kia khẽ hỏi, mang tính lịch sự Cx ko thiếu phần khinh bỉ: “ Nghe nói ngươi giấu người ngoài đả thương đại ca ngươi”
“Ko có”. Đáp lại là sự lạnh băng của nàng khiến ai Cx rùng mình. Tiểu thư yếu đuối dám trả lời ko chút do dự vs khuôn mặt lạnh băng đó! Thật lạ!
“Hỗn xược”. Ông ta bắt đầu tức giận nhưng hình như vẫn còn coi trọng ai đó nên ko dám to tiếng. Là hắn sao? Khẽ liếc mắt qua tên đang ung dung kia, khuôn mặt băng mĩ khiến mọi thứ xung quanh làm nền cho chàng.
Lại hút hồn! Nàng khẽ phủ nhổ mình quá hám zai!
“Phình đại tiểu thư chấp chứa người ngoài có chứng cứ ko?”. Ko đợi nàng trả lời, hắn đã trực tiếp giáo huấn cái gia đình đam khinh bỉ cường nhân mỹ nữ kia. Ngoài hắn ra ko một ai đc bắt nạt nàng.
“Cái đó…”. Ông ta hình như ko thốt lên lời vì lúc đó ngoài cô nhân tình kia và đứa con zai ông thôi ( vì chị Nhi theo phe nữ 9 rồi). Hết cách, nếu hắn đã lên tiếng thì ắt hẳn phải theo ta hắn, = ko… e là lão già này ko tránh khỏi về vườn.
“Chắc Mặc đi nương nghe nhầm, con trai ta chắc bị côn đô đánh”.
“Đúng thế, chắc ta nhầm”. Mặc đi nương cười lấy lệ, biết hắn ko phải người dễ chọc thì Thuỳ theo hắn đi, ngày tháng còn nhiều sợ ko chỉnh chết nhỏ kia đc sao? Bà thầm nghĩ thế.
“Vậy sao? Bổn vương có vài lời nói riêng vs tiểu thư, ko biết…”. Lời nói hắn vừa dừng lại cả đám người liền đi ra hết trừ nàng.
“Nói đi”. Sắc mặt nàng ko khác j tu la, đôi mắt hút hồn kia như đang đè phòng 1 mối hoạ làm cho ai đó có chút buồn phiền. Hắn vừa nhìn đã đáng sợ thế sao?
“Khụ, bổn vương vừa rồi cứu nàng 1 mạng nên cảm ơn đi chứ MỸ NHÂN”. Cố tình nhấn mạnh 2 chữ mỹ nhân để gợi nàng nhớ về tối qua.
Muốn đe dọa nàng hay muốn chỉnh nàng? Ta đây đều chấp, lạnh giọng xuống nàng nói:
“Lại là ngươi? Cho ngươi 5s lập tức hảo hảo của khỏi mắt ta = ko đừng trách sao ta độc ác”.
Âm thanh trong trưởng kia vang lên khiến cả căn phòng chìm trong yên lặng. Nàng là đang đuổi hắn sao? Thú vị! Chưa người phụ nữ nào dám đuổi hắn, trừ nàng. Đc, cô gái; cô đã hảo hảo đốt lên ngọn lửa trong ta thì phải chịu trách nhiệm vs nó- ngọn lửa tình yêu Vĩnh hằng này.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!