Vương gia bá đạo cuồng sủng phi - Chương 4: Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
125


Vương gia bá đạo cuồng sủng phi


Chương 4: Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình


Đang chạy về phòng, nàng bỗng nghe thấy mùi đồ ăn, rất thơm a~~ Nhớ khi còn làm sát thủ, mỗi lần tâm trạng ko tốt hoặc bị streets quá nhiều, nàng hay dùng đồ ăn để quên đi tất cả. Nghĩ vậy nàng liền nhanh chóng lẻn vô nhà bếp. Hôm nay vương gia tới thăm phủ nên đồ ăn đc các nhà bếp hàng đầu trong thành đến làm nên đồ ăn Cx đc coi là: “sơn hào hải vị”.
Gói đồ ăn trong 1 tay nải cẩn thận, nàng tính đem về phòng ăn chung vs Băng Nhi bỗng nghe 1 cuộc đối thoại của Tiêu di nương và Phùng Ngọc Ngà. Nàng bước gần đến chỗ họ nc để thuận tiện nghe lén. Ngoài là sát thủ nàng còn là 1 điệp viên theo dõi cực giỏi, đã bị nàng nghe lén thì dù cẩn thận đến đâu Cx vô ích. Đại khái cuộc trò chuyện như sau:
“Di nương à chuyện người giao phó ta có chút ko hiểu. Tại sao hạ độc cho Mạt Mạt lại ít thuốc độc đến thế? Sao ả chết đc?”
“Ngươi học đâu ra tính hấp tấp như thế? Bỏ 1 ít thuốc độc Phệ Cốt Tán thôi đã đủ giết chết hàng ngàn người trong phút chốc, nhưng độc này ko màu, ko mùi, ko vị; bỏ vô thì quá trình phát tán sẽ chậm đại phu sẽ ko khám ra đc nguyên nhân. Cta an toàn rút lui, hiểu chưa?”
“Dạ con đã hiểu dụng ta của nương rồi”.
“Ta đã đặc biệt Cbi cho con 1 lọ nước hoa có độc tình cực mạnh vương gia sẽ yêu con thôi”
“Thật ko di nương? Tốt quá rồi”
Khụ, bọn họ nghĩ nàng là ai? Hạ độc ư? Nàng từng là 1 bậc thầy độc dược đó! Ko độc j có thể làm khó đc nàng cả. Nhớ trc đây, mỗi khi nàng chê dược độc đều bắt 1 tên côn đồ hay hắc đạo j đó làm chuột nạch cho nàng. Dám hạ độc nàng? Hảo thú vị, ta bắt đầu nóng lòng rồi đấy, Tiêu thị.
Đc, ta sẽ tạo cho cô một bất ngờ nhỏ nhé, ta đảm bảo cô sẽ ko quên đâu! Mỉm cười tà mị, nàng dạo bước về phòng.
Vừa về phòng, nàng ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức toả ra từ bàn ăn, Trên bàn đề là sơn hào hải vị. Nàng và Băng Nhi lớn lên bên nhau từ nhior, bị mọi người hắt hủi, xa lánh thậm chí là đánh đập. Đến bữa cơm hằng ngày chỉ sợ còn ko đủ; ấy thế mà trên bàn lại là món ăn của ngon vật lạ, làm sao ko nghi cho đc!
Thấy nàng bước vô Băng Nhi lễ phép chào:
“Tiểu thư người đã về”.
Đáp lại là tiếng: “Ừm” của nàng, như thể đang đề phòng cái j nàng tiến đến bàn ăn. Gắp một miếng thức ăn lên ngửi, nàng thoáng thất kinh. Là độc mà Tiêu thị và Ngọc Ngà nói- độc Phệ Cốt tán. Hừ, thật bỉ ổi!
“Tiêu thị mang đến?”. Nàng thấp giọng hỏi Băng Nhi, trong lòng đã rõ nhưng vẫn phải hỏi cho chắc nếu ko muốn giết nhầm người.
Đúng như dự đoán của nàng, Băng Nhi đã dạ dạ vang vâng trả lời đúng. Đặt ngón tay trỏ lên miệng nàng kẽ cười, nụ cười đây thâm hiểm, toan tính. Nàng phải hảo hảo đáp lễ lại họ mới đc.
Nàng nhanh tay lấy thức ăn trong tay nải ra, thế chỗ thức ăn có độc. Còn số thức ăn có độc kia nàng đem bỏ vô tay nải xách đi. Băng Nhi đc nàng dặn dò ăn cơm trc, có chuyện j cx ko đc ra khỏi kết giới nàng tạo quanh phòng bới những đoá hoa loa kèn tím có chứa linh lực.
Nàng lẻn vô phòng của Tiêu thị. Trên bàn của bà là những món ăn cực ngon mắt, may mắn là hoàn toàn giống hệt vs đồ ăn có độc kia. Nàng khẽ thay đổi thức ăn thơm ngon trên bàn bằn những “món quà bà ta tặng”. Mỉm cười hài lòng, nàng toan bỏ đi thì nhìn thấy 1 lọ nước hoa. Chắc là lọ bà ta hứa đem cho Ngọc Ngà dùng làm “vũ khí câu vương gia” đây.
Chậc, tặng Tiêu thị quà mà ko cho Ngọc Ngà đúng là có hơi bất công ddi~~ Nàng là người cực công = đó nha! (vâng công = kiểu ấy ai dám nhận)
Nàng đổ hết dung dịch trong lọ nước hoa, thay vào đó là loại độc nàng mới bào chế đc còn chưa có thí nghiệm cho ai nên Ngọc Ngà à, hảo may mắn nha~~ (em thắp nhang cho chị Ngà trc vậy).
Xong xuôi mọi việc, nàng sải bước về phòng. Đang đi trên đường, nàng gặp 1 thân ảnh quen thuộc, ko ai khác là tên vương gia kia. Vốn ko biết đối mặt vs hắn thế nào sau vụ tỏ tình kia, giờ hán lại vác mặt tới tìm nàng làm nàng thật khó xử.
Hắn đang đi dạo thì bắt gặp 1 màn này trong lòng ko nỏi lên chút thú vị ko hề nhẹ, nàng quả là người ko hề đơn giản, thấp giọng hắn hỏi:
“Đêm khuya vắng lặng, mỹ nhân nàng đi tới phòng Tiêu thị làm gì thế ?”. Đôi mắt đầy hiếu kì của hắn cùng giọng nói ôn tồn mang theo ý sủng nịnh càng làm cho hắn thập phần hút hồn, thập phần mê người đi.
Lấy đc bình tĩnh, nàng lạnh nhạt buông 1 câu, ko mặn ko nhạt làm con người ta thấy ớn
“Ngươi đã rõ đáp án rồi mà”.
Đúng, hắn đã biết mục đích của nàng là gì? Cũng biết nàng làm gì ở trong đó rồi, nhưng hắn muốn nghe câu trả lời từ nàng, nghe giọng nói ôn tồn, dịu đang đó. Hắn khẽ mỉm cười:
“Hoa loa kèm tím có rải 1 ít độc dược khiến người ta ngửi vào choáng váng, sẽ nói ra tất cả sự thật. Nàng muốn hài bẫy Tiêu thị?”.
Sao cái j nàng làm hắn Cx biết, chẳng lẽ hắn là người duy nhất trong số hàng bạn người có thể hiểu đc nàng? Có người thấu hiểu mình như thế, phải chăng là tri kỉ, là đồng đội đáng tin cậy. Nàng mỉm cười:
“Ngươi xem ra rất hiểu ta? Đc kết giao = hữu đi”.
Đã từ rất lâu rồi, nàng mong muốn có 1 người bạn, phải là 1 người bạn tri kỉ. Nàng đã quá cô đơn rồi, có lẽ nàng cần 1 người bạn. Nàng sẽ hảo hảo đối tốt vs = hữu này.
Nàng lại muốn hắn kết giao = hữu vs nàng? Nàng ko hiểu sao? Hắn muốn lấy nàng làm vợ, hắn ko muốn làm bằng hữu j hết!. Thì ra quan hệ của hắn và nàng chỉ có thể đến thế sao?. Tim hắn đau nhói, tâm ko thốt nên lời. Hắn chưa từng thống khổ như thế? Nàng tại sao ko hiểu tình ý của hắn? Tại sao? Nhưng ko sao, hắn sẽ đi từ tình bạn đến tình yêu. Bao lâu hắn Cx có thể chờ nàng- đóa hoa nhỏ à. Hắn mỉm cười nói: “đc”.
“Tốt, cta từ nay có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu”.
Hắn nói lại lời nàng:
“Có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu”.
Nàng và hắn cùng thề dưới ánh trăng sẽ kết giao tri kỉ, họa phúc có nhau.
Mỉm cười nàng tiêu sái bước về Khuê phòng. Còn hắn chỉ khẽ cười khổ, nhưng ko sao tg còn dài ta sẽ laay đc trái tim nàng nhanh thôi.
Thị vệ thân cận của hắn- Vô Cực liếc nhìn ánh mắt của chủ nhân vs cô gái đó đã hiểu đc chủ nhân đã phải lòng cổ rồi; nhưng hình như coi gái đó ko có tình ta j vs chủ nhân cả. Chậc hắn từng gặp qua nhiều coi gái xinh đẹp, thướt tha nhan sắc tuyệt ko kém nàng ta nhưng chỉ có nàng ta mới muốn kết giao = hữu vs chủ nhân thôi còn những coi gdi khác đều 1 lòng muốn vô vương phủ. Khẽ thở dài Vô Cực hắn nói:
” Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình”.
CHủ nhân a~~ sao người cố chấp thế???
Vô Cực cảm thấy coi gái kia ko hề đơn giản như vẻ bề ngoài. Nhất là đôi mắt kia, đôi mắt rất đẹp nhưng sâu thẳm trong mắt của nàng ta là 1 lốc xoáy nguy hiểm sâu ko thấy đáy. Chủ nhân hắn có sao hay ko???
Chủ nhân hắn có chiếm đc trái tim nàng ko hay bị lốc xoáy đó làm bị thương???? Chưa biết trc đc điều j, nhưng hắn biết cuộc truy thê này đấy gian nan, thống khổ và nguy hiểm rình rập.
Một đại tiểu thư thất sủng trở nên lãnh khốc vô tình, 1 vương gia quyền quý lạnh lùng trở nên dịu đang, nhu hoà.
Cuộc tình họ sẽ ra sao???
Các bạn tiếp tục theo dõi nha!
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN